Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 599: Quá thẳng thắn.

Nạp Lan Thấm thờ ơ cười cười:
- Chú ơi, chú có hỏi cháu nhiều hơn nữa mà cháu không biết thì cũng làm thế nào được. Nếu chú sợ bị Kiếm Ma giết, cháu có thể hỏi Tần Xuyên giúp chú, được không? Cháu gái chỉ có thể giúp chú tới đây thôi.
- Nạp Lan Thấm!
Nạp Lan Anh Kỳ nổi giận vỗ vào ghế sô pha:
- Cháu có biết không? Năm đó mẹ cháu tu luyện tuyệt học Thiên Cân Thần Thối Công, sau đại hội Chân Long đã bị nghi ngờ là công phu Thánh Giáo đó!
Suýt chút nữa cháu và mẹ bị bắt giữ thẩm vấn! Nếu hôm đó chú không minh oan cho mẹ con cháu, rằng hai người không có quan hệ gì với Thánh Giáo, cháu cho rằng mình còn có thể ở đây đùa giỡn với chú sao?
- Thẩm vấn thì thẩm vấn! Công phu của mẹ cháu là do người cha vô lương tâm kia dạy, ông ta chạy mất dạng rồi, chẳng lẽ còn để mẹ con cháu phải đi tìm cho được, hỏi xem ông ta có phải người của Thánh Giáo không à?
Nạp Lan Thấm bĩu môi.
- Cháu…Cháu ăn nói kiểu gì thế? Sao lại đi nói giúp cho người ngoài thế hả? Tần Xuyên không phải kẻ tốt, hắn là người đã có vợ!
Nạp Lan Anh Kỳ nổi giận.
Nạp Lan Thấm liếc ông ta một cái:
- Cháu chưa lên giường cùng anh ấy. Còn chú ấy, chú và dì Tống Viện lên giường vài chục năm nay rồi mà có kết hôn đâu.
- Câm miệng!
Sắc mặt Nạp Lan Anh Kỳ lúc đỏ lúc trắng:
- Không biết lớn nhỏ. Chú và dì Tống của cháu là nam chưa cưới nữ chưa gả, không ai được nói gì chúng tao hết! Chú nói cho cháu nghe, cháu đi cảnh cáo cái tên kia đi… Mặc kệ nó là Kiếm Ma hay Tần Xuyên, chú cũng phải đưa nó ra trước pháp luật!
- Muốn thăng quan thì cần phải có công lao ở địa phương, mà công lao này thì nhiều lắm, cần gì chú cứ phải bám riết lấy Tần Xuyên không tha… Anh ấy có thể là một kẻ điên đấy, chỉ cần thấy chú không vừa mắt thôi, không cần nhích một đầu ngón tay là giết được chú rồi đấy!
Nạp Lan Thấm đứng dậy, duỗi lưng:
- Xem hết hoạt hình rồi, cháu đi ngủ đây. Chú cũng đi ngủ đi…
Dứt lời, cô nàng lười biếng đi tới cầu thang, thậm chí còn lười cả đứng thẳng mà bò ra dùng cả tứ chi bò lên từng bậc…
Nhìn cháu gái như vậy, Nạp Lan Anh Kỳ vừa bực vừa buồn cười:
- Người ngoài nhìn thấy thì mặt mũi của gia tộc Nạp Lan của chúng ta không còn gì rồi!
- Ai cần chú lo! Người ta vẫn là hoa hậu đại học Đông Hoa đó…
Nạp Lan Anh Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, đi ra khỏi biệt thự, đóng cửa lại.
Vừa lên xe, điện thoại của ông ta lại reo lên…
Nhìn dãy số, ông ta nhíu mày, nhưng vẫn nghe:
- Anh Vạn Lý, tôi đã nghe chuyện của Vô Song rồi. Anh hãy nén bi thương…
Người gọi đến chính là Cơ Vạn Lý.
- Anh Kỳ. Tôi có một tin này, nhất định anh sẽ thấy hứng thú!
Giọng nói Cơ Vạn Lý khàn khàn trầm thấp vang lên trong điện thoại.
- Tin gì vậy?
- Thánh Giáo, có quan hệ với Kiếm Ma…

Trong sân bay quốc tế Đông Hoa, sáng nay, Tần Xuyên đã lái một chiếc Rolls Royce Phantom chờ ở bãi đỗ xe.
Chờ khoảng một giờ thì có hai phụ nữ trẻ tuổi xuất hiện, một người mặc áo lông đỏ, một người mặc áo khoác len màu trắng, một người dáng hình thanh tú nhẹ nhàng, một người gợi cảm tịnh lệ.
- Tần tiên sinh!
Thấy Tần Xuyên, Minako hưng phấn kéo vali chạy tới từ xa.
Keiko sau lưng cũng cười ngọt ngào, đi theo em gái đến trước mặt Tần Lôi.
Hai kỹ nghệ Nhật Bản cúi đầu chào Tần Xuyên vô cùng tôn kính.
Hắn vội cười cười bảo họ đừng làm vậy:
- Ở đây không phải Nhật Bản, mà là Hoa Hạ. Hai người khách khí như vậy, tôi không quen đâu. Mọi người thoải mái một chút đi!
- Chúng tôi vội vàng tới đây làm nô bộc cho anh đó, không khách khí sao được.
Keiko liếc mắt đưa tình.
Tần Xuyên lúng túng cười ngây ngô:
- Cái này….không nói vội, sau này rồi nói. Tôi lên xe trước, mẹ hai người cũng muốn đi cùng, nhưng tôi nghĩ vẫn nên gặp mặt trong nhà hàng thì hơn. Ở sân bay thì gấp gáp quá.
Nghe thấy phải đi gặp mẹ, sắc mặt hai chị em căng thẳng lên.
Hai người ngồi lên xe, giật mình nhìn bốn phía.
- Tần tiên sinh, đây là xe của ngài sao?
Minako hỏi.
- Đúng vậy!
- Thì ra ngài là một đại gia!
Hắn mỉm cười:
- Không phải các cô cho rằng tôi lừa các cô đó chứ? Tôi thật sự có tiền thuê các cô mà…
Hai chị em nhìn nhau ngượng ngùng lè lưỡi. Thực ra hai người rất nghi ngờ, nhưng bây giờ tận mắt thấy rồi cũng yên lòng.
Dù sao thì, hắn có tiền như vậy, cũng sẽ không đến mức lừa bịp hai tiểu kỹ nghệ họ.
Chiếc xe sang trọng được lái vào một nhà hàng đồ Tây trong thành phố Đông Hoa. Dù sao cũng là mẹ con lâu ngày gặp lại, nhất định sẽ muốn có một không gian yên tĩnh một chút.
Tần Xuyên dẫn hai người vào, đẩy cửa, bên trong, Tống Viện và Liễu Hàn Yên đã chờ sẵn.
Thấy hai cô gái bước vào, Tống Viện bị kích động suýt nữa đã làm đổ chén nước trên bàn. Bà đứng dậy, nhìn hai cô gái, mắt ướt đẫm.
Con gái mười tám không nhận ra, ngoại hình của Keiko và Minako đã khác hơn mười năm trước rất nhiều.
Nhưng bà ta vẫn có thể nhận ra được, đây là hai đứa con năm đó bà đã thai nghén sinh ra.
Đương nhiên hai cô gái cũng có thể nhận ra, người phụ nữ trung niên có tinh thần diện mạo hoàn toàn khác này chính là “Lưu Mỹ Đồng” trong ký ức của mình.
Trong phòng lặng đi, ba mẹ con nhìn nhau, có quá nhiều trí nhớ giao thoa giữa ba người.
Hết trọn vẹn nửa phút, cuối cùng Tống Viện không nhịn được, bước nhanh lại gần kéo mạnh hai cô gái.
- Rất xin lỗi…..rất xin lỗi.
Bà ta khóc sụt sùi:
- Quả thật mẹ có rất nhiều điều muốn nói với các con…Nhưng không hiểu sao lại nói như vậy…. mẹ đã nợ các con nhiều lắm…
Mắt Ninako cũng hồng lên, mũi run run, nghẹn ngào hỏi lại:
- Mẹ….là mẹ thật sao….
Nghe thấy một tiếng “mẹ”, cả người Tống Viện đều mềm nhũn. Bà ta kích động hỏi:
- Con gái, con vẫn tình nguyện gọi mẹ là “mẹ” sao? Con….con không hận mẹ sao ?
- Tần tiên sinh đã nói, là vì trong nhà xảy ra một vài chuyện, để bảo vệ chúng con, mẹ không thể không rời đi. Vì chúng con, tới giờ mẹ vẫn chưa kết hôn…
Keilo đáp.
Mặc dù trước khi gặp lại Tống Viện cả hai cô gái đều có oán có giận, nhưng tới khi thật sự nhìn thấy rồi, lại thấy bà ta khóc như vậy, hai người cũng có thể nhận ra, quả thực trong lòng bà ta cũng chịu đủ tra tấn rồi.
Nghe vậy Tống Viện quay đầu lại kinh ngạc nhìn Tần Xuyên.
Rõ ràng, bà ta không kết hôn, không phải vì hai chị em này, nhưng nghe hắn nói vậy, họ cũng thương bà ta hơn.
Bà ta cũng hiểu, tính chất công việc không cho phép mình nói thật với hai đứa con gái, dù sao cũng là cơ mật quốc gia.
Hắn giải thích như vậy đã che giấu được rất nhiều chuyện giúp bà ta.
- Mẹ, có phải vậy không?
Minako hỏi.
Với tư cách là xuất thân đặc công, đương nhiên Tống Viện hoàn toàn có thể ứng phó với tình huống này. Bà ta cân nhắc một chút rồi đáp:
- Gia tộc của mẹ tương đối đặc biệt, bọn họ rất khó tiếp nhận sự tồn tại của hai con. Trước kia, mẹ không có cách nào bảo vệ các con, chỉ có thể bỏ lại các con…. Bây giờ, có Tần Xuyên ở đây, hắn có thể bảo vệ hai con, mẹ mới dám gặp lại các con… Cũng là trời cao ban cho duyên phận mà Tần Xuyên gặp được các con, chứ mẹ vẫn luôn không có được dũng cảm đi tìm các con.
Lời ba ta nói, thật một nửa, giả một nửa, nhưng mục đích vẫn là để cho hai cô con gái yên tâm, sau này có thể ở chung.
Chỉ có Tần Xuyên dở khóc dở cười. Hay rồi, bây giờ thì đột nhiên mình biến thành “bảo tiêu” cho hai chị em nhà này. Quả nhiên Tống Viện thật biết cách giao nhiệm vụ cho người khác.
Cũng may, ban đầu hắn cũng định chăm sóc cho hai chị em này ở thành phố Đông Hoa, nên cũng không phản đối Tống Viện nói như vậy.
Có quá nhiều lời muốn nói, chỉ một lát rất khó nói xong, cho nên mọi người bèn ngồi xuống dùng chút đồ ăn Tây.
Cuối cùng Minako và Keiko cũng chú ý đến Liễu Hàn Yên ngồi cùng bàn.
Dường như lần đầu dược nhìn thấy một mỹ nhân như vậy, cho dù đều là người đẹp cả, nhưng cả hai đều hơi thất thần.
- Ha ha, hai người không cần quá để ý, vợ tôi không thích nói chuyện, nhưng cô ấy luôn ủng hộ tôi, thúc đẩy tôi giúp ba mẹ con các cô đoàn tụ đấy. Cô ấy còn đồng ý để cho các cô ở trong nhà chúng tôi, dù sao cũng còn rất nhiều phòng trống.
Tần Xuyên cười tủm tỉm giới thiệu.
Lúc này Minako và Keiko mới nhớ ra Tần Xuyên là người đã có vợ, nhưng cả hai người đều không tưởng tượng nổi vợ của hắn lại là một mỹ nữ gần như không thể tìm ra nổi một khuyết điểm nào như vậy.
Tống Viện cảm động vỗ vỗ hai Liễu Hàn Yên:
- Hàn Yên, cám ơn cô đã rộng lượng. Tôi làm việc ở Kinh Thành quanh năm, hai đứa trẻ này vẫn ở Đông Hoa, chỉ đành làm phiền cô và Tần Xuyên chăm sóc cho chúng… Nhất định tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho chúng.
Bà ta vẫn chưa nghĩ ra làm thế nào để tìm cho hai đứa con gái một thân phận để không ai nghi ngờ, đặc biệt là Minako. Dù sao cũng là con ruột của mình, đối với Tống gia mà nói, một đứa bé như vậy là không thể công khai.
- Không cần cám ơn tôi… Tôi chỉ cùng tìm cách với Tần Xuyên mà thôi. Anh ấy hy vọng hai cô ấy sẽ giúp việc ở nhà tôi, vì nhà chúng tôi chưa có.
Liễu Hàn Yên nói rất thẳng thắn.
Cơ mặt Tần Xuyên thoáng chốc dài ra, cô vợ này, nói chuyện quá ư là thẳng thắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận