Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 648: Thanh niên có tiền đồ

- Có loại cuồng ma đêm hôm khuya khoắt ra ngoài đua xe như ông, tôi có thể yên ổn mà ngủ sao?
Đội trưởng Ngô nhìn chiếc xe Ferrari bị hỏng, cười lạnh nói:
- Không tệ lắm. Các người làm đạo sĩ đúng là có tiền. Tháng trước là chiếc 430, tháng này đã đổi thành 488. Chỉ tiếc là lần này không cần giam xe. Nó tiêu rồi.
Dược Thương Hải làm ra vẻ đáng thương:
- Anh xem, xe của tôi đã bị hỏng. Tổn thất lớn như vậy, mọi người tha cho tôi lần này đi.
Nói xong, Dược Thương Hải chỉ vào Tần Xuyên bên cạnh:
- Đều là tên nhóc này làm hại tôi. Nếu các người muốn bắt thì hãy bắt nó đi.
Đội trưởng Ngô nhìn Tần Xuyên, cảm thấy hơi lạ:
- Người ngoài à?
Tần Xuyên mỉm cười:
- Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây.
- Khó trách chưa từng nhìn thấy cậu.
Đội trưởng Ngô cau mày, nói:
- Giấy đăng ký xe và bằng lái có mang theo không?
Tần Xuyên ngượng ngùng nói:
- Không mang.
Đội trưởng Ngô hít một hơi, giận quá hóa cười:
- Được, lão hỗn đãn cùng tiểu hỗn đãn. Các người xem pháp luật là trò đùa sao?
Y vung tay lên:
- Đem hết về cục.
Vẻ mặt Dược Thương Hải vô cùng phiền muộn, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn bước lên xe cảnh sát, cũng không quên quay đầu trừng mắt nhìn Tần Xuyên.
Tần Xuyên cảm thấy buồn cười, sau đó đi theo cảnh sát đến cục cảnh sát Ba Thục.
Thẩm vấn, ghi chép, vậy mà gần hết cả đêm.
Rạng sáng, một người đàn ông mang giầy tây, dáng dấp nhanh nhẹn, mang theo luật sư đến cục cảnh sát.
- Tiêu Hàn, con tới rồi sao? Vi sư ở đây.
Dược Thương Hải nhìn thấy đệ tử giống như nhìn thấy cứu tinh, ra sức vẫy tay.
Mộ Tiêu Hàn nhìn thấy sư phụ, cười khổ nói:
- Sư phụ, tại sao thầy lại lái xe chứ? Lại còn đụng hư đường cao tốc. Lái xe không bằng lại cộng thêm gây chuyện. Lần này phiền phức rồi.
Dược Thương Hải cầm hai tay Mộ Tiêu Hàn, vẻ mặt cầu khẩn:
- Đồ đệ tốt, con hãy mau bảo luật sư Kim tìm biện pháp. Ông ta không phải có mánh khóe thông thiên ở thành phố Ba Thục này sao? Mau dẫn vi sư ra đi.
Sau khi Mộ Tiêu Hàn thương lượng với luật sư một chút, liền quay sang nói:
- Sư phụ, luật sư Kim nói, lần này muốn thu dọn ít nhất phải tốn hai lăm vạn.
- Cái gì?
Dược Thương Hải nhảy dựng lên:
- Đắt quá, giảm giá chút đi, khoảng 50%.
Mộ Tiêu Hàn bất đắc dĩ, cảm thấy vô cùng khó xử, cũng không biết nên mở miệng với luật sư Kim như thế nào:
- Sư phụ, một tháng mà thầy vào đây đến hai lần. Luật sư Kim đã giảm giá cho chúng ta rồi. Luật sư khác đều không chịu đâu.
Dược Thương Hải đau khổ đếm đầu ngón tay, tựa hồ như đang tính toán.
- Nơi này là một trăm vạn, mau bảo lãnh tôi ra đi.
Đột nhiên Tần Xuyên nhô đầu ra, đưa ra một tấm chi phiếu.
Mộ Tiêu Hàn hơi sửng sốt. Y phát hiện, từ đầu đến cuối y không chú ý đến bên cạnh còn có người.
Nghe được tiếng nói quen thuộc, Mộ Tiêu Hàn có chút không tin nổi, liền ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một gương mặt xa lạ.
Tuy người trước mắt cũng tuấn tú, nhưng không phải là cố nhân mà y nghĩ. Hơn nữa, trên người không có khí tức cường giả.
Tần Xuyên nhìn thấy sự mất mát trong mắt Mộ Tiêu Hàn, nội tâm có chút cảm động. Giao tình của hai người tính ra chỉ bình thường như mặt nước, nhưng Mộ Tiêu Hàn vẫn nhớ đến hắn.
Nhưng Tần Xuyên không thể để lộ thân phận của mình. Hắn dịch dung, biến thành một gương mặt xa lạ, cứ như vậy mà im lặng hoàn thành kế hoạch của mình.
- Vị tiên sinh, cậu là…
Không để cho Mộ Tiêu Hàn hỏi, Dược Thương Hải đã tranh thủ thời gian cầm lấy tờ chi phiếu, nhìn rõ ràng con số phía trên. Sau khi xác nhận tính thật giả của tấm chi phiếu, liền kín đáo đưa cho luật sư Kim.
- Mau tranh thủ thời gian. Tên nhóc này còn thiếu tôi một chiếc Ferrari. Hãy dùng tiền của nó đi.
Dược Thương Hải giống như nhặt phải bảo vật. Tiết kiệm được số tiền lớn, ông ta vui mừng như một đứa trẻ.
Mộ Tiêu Hàn hỏi xin ý kiến Tần Xuyên. Thấy Tần Xuyên cũng đồng ý như vậy, đành để cho luật sư Kim đi lo mọi việc.
Quả nhiên, luật sư Kim đúng là địa đầu xà. Khi cầm được tiền, hai người liền được bảo lãnh ra ngoài.
Bước ra khỏi cục cảnh sát, Dược Thương Hải lập tức vươn tay với Tần Xuyên:
- Tiểu tử, tôi biết cậu không thiếu tiền. Mau bồi thường chiếc Ferrari cho tôi. Nhanh lên.
Tần Xuyên cười nói:
- Tôi cho ông vay tiền, bảo lãnh ông ra, ông còn bắt tôi bồi thường?
- Xe của cậu đụng xe của tôi. Đương nhiên cậu phải bồi thường tiền cho tôi.
- Cả hai chúng ta đều đua, việc này cũng chẳng phải giao thông ngoài ý muốn thông thường.
Tần Xuyên cãi lại.
- Tôi chẳng quan tâm. Dù sao, cậu cũng phải bồi thường cho tôi. Tôi cũng không đòi nhiều, năm trăm vạn.
Dược Thương Hải thò tay ra.
Mộ Tiêu Hàn ở bên cạnh nhịn không được liền khuyên:
- Sư phụ, thầy đừng làm loạn nữa. Vạn nhất gây ra động tĩnh quá lớn, bị lên báo, chẳng phải làm nhục thanh danh của thầy sao?
Dược Thương Hải nghe xong, lập tức do dự, rồi có chút biệt khuất:
- Vậy thì không thể nhận số tiền kia rồi.
- Không thể nhận. Nếu thầy muốn mua xe mới, qua vài tháng nữa, công ty của môn phái chúng ta kiếm được tiền, con sẽ tìm cách mua cho thầy.
Mộ Tiêu Hàn nói.
Dược Thương Hải mỉm cười hì hì, sờ mặt Mộ Tiêu Hàn:
- Con đúng là đồ nhi bảo bối của thầy. Có con, thầy yên tâm rất nhiều.
Mộ Tiêu Hàn lúng túng nhìn Tần Xuyên, mỉm cười:
- Vị tiên sinh này, xin hỏi cậu tên gì. Tôi còn chưa kịp cảm ơn cậu. Nếu không, chúng ta đi dùng cơm một chút.
Tần Xuyên nói:
- Tôi tên là Quý Vân, người Quý gia tỉnh Sơn.
Tần Xuyên đã sớm chuẩn bị thân phận này.
- Quý gia tỉnh Sơn.
Mộ Tiêu Hàn nhớ lại. Quả thật có một thế gia như vậy. Trong ấn tượng của y, Quý gia chỉ là một gia tộc phía sau, chủ yếu tham gia kinh thương và chính trị. Tham gia thi đấu lần này hẳn chỉ muốn tăng thêm náo nhiệt.
- Cậu đến tham gia thi đấu thế gia sao?
Mộ Tiêu Hàn hỏi.
- Nói chính xác, tôi chỉ đến đây để thể nghiệm một chút. Hai vị cũng nhìn thấy rồi đấy, thân hình tôi rắn chắc, là võ giả có thực lực.
Tần Xuyên tò mò hỏi:
- Hai vị hẳn là cổ võ giả, không biết thuộc thế gia hoặc môn phái nào?
Nghe Tần Xuyên hỏi, Dược Thương Hải liền bày ra bộ dạng thế ngoại cao nhân, hắng giọng một cái, vuốt tóc nói:
- Tiểu tử, ngay cả danh hào của bổn chưởng môn cũng chưa từng nghe qua sao?
Tần Xuyên mỉm cười xin lỗi:
- Xin lỗi, từ nhỏ tôi lớn lên ở nước ngoài. Đối với võ cổ chỉ biết chút ít, cũng không quen thuộc giới võ cổ trong nước.
- Hừ, loại thế gia võ cổ sắp bị đào thải như các người, đừng nói tới tham gia, ngay cả lái xe cũng không được, luận võ lại càng mất mặt.
Dược Thương Hải trợn mắt nói.
Tần Xuyên cau mày nói:
- Không thể nói như thế, tiền bối. Chúng ta đấu trận thứ nhất, sang trận thứ hai, ít nhiều xem nhau là bạn cũng tốt mà.
Mộ Tiêu Hàn gật đầu:
- Đúng vậy. Tôi thấy Quý Vân cậu lòng dạ khoáng đạt, thật không dám giấu, vị này là ân sư của tôi, một trong ba đại tông sư Dược Thương Hải, ngoại hiệu Kiếm Si. Tôi là đệ tử của Thần Kiếm Môn, Mộ Tiêu Hàn.
Tần Xuyên làm bộ kinh ngạc:
- Thật nghe như sấm bên tai. Tôi không nghĩ tới lại gặp được Kiếm Si và Quân Tử Kiếm ở đây.
Dược Thương Hải chắp hai tay sau lưng, hắng giọng, ngửa đầu nói:
- Không cần phải nói. Nghe nói gia tộc của cậu rất có tiền. Tốt nhất nên đền chiếc xe lại cho tôi.
Tần Xuyên chắp tay, cười nói:
- Nhất định, nhất định. Tôi làm sao dám thiếu nợ Kiếm Si tiền bối.
Nói xong, Tần Xuyên trực tiếp móc ra một quyển chi phiếu, viết năm trăm vạn, sau đó đưa cho Dược Thương Hải.
- Tiền bối, xin vui lòng nhận cho.
Mộ Tiêu Hàn xem qua, liền ngăn lại:
- Quý Vân, vạn lần không được đâu. Chuyện này không phải lỗi của cậu. Sư phụ tôi…
- Không dám, không dám.
Cắt ngang lời nói của đồ đệ, Dược Thương Hải mặt mày hớn hở, cầm lấy tờ chi phiếu nhét vào trong áo.
Mộ Tiêu Hàn dở khóc dở cười, thấy Tần Xuyên không để ý, đành phải giải thích:
- Quý Vân, nói ra thật xấu hổ, sư phụ tôi có điểm không được tốt, chính là thích đua xe tốc độ cao.
- Vì thế, đám đệ tử hạch tâm của sư môn đều thi bằng lái xe, giúp thầy lách luật. Cho nên mọi người cũng đã quen rồi.
- Chỉ hy vọng Quý Vân cậu đừng quá để ý. Sư phụ tôi giống như đứa trẻ, ý kiến có chút đơn thuần, chứ ông không có ác ý gì đâu.
- Mô huynh không cần giải thích. Có thể làm cho lão tiền bối cao hứng, chút tiền ấy cũng đáng giá mà.
Tần Xuyên mỉm cười rất tự nhiên, nhưng bên trong lại đang khóc thầm.
Người này xem ra so với Hoa Hòa Thượng Kim Thiền chẳng tốt hơn bao nhiêu, xem của nặng hơn người, hết lần này đến lần khác keo kiệt như vậy, khó trách Kim Thiền lại chửi ông ta.
Đương nhiên, tính tình của Dược Thương Hải chẳng liên quan gì đến tu vi của ông. Chỉ có thể nói, ông có chút cố chấp mà thôi.
Dược Thương Hải cười ha hả:
- Được rồi, tôi thích người có tiền như cậu. Tôi mời cậu ăn điểm tâm. Gần đây có bán món bánh cuộn rất ngon.
Dược Thương Hải vừa bá vai Tần Xuyên, bước về phía khu phố sầm uất, vừa nói chuyện đến nước miếng văng tung tóe:
- Người bình thường muốn ăn cơm với tôi xếp hàng cũng chưa chắc đã có cơ hội. Tôi thấy cậu hợp ý, nếu cậu muốn làm con nuôi của tôi, trăm vạn đưa ra, tôi bất đắc dĩ nhận cậu liền.
Tần Xuyên nghe xong, hơi chút sửng sốt, sau đó hối hận không thôi. Kế hoạch tiến vào Thần Kiếm Môn của mình có phải có chút “quá mức” rồi không, nhanh như vậy đã được nhận làm con nuôi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận