Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 505: Chính là họ hàng

Trương Lỗi và Nhị Hắc Tử đều sửng sốt, rồi đều bật cười ha hả.
- Trí nhớ tôi cũng không tốt lắm, biết điều thì mau lấp cái hố này lại, rồi cút khỏi nhà tôi! Bằng không, tôi sẽ báo công an!
Trương Lỗi nói.
Tần Xuyên chẳng thèm nói lời thừa thãi với hai người, cầm lấy cái cuốc, đi về phía Nhị Hắc Tử.
- Má mày...tiểu tử thối, mày bị cái gì vậy? Mày tưởng súng của ông mày là đồ chơi sao?
Tần Xuyên đưa tay trái lên, phóng ra một luồng chân khí, bắn thẳng vào giữa khẩu súng săn, phát ra một tiếng “choang”, khẩu súng trên tay Nhị Hắc Tử liền văng ra, rơi xuống đất!
Nhị Hắc tử hoảng sợ, vội vàng cúi xuống nhặt lên, lại phát hiện cả khẩu súng đã hoàn toàn biến dạng, nòng súng cong queo, không thể bắn được nữa!
- Quỷ...quỷ kìa!
Nhị Hắc Tử kinh sợ ném khẩu súng xuống, quay đầu định bỏ chạy, gã chưa từng gặp người luyện cổ võ, lúc này đã sợ đến mức tè ra quần!
Nhưng Tần Xuyên đã chặn trước mặt gã, túm lấy cổ áo gã, lạnh lùng nói:
- Cầm cuốc lên, đi tới đào hố tiếp cho tôi, đào sâu ba thước, rõ chưa?
Mặt Nhị Hắc Tử tái mét, hoàn toàn không có cách nào chống cự, đành gật đầu, vẻ mặt cầu xin:
- Được...Được...Tôi nghe lời cậu!
Đợi Nhị Hắc Tử tới bên hố tiếp tục đào, Tần Xuyên liền đi tới trước mặt Trương Lỗi.
Trương Lỗi sợ tới mức run cầm cập, cố gượng cười nói:
- Người anh em, tôi biết nhất định là cậu đùa, giết người là bị tử hình đó, cậu sẽ không làm càn, đúng không nào?
- Hóa ra ông cũng biết giết người sẽ bị tử hình, vậy ông giết người ta, thì phải giải quyết như thế nào?
- Tôi ấy à? Tôi là Bí thư thôn, sao lại giết người?
Trương Lỗi chột dạ, gượng cười nói.
Tần Xuyên đút hai tay trong túi quần, ung dung nói:
- Ông không thừa nhận cũng không sao, tôi cũng không phải là công an, càng không phải là quan tòa, tôi không hơi đâu quan tâm rốt cuộc ông đã làm bao nhiêu chuyện thương luân hại lý, dù ông có nói hay không, tôi vẫn vùi ông xuống hố, thế là xong chuyện!
- Về việc sau khi chôn sống ông, tôi có bị vào tù hay không, ông cũng không cần lo lắng thay tôi, bởi vì lúc đó ông đã bị giòi bọ ăn sạch, chỉ còn lại bộ xương trắng, đúng không nào?
Mặt Trương Lỗi xám ngoét, biết tình hình nguy cấp, muốn chạy vào nhà để báo cảnh sát.
Nhưng Tần Xuyên đột ngột đá gãy một chân của Trương Lỗi, khiến ông ta ngã gục xuống.
- Á!
Trương Lỗi kêu lên thảm thiết, đau đến nỗi chảy nước mắt.
Tần Xuyên không chút nương tay, lại tung ra hai cú đá, làm gãy tiếp một chân và một tay của Trương Lỗi.
- Ngay cả cha vợ và mẹ vợ tao mà mày cũng dám động, lúc ở trong bệnh viện, tao đã muốn đập chết mày! Nhưng tao chỉ sợ, nếu lúc đó có đập mày nhừ xương thì bác sĩ lại phải phí công, phí của cứu chữa cho mày!
Lục Tích Nhan hơi sợ hãi, theo phản xạ lui lại, người co rúm, không dám nhìn, nhưng nghe những lời Tần Xuyên nói, lại có một cảm giác yên tâm khó diễn tả thành lời.
Cô cũng biết, đánh người là sai, giết người càng sai hơn, cô cũng hiểu ra, vì sao trước lúc tới đây, Tần Xuyên lại nói, cô sẽ thấy một bộ mặt khác của hắn.
Thật sự là trong lòng Lục Tích Nhan rất mâu thuẫn, cô cảm thấy Tần Xuyên trở nên hơi xa lạ, nhưng vượt lên tất cả là cảm giác đau lòng vì hắn.
Nếu mọi chuyện trên thế gian này đều được ràng buộc bởi đạo đức và pháp luật, có lẽ Tần Xuyên đã không phải chạy tới đây lúc nửa đêm để chôn sống kẻ ác.
- Tôi sai rồi! Đừng đánh nữa! Ôi...
Trương Lỗi đau suýt ngất:
- Tôi sẽ nói hết mọi chuyện, xin đừng đánh tôi!
Tần Xuyên liếc nhìn Nhị Hắc Tử:
- Đào nhanh lên, sâu xuống một chút!
Nhị Hắc Tử lộ vẻ đau khổ:
- Đại ca, phía dưới này đất quá cứng, đào không nổi nữa!
Tần Xuyên đi tới bên miệng hố, đánh ra mấy luồng chân khí, phá tan lớp đất cứng dưới dáy hố, lập tức đất không còn nén chặt.
Nhị Hắc Tử trợn tròn mắt, nghĩ đến hậu quả một khi cái luồng tà khí kia mà đánh vào người mình, cả người gã run bần bật, liền cầm xẻng xúc cật lực.
Trương Lỗi thấy Nhị Hắc Tử hoàn toàn không có ý trì hoãn việc đào hố, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, nghĩ nát óc để tìm cách sống sót, bắt đầu nói hết ra:
- Người anh em...Tôi nói hết ra, được chứ? Có phải cậu đã nghe về chuyện A Quý? Đúng...Là tôi sai bọn Nhị Hắc Tử giết hắn đấy! Nhưng không phải do chính tay tôi giết! Lại còn...còn...Thủy Căn...
Trương Lỗi nói một hơi ra tên bốn năm người, có người ở trong thôn, có người ở thôn bên cạnh, thậm chí chuyện mình dụ dỗ vợ ai, lui tới nhà quan chức nào, y cũng đều kể ra.
Từng vụ án mạng xấu xa lần lượt được y kể ra, khiến Lục Tích Nhan nghe được, không rét mà run.
Trương Lỗi thấy Tần Xuyên không có dấu hiệu gì buông tha, đành nói:
- Đại ca, tôi...tôi cho cậu biết mật mã thẻ ATM của tôi được không? Trong thẻ có hai mươi mấy triệu, tôi cho cậu hết đó, xin cậu đừng giết tôi! Hu hu...
Tần Xuyên lấy điện thoại di động ra khỏi túi quần, bấm nút kết thúc ghi âm, những lời Trương Lỗi vừa nói, đều đã được ghi hết vào điện thoại.
Tuy đã nắm được chứng cứ, nhưng Tần Xuyên cũng không có ý định tha mạng cho y, bởi vì tên khốn kiếp này rất đáng chết.
- Tích Nhan, nếu em muốn đi, hãy ra ngoài tường chờ anh.
Tần Xuyên quay đầu lại, nói với Lục Tích Nhan.
Lục Tích Nhan hơi lưỡng lự, khuôn mặt thoáng hiện vẻ sợ hãi, nhưng rốt cuộc vẫn gượng cười:
- Đây cũng là chuyện của em, em phải ở đây.
Tần Xuyên cũng không nói gì thêm, một tay xách Trương Lỗi lên, đi tới bên miệng hố, ném y xuống.
Hố này đã sâu khoảng hai mét mấy, Nhị Hắc Tử thở hổn hển mà đào, mệt không chịu nổi.
- Thằng chó má này coi mạng người như cỏ rác, đại ca làm như vậy là đề cao chính nghĩa, tôi sẽ giúp đại ca chôn nó!
Nhị Hắc Tử gió chiều nào theo chiều nấy, định chôn Trương Liễu rồi tính sau.
- Mày mới là đồ chó má! Chính tay mày giết người! Đáng chết nhất là mày!
Trương Lỗi nằm dưới hố, khàn giọng hét lên.
Nhị Hắc Tử nhổ nước bọt xuống hố:
- Phì! Tao chỉ là người bị mày xúi giục! Đại ca, xin ngài đừng nghe nó, thật ra suốt ngày đêm lương tâm em đều hết sức cắn rứt...
Tần Xuyên không muốn nghe bọn họ cãi nhau, liền tung một cước, đạp luôn Nhị Hắc Tử xuống hố!
Hai luồng chân khí bắn ra, xuyên thủng đầu hai người, cả sân liền yên tĩnh...
Tần Xuyên lấp hố lại, còn lấy lá khô chất đống trên miệng hố, như là làm dấu để ai cũng có thể nhìn thấy.
Tần Xuyên nhìn lên lầu ba căn nhà, biết ở đó vẫn có người đang lén nhìn xuống, nhưng hắn không thèm quan tâm.
- Được rồi, Nhan Nhan, mình về thôi.
Tần Xuyên cầm cuốc xẻng trên mặt đất lên, đi trước ra khỏi cổng.
Lục Tích Nhan chạy theo sau, cầm lấy cái xẻng trên tay Tần Xuyên, rồi đưa tay còn lại nắm tay Tần Xuyên.
Tần Xuyên cảm thấy rất rõ, tay cô đang run run, mạch đập cũng rất nhanh, cười thoải mái:
- Thật ra em cũng đừng cố ép mình, chuyện như thế này rất đáng sợ đối với người bình thường, dù sao trong mắt những người bình thường, anh cũng giống như một tên hung thủ giết người biến thái được mô tả trên phim ảnh!
- Không phải!
Lục Tích Nhan kìm giữ dòng lệ nóng, vứt xẻng qua một bên, ôm chầm lấy hắn.
- Em thừa nhận là em sợ hãi và hoảng hốt, bắt đầu cảm thấy anh hơi xa lạ, nhưng em cũng không muốn rời xa anh, lúc này điều em cần là thời gian để bình tĩnh lại...
- Hơn nữa, anh đã thích một người nhỏ bé, yếu ớt như em, vậy thì vì sao em lại không thích một người mạnh mẽ như anh? Anh đừng suy nghĩ nhiều, em cũng không đến mức yếu đuối như anh nghĩ, tin em đi...
Tần Xuyên kinh ngạc, im lặng đưa tay vuốt ve sau lưng cô:
- Cảm ơn.
Ngày hôm sau, xe công an huyện chạy tới thôn An Khang.
Sau khi công an đào thi thể Trương Lỗi và Vu Đào lên, cả thôn đều kinh sợ.
Người báo công an là nữ kế toán ở cùng với Trương Lỗi tối hôm qua, công an dựa vào một số manh mối, liền đi thẳng tới nhà, tìm gặp Tần Xuyên và Lục Tích Nhan.
Một sĩ quan công an mặt chữ điền dẫn theo một công an viên, đi vào sân, vẻ mặt nghiêm nghị.
- Là Tần Xuyên, Lục Tích Nhan sao? Tôi là Phó cục trưởng Cục công an huyện Bình Xương, hai người bị tình nghi sát hại Bí thư thôn Trương Lỗi và em họ Vu Đào của ông ta, chúng tôi phải bắt hai người lại.
Lục Tích Nhan hoảng sợ, cô cũng không biết, tối hôm qua có người nhìn thấy mọi chuyện.
Nhưng Tần Xuyên đã dự liệu trước, cho nên cũng không gấp, hắn lấy điện thoại di động ra, đưa cho Lý Đông.
- Phó cục trưởng Lý, ông ngồi xuống đã, nghe đoạn khẩu cung này rồi hãy quyết định cũng không muộn.
Tần Xuyên cười nói.
Lý Đông nhíu mày, mở ghi âm ra.
Nghe chưa tới một phút, Lý Đông và đám nhân viên đều biến sắc, đoạn ghi âm này liên quan tới cũng không chỉ Trương Lỗi, mà còn dính dáng tới vài nhân vật có máu mặt trong huyện, có thể nói là một vụ xì căng đan lớn.
- Cho dù bản ghi âm này là thật, chúng tôi vẫn phải điều tra rõ ràng, nhưng hai người bị tình nghi nhiều nhất, hãy theo chúng tôi về cục điều tra.
Tần Xuyên cười, lắc đầu:
- Đừng nóng vội, ngồi chờ một lát, người đó cũng sắp tới rồi.
- Người đó? Là ai vậy?
Lý Đông thắc mắc.
Đúng lúc này, trên đường lát đá bên ngoài, hai chiếc xe Jeep công an dừng lại, rõ ràng là xe của Cục Công an!
Một viên công an tuổi chừng ba mấy, bốn mươi, trông khá uy phong đi vào, Lý Đông há hốc miệng mà nhìn.
- Tần...Tần cục trưởng!?
Người đàn ông đó là Tần Phi, Cục trưởng mới được Cục Công an thành phố phái xuống.
Lý Đông giật nảy người, quay lại nhìn Tần Xuyên, lúc này có dùng đầu gối mà suy nghĩ cũng có thể hiểu được, hai người họ Tần này là họ hàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận