Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 592: Rầm!!!!!

Một tuần trôi qua, bên ngoài thiền viện Lục La trên ngọn núi Thanh Long, trong mái đình gỗ được xây dựng trên vách núi.
- Thiên phong duẩn thạch thiên chu ngọc
Vạn thụ tùng la vạn đóa vân…
Tần Xuyên mặc một bộ áo dài màu xanh mà những người Tự thường mặc, chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt cảm khái mà vui vẻ nhìn về phía dãy núi phía xa bị tuyết phủ trắng xóa, liền ngâm hai câu thơ.
Thấy cô gái ở sau lưng không có phản ứng gì, Tần Xuyên giả vờ ho lên hai tiếng, ánh mắt nhìn về phía sau.
Liễu Hàn Yên ngồi trên một chiếc ghế đá phía sau Tần Xuyên, đang chăm chú đọc cuốn kinh thư do cao tăng trong tự đã chú giải cho, không hề mảy may chú ý tới hắn.
- Ờ, cái đó,… Bà xã, em có nghe thấy hai câu thơ anh vừa làm không? Thấy tài năng văn chương của anh thế nào? Có cần phải sửa chỗ nào không?
Tần Xuyên bày ra vẻ mặt khiêm tốn hỏi.
Liễu Hàn Yên ngẩng đầu, vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn, mặt không đổi sắc từ tốn nói:
- Đây là “ Nam Tần Tuyết” của Đường Đại Nguyên viết, từ lúc nào mà nó lại biến thành thơ do anh làm thế hả?
- À…
Tần Xuyên lúng túng cười nói:
- Chỉ đùa thôi mà, thì ra là bà xã cũng biết bài thơ này,ai nha… Thật không hổ là phụ nữ của anh, rất có văn hóa! Ha ha…ha ha….
Ở nơi này dưỡng thương cũng gần một tuần rồi, cho dù là Tần gia hay là người của quân đội thì cũng đều hy vọng Tần Xuyên có thể ở lại Thanh Long Tự lâu hơn một chút nữa.
Dù sao thì Tần Xuyên cũng đã khiến mọi người bị trấn động quá mạnh, vì vậy đợi sóng gió qua đi rồi xuống núi cũng sẽ tránh được không ít phiền toái.
Những người khác đều đã đi hết, chỉ có Liễu Hàn Yên là ở lại nơi này, ba ngày trước Tần Xuyên nằm liệt trên giường không thể dậy nổi, cũng chỉ có cô luôn ở bên cạnh chăm sóc cho hắn.
Cuối cùng thì hai ngày nay Tần Xuyên cũng đã khôi phục lại, cô mới có thời gian để đọc sách ngắm phong cảnh.
Hai người cũng coi như là có một loại ăn ý với nhau, Liễu Hàn Yên cũng không hề nói gì hay có ý kiến gì về chuyện Tần Xuyên giấu diếm thân phận của mình. Chuyện đã qua thì cứ cho nó qua đi, Tần Xuyên vì sao lại phải lừa cô, trong lòng cô cũng hiểu được.
Sau khi Tần Xuyên tỉnh lại liền thông báo tin tức bình an cho tất cả những người phụ nữ trên khắp thế giới của hắn biết, mặc dù các cô đều muốn tự mình đến thăm hắn nhưng bọn họ đều biết hoàn cảnh lúc này không tiện cho lắm.
Thiền viện thanh tĩnh, Tần Xuyên cũng không vội xuống núi, dù sao thì hai vợ chồng hắn cũng chưa bao giờ được trải qua những ngày tháng an nhàn cùng nhau trò chuyện tâm sự như bây giờ.
Đại đa số thời điểm, Liễu Hàn Yên đều không đằng hắng gì đến chuyện yêu đương, tất cả đều là do Tần Xuyên dẫn dắt câu chuyện, lần này lại muốn tỏ ra bản thân có chút học vấn nhưng lại bị cô tạt cho một gáo nước lạnh vào mặt, đành phải ngậm ngùi thu hồi lại.
Lần này Tần Xuyên cũng coi như là đã hiểu cô hơn một chút, mặc dù bà xã nhà mình quanh năm ở trong quân đội nhưng vẫn đọc không ít sách vở, kiến thức cũng rất rộng, nếu như không phải là làm tướng quân thì cũng không lo không kiếm được việc làm.
Vì để che dấu sự chột dạ của mình, Tần Xuyên vuốt bụng, nói:
- Sao giờ này mà tên nhóc kia còn chưa đưa cơm đến chứ? Đói chết đi được…
Đang nói thì chợt nghe thấy có người đang từ cổng Thiền viện chạy vào.
Là một bé trai khoảng sáu bảy tuổi trông khỏe mạnh kháu khỉnh chạy tới trong tay cầm theo một cái làn đựng cơm.
Bé trai đi theo phía sau mẹ của nó, nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt cùng ngũ quan bình thường nhưng lại có nét thùy mị của người phụ nữ, cô mặc một chiếc áo lông trắng đơn giản nhưng cũng không làm ảnh hưởng được đến dáng người “có trước có sau” của mình.
Liễu Hàn Yên buông kinh thư xuống, khuôn mặt nở nụ cười nhẹ.
- Chú Tần! Chị Liễu! Đôn Đôn lại mang cơm tới cho hai người nè!
Cậu bé này tên là Đôn Đôn bởi cậu nhóc khá mập mạp, cũng không biết bố cậu nhóc nghĩ gì mà lại đặt cho cậu cái tên này nữa.
Người phụ nữ tên Lương Yến, mang theo con trai cùng sống ở dưới ngọn núi này, cô mở một quầy hàng bán đồ ăn vặt, bình thường cũng hay tặng cho Tự một ít đồ lặt vặt.
Bởi vì Tần Xuyên cùng Liễu Hàn Yên không phải là người xuất gia nên không thể bắt bọn họ cũng phải ăn chay niệm phật như người trong Tự được nên đã sắp xếp cho Lương Yến làm chút đồ ăn mặn mang lên cho hai người.
Có đôi lúc là Đôn Đôn mang cơm tới cũng có lúc hai mẹ con cùng nhau mang tới, hai mẹ con nhà này có thể lực “xuất chúng”, chuyện lên xuống núi đưa cơm đối với bọn họ mà nói vô cùng nhẹ nhàng.
- Nhóc con, nói với chau bao nhiêu lần rồi! Gọi chú là chú thì phải gọi cô ấy là cô! Bọn chú là vợ chồng, thân phận là ngang nhau! Hiểu không!?
Tần Xuyên nghe cái cách xưng hô này mà thấy đau đầu.
Đôn Đôn làm mặt quỷ nói:
- Cháu cứ không đấy!
- Chị Lương! Chị cần phải về nhà dạy dỗ lại thằng nhóc này đi!
Tần Xuyên thấy oan uổng, bản thân hắn cảm thấy mình vẫn còn trẻ lắm mà!
Lương Yên dùng tiếng địa phương đáp lại hắn:
- Trẻ con không hiểu chuyện, Tiểu Tần cậu cũng đừng để ý, chẳng phải có câu “Đồng ngôn vô kỵ” sao?
•Đồng ngôn vô kỵ: lời nói của trẻ con không nên chấp.
Liễu Hàn Yên nhìn thấy tên đàn ông không phóng khoáng này nhà mình cũng chỉ biết im lặng.
- Chị Lương, chị không cần phải để ý đến anh ấy đâu, thật sự là đã làm phiền mẹ con chị quá rồi.
- Không có gì, Liễu tiểu thư, tôi với Đôn Đôn bình thường cũng không có việc gì, hơn thế nữa, đưa cơm cho hai người cũng là do hai người trả tiền mà, bọn tôi làm thế này cũng chỉ là công việc làm ăn hằng ngày thôi.
Lương Yến nhiệt tình nói, sau đó liền lấy đồ ăn ra.
Tần Xuyên cùng Liễu Hàn Yên thích ăn ở trong đình, lại cũng không quan tâm đến chuyện đồ ăn bị nguội nên Lương Yến cũng không băn khoăn quá nhiều.
- Chị Lương, sao hôm nay chị lại mang nhiều đồ ăn đến thế? Bọn em hai người làm sao mà ăn hết được?
Liễu Hàn Yên hỏi. Lần này Lương Yên mang theo bảy tám món ăn lại còn có cả một thùng cơm lớn, chỗ đồ ăn này có khi còn nặng bằng cả hai người cộng lại ấy chứ!
Lương Yến cười nói:
- Hôm nay, bố của Đôn Đôn muốn tới đây, gia đình chúng tôi muốn cùng hai người ăn cơm ở đây, đợi lát nữa anh ấy sẽ tới.
Tần Xuyên cùng Liễu Hàn Yên nghe vậy thì đều có chút kinh ngạc.
- Bố của Đôn Đôn là người trong Thanh Long Tự sao?
Tần Xuyên hỏi.
- Đúng vậy, đã nửa năm rồi chúng tôi không gặp nhau, con trai sắp không nhận ra anh ấy nữa rồi. Lần này anh ấy có chút thời gian rảnh nên mới tranh thủ tới đây để gặp nhau.
Khuôn mặt Lương Yến hiện lên ráng hồng, đương nhiên là cô cũng rất nhớ chồng mình.
Tần Xuyên cùng Liễu Hàn Yên liếc nhau, nghĩ chắc người này là nhân viên làm việc trong Tự mà thôi, dù sao thì quy mô của Thanh Long Tự cũng rất lớn. Ngoại trừ môn nhân (người trong môn phái) thì cũng vẫn có người hoạt động kinh doanh buôn bán, cũng là chuyện bình thường.
Hai mẹ con Lương Yến sống ở dưới chân núi, hơn phân nửa là có liên quan đến người đàn ông trong nhà phải đi làm ở đây, chỉ có điều không biết đó là công việc gì mà lại có thể khiến cho bọn họ nửa năm trời không gặp nhau?
Bốn người ngồi cùng nhau trò chuyện, rồi cùng nhau ăn trưa, khẩu vị của Đôn Đôn rất tốt, sức ăn của cậu nhóc ít nhất cũng phải gấp hai lần Liễu Hàn Yên, thảo nào mà lại “chắc chắn” như vậy!
Cơm nước xong xuôi, Lương Yến dọn dẹp bàn ăn, sau đó hỏi:
- Tiểu Tần, Liễu tiểu thư, làm sao mà hai người lại quen biết với chồng của tôi vậy? Chỗ này của Thanh Long Tự bình thường đều không cho ai vào nhưng lần này ánh lại để cho hai người tới đây ở.
- Chị Lương, chồng chị…Chúng tôi có quen biết sao?
Tần Xuyên có chút không hiểu hỏi.
Vẻ mặt Lương Yến nghi hoặc:
- Hai người không biết? Không thể nào… Chẳng phải chính anh ấy đã cho hai người tới đây ở, còn bảo tôi mang cơm tới cho hai người sao?
- Chị Lương, xin hỏi, chồng của chị… tên là gì?
Liễu Hàn Yên hỏi.
Đang hỏi thì đột nhiên Đôn Đôn đang chơi trong sân hô tên:
- Bố!
Tần Xuyên cùng Liễu Hàn Yên sững sờ, lúc bọn họ không chú ý thì người đó đã tiến vào đến sân rồi!
Ngẩng đầu nhìn lên, cả hai vợ chồng đều mắt chữ A mồm chữ O…
Chỉ thấy một người đàn ông khôi ngô khí sắt hồng hào, đầu trọc lốc, mặc một chiếc áo da đen trông rất cool ngầu, chiếc quần jean bó sát, ngênh ngang bước đến.
Một tay anh ta bế Đôn Đôn lên, hôn một cái lên mặt con trai, cười ha ha vui vẻ, sau đó đi về phía Tần Xuyên đang ngồi trong đình giơ bên tay còn trống chào hỏi.
- Thật ngại quá, gần đây vừa mới xuất quan, những người trong Tự lại bị gọi đi thẩm vấn hết nên tôi cũng bận ngập đầu, nếu không thì đã đến hỏi thăm hai người sớm hơn rồi, ha ha…
Lương Yến đứng dậy, giả vờ tức giận cười nói:
- Đồ quỷ sứ chết tiệt, nửa năm không gặp nhau mà anh còn có mặt mũi đứng đây cười nữa hả? Trong lòng anh còn có hai mẹ con em không? Còn nữa, anh đãi khách kiểu gì thế hả? Tiểu Tần nói đến bây giờ cậu ấy cũng không biết anh là ai đấy! Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì thế hả?
- Hả ? Không biết anh là ai ?
Người đàn ông sờ lên cái đầu trọc lốc của mình, sau đó lại sờ sờ cằm mình.
- Không thể nào, chẳng lẽ là do bần tăng cạo sạch tóc cùng râu ria khiến mình trông trẻ ra nên mới không nhận ra ?
Tần Xuyên nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu nhìn Liễu Hàn Yên đang ngồi bên cạnh, phát hiện thấy biểu tình trên mặt cô lúc này cũng có chút “Đặc sắc”…
- Cái đó… Bà xã, anh ta không phải là…
Liễu Hàn Yên hít một hơi thật sâu, sau đó đứng dậy, hành lễ:
- Cảm ơn Kim Thiền pháp sư đã cứu giúp chồng tôi.
- Rầm!!!!!!
Cơ thể Tần Xuyên nghiêng một cái từ trên ghế ngã xuống nằm xõng xoài trên đất.
….
Bạn cần đăng nhập để bình luận