Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 512: Côn trùng và loài người

Khu vực phía Nam của Colombia, rừng mưa nhiệt đới quanh năm nóng ẩm mưa nhiều khiến cho nơi này biến thành thế giới của vô số loài động vậy.
Đại đa số là rắn độc và côn trùng, khí hậu nóng bức cũng khiến cho nơi này trở thành Cấm Khu mà người bình thường không thể sinh tồn lâu được.
Ở vị trí trung tâm của một khu rừng rậm nhiệt đới, có một tiểu đội gồm năm người, đang cẩn thận đi ra từ khu vực trung tâm.
Trong số năm người này, có hai nữ ba nam, trên người bọn họ đều là bùn đất cây cỏ lấm lem, trên mặt cũng đều bẩn thỉu, trông vô cùng chật vật.
- Giáo sư Vương, chân tôi đau quá, thật sự là không thể đi tiếp được nữa, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút không?
Một cô gái có gương mặt bầu nĩnh giọng mang theo tiếng khóc nói.
Vị giáo sư dẫn đoàn khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, màu da ngăm đen quay đầu lại nói:
- Tiểu Ngải, chúng ta phải tiếp tục đi về phía Bắc, nhất định phải ra khỏi khu rừng này mới được, chẳng lẽ cô đã quên những chuyên gia người Mỹ, người Đức đi cùng với chúng ta đã bị những trùm thuốc phiện giết chết như thế nào sao? Nếu như không phải là hôm đó chúng ta không có ở trong khu trú quân thì tất cả chúng ta đều đã về với ông bà cả lượt rồi!
- Đúng vậy đó, Tiểu Ngải, trong khu rừng mưa này có rất nhiều người vô cùng độc ác, chúng ta không thể ở lại đây quá lâu.
Một người đàn ông gầy gò nói.
Một người khác to cao vạm vỡ, khuôn mặt anh tuấn cau mày nói:
- Trong này nhất định là có vấn đề gì đó, chúng ta tới đây lâu như vậy đã bao giờ gặp phải trùm thuốc phiện gì đó đâu. Nhưng tại sao động đất vừa xảy ra thì toàn bộ khu rừng này lại nổi lên gió tanh mưa máu như vậy, khắp nơi đâu đâu cũng là người chết.
- Kevin, đừng suy nghĩ nhiều quá, nghĩ những cái này cũng vô dụng thôi, còn không bằng chúng ta hãy nhanh chóng đi đến thảo nguyên ở phía Bắc, tìm được đường sẽ có thể trở lại thị trấn.
Giáo sư Vương nói.
Kevin gật đầu, nói:
- Đáng tiếc là thiết bị truyền tin của chúng ta đều ở chỗ những chuyên gia người Mỹ kia, nếu như có thiết bị truyền tin thì có thể gọi máy bay trực thăng đến tìm kiếm chúng ta rồi.
- Đúng là khốn kiếp thật. Ở đây xảy ra động đất lớn như vậy tại sao không có đội cứu hộ nào đến đây tìm kiếm chúng ta vậy chứ!?
Người đàn ông gầy gò lẩm bẩm.
Trong lòng Giáo sư Vương cũng có chút lo lắng, nhìn về phía cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh nói:
- Tiểu Ngài, nếu như không đi được nữa thì để Lữu Vỹ đến cõng em.
Người đàn ông gầy gò tên Lưu Vỹ nghe thấy vậy thì lắc đầu lia lịa, nói:
- Không được đâu Giáo sư, em hiện tại cũng rất mệt, hay là để Kevin cõng đi, cậu ấy khỏe hơn em.
- Đúng là đồ thỏ đế, bình thường không phải cậu tỏ ra rất ân cần với Tiểu Ngải sao? Sao đến lúc này lại đùn đẩy cho người khác như vậy chứ hả?
Giáo sư Vương trừng mắt.
Tất cả những người khác, kể cả Tiểu Ngải cũng thất vọng mà nhìn Lưu Vỹ, nhưng Lưu Vỹ vẫn cắn chặt răng không chịu làm theo, anh ta không muốn lãng phí sức lực của mình.
- Giáo sư, không cần đâu ạ, Phương Tình học tỷ cũng không kêu mệt mỏi vậy thì em cũng sẽ cố gắng kiên trì ạ.
Kevin nhìn về phía Chu Phương Tình mặt mũi đầy vẻ mệt mỏi, môi đã tái nhợt, ân cần hỏi thăm:
- Phương Tình, để anh cõng em đi, chân em còn có thể kiên trì đi tiếp được không?
Chu Phương Tình miễn cưỡng cười cười, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu:
- Không cần đâu, Kevin, ý tốt của anh em xin nhận nhưng em cũng không phải là bệnh nhân em có thể đi được mà.
- Vậy nếu như có cần thì cứ nói với anh một tiếng nhé!
Kevin nhẹ nhàng nói, vẻ mặt có chút tiếc nuối.
- Ừ.
Chu Phương Tình cười nhạt.
Giáo sư Vương nói:
- Được rồi được rồi, mọi người tiếp tục đi thôi. Còn chư biết chúng ta phải đi bao lâu nữa mới ra được khỏi đây đâu, chú ý nghe ngóng động tĩnh xung quanh, đừng để những tên trùm buôn thuốc phiện ở bên ngoài phát hiện ra chúng ta.
Chúng ta đã hết toàn bộ đồ ăn thức uống rồi, nhiều nhất là một ngày chúng ta phải ra được khỏi đây nếu không tất cả sẽ đều gặp nguy hiểm.
Khu biệt thự dành cho con cái quý tộc của trường Đại học Đông Hoa.
Một chiếc xe Ferrari màu đỏ đỗ ở trước cổng, Nạp Lan Thấm bước xuống xe, ngay lập tức có bảo vệ đi ra lái xe cất vào ga ra.
Nạp Lan Thấm chú ý tới chiếc xe Mercesdes-Benz s600 đang đỗ ở ngoài cổng, ánh mắt ánh lên sự khác thường.
Sau khi cô đi đến cửa nhà, quả nhiên thấy một người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác tơ tằm màu tím, trang điểm nhẹ nhàng, đang ngồi trên salon chờ cô.
- Về rồi à!
Người phụ nữ liếc Nạp Lan Thấm một cái rồi quăng một vài quyển tạp chí lên salon, giống như là nhìn thấy thứ gì đó vô cùng hứng thú.
Nạp Lan Thấm chu môi, đi tới có chút không tình nguyện chào:
- Mẹ.
Người phụ nữ ngẩng đầu, là một gương mặt hao hao giống Nạp Lan Thấm nhưng tao nhã và có phần xinh đẹp hơn.
Người phụ nữ này chính là đương kim trưởng nữ đời thứ ba của gia tộc Nạp Lan cũng chính là mẹ ruột của Nạp Lan Thấm, Nạp Lan Sương.
- Mẹ từ Bắc Kinh xa xôi tới đây để thăm con gái… nhưng hình như con không vui lắm thì phải!
Nạp Lan Sương tựa tiếu phi tiếu nói.
- Đâu có, con vui lắm, vui vô cùng luôn!
Nạp Lan Thấm nhếch miệng cười cười nhưng vẻ mặt của cô hoàn toàn không có chút vui vẻ nào.
Nạp Lan Sương để quyển tạp chí trong tay xuống, sau đó im lặng đứng dậy.
Đột nhiên chân phải của Nạp Lan Sương tựa như tia chớp đá về phía đầu của Nạp Lan Thấm.
Nạp Lan Thấm nhanh chóng có phản ứng, chân trái đá lên, vòng một đường 180°, mạnh mẽ chặn lại đòn tấn công của Nạp Lan Sương.
- Bịch!
Trong không khí vang lên âm thanh va chạm, bàn ghế xung quanh đều rung lên.
- Khá lắm, cũng coi như là nghe lời, không vì mải xem Anime mà bỏ bê việc luyện công.
Nạp Lan Sương hài lòng gật đầu.
Nạp Lan Thấm muốn nổi điên lên luôn:
- Có người mẹ nào lại đi thăm do công phu của con gái như mẹ không? Mẹ có biết là chỉ chậm nửa giây nữa thôi là đầu của con gái mẹ nổ tung thành một đống thịt vụn không?
- Nổ thì nổ, coi như tôi chưa từng sinh ra đứa con gái nào vô dụng như vậy.
Nạp Lan Sương bình tĩnh đi về phía tủ lạnh ở trong phòng bếp, vừa đi vừa hỏi:
- Chuyện mẹ giao cho con làm được đến đâu rồi?
Nghe xong những lời này, sắc mặt của Nạp Lan Thấm càng thêm khó coi:
- Cái này có phải hỏi nữa sao? Cái tên Tần Xuyên ngu ngốc đó, con mới chỉ giở chút thủ đoạn hắn đã mắc câu rồi. Giờ lúc nào cũng Tiểu Thấm Thấm này Tiểu Thấm kia, đúng là ngốc chết đi được.
- Con không bị hắn “chấm mút” gì đó chứ!?
Nạp Lan Sương mở tủ lạnh lấy ra một chai nước chanh, vừa rót vừa hỏi.
Khuôn mặt Nạp Lan Thấm đỏ bừng:
- Có một chút, những vấn đề này cũng không lớn lắm đâu.
- Chỉ cần không bị hắn phá thân thì những cái khác đều có thể bỏ qua được. Đối với loài sinh vật như đàn ông trước tiên con phải nắm được khẩu vị của anh ta, thứ càng khó nắm bắt thì càng quý, nếu như ngay từ đầu hắn ta đã được thưởng thức hết hương vị của con thì hắn ta sau này chắc chắn sẽ chẳng bao giờ nhớ đến con nữa đâu!
- Mẹ yên tâm đi, cái tên đó á, con thèm mà ngủ với hắn!
Nạp Lan Thấm nói thầm:
- Chỉ có điều hắn có nhiều phụ nữ thật đấy, đúng là đồ không biết xấu hổ mà.
Ánh mắt Nạp Lan Sương ánh lên tia khinh thường cùng phẫn hận, nói:
- Hừ, Phó Thanh Y dạy dỗ đồ đệ thì có thể có cái gì tốt chứ!
Trong tự nhiên, hầu hết các loại côn trùng sau khi con cái giao phối với con đực sẽ ăn tươi nuốt sống con đực đó để nạp thêm dinh dưỡng cho những đứa con trong bụng.
Chính vì vậy mà con đực thường phải mang theo thức ăn tới đưa chon con cái, chúng dùng dịch nhờn để bao quanh đồ ăn, phải mở hết lớp này đến lớp khác mới có thể thấy được đồ ăn bên trong.
Có những con đực xấu xa, chúng bao quanh không khí, bên trong thực chất chẳng có cái gì cả, thậm chí tệ hơn chính là bên trong chỉ có phân và nước tiểu.
Nhưng côn trùng là vì thế hệ sau vì duy trì giống nòi cũng sự cân bằng sinh thái nên mới hy sinh bản thân.
Thế nhưng loài người thì lại không như thế, con người chẳng qua chỉ là muốn thỏa mãn dục vọng của bản thân, đàn ông dùng những lời ong bướm để lừa gạt phụ nữ, cuối cùng khi có được người phụ nữ đó rồi thì lại không hề biết quý trọng người đó.
Nạp Lan Sương nói tới đây, ánh mắt như con dao găm nhọn hoắt nhìn về phía con gái mình, cảnh cáo nói:
- Mẹ nói cho con nghe những cái này là để muốn con phải tỉnh táo, mục đích tiếp cận Tần Xuyên chính là để hắn càng ngày càng lún sâu, nhưng còn con thì tuyệt đối không được phép ôm ấp cái loại tâm tư chờ mong hay hy vọng gì đó. Đàn ông không có một ai tốt cả, đặc biệt lại là đồ đệ do Phó Thanh Y dạy dỗ, tuyệt đối không được có tình cảm với hắn, hiểu không?
- Vâng ạ.
Nạp Lan Thấm gật đầu.
- Con hiểu mà mẹ.
Trong mắt cô hiện lên vẻ đầy suy nghĩ, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi, vứt bỏ hết tạp niệm.
Thành phố Pastor ở phía nam Colombia.
Nơi này là cơ sở chăn nuôi cùng sản xuất cà phê quan trọng.
Trong một quán rượu địa phương, nam nữ có các loại màu da, màu tóc khác nhau, hiển nhiên là người đến từ các nơi khác nhau trên thế giới.
- Hội trưởng, ngài Kiếm Ma vì sao vẫn chưa tới?
Một người con gái có đầy tàn nhang trên mặt lên tiếng hỏi.
Đường Vi có khuôn mặt trắng trẻo, phong cách mềm mại đáng yêu, mái tóc bồng bềnh ngồi ở vị trí chính giữa, khi đang thưởng thức rượu trái địa phương thì nghe thủ hạ hỏi mình như vậy, có chút bất đắc dĩ nói:
- Ảnh Phong, cô đã hỏi lần này là lần thứ năm rồi đấy, Kiếm Ma đã đến rồi, cô có thể yên lặng ngồi chờ một lát được không hả?
- Thực sự rất xon lỗi Hội trưởng, chỉ là với tư cách là một Fans hâm mộ ngài Kiếm Ma có thể được tận mắt nhìn thấy thần tượng của mình nên mới phấn khích như vậy!
Vẻ mặt Ảnh Phong vô cùng hưng phấn.
Người đàn ông có mái tóc che mất nửa khuôn mặt trầm giọng nói:
- Làm một sát thủ, cô thật sự là đã quá nhiều lời rồi đấy.
- Này, Liêm Đao chẳng phải anh cũng muốn được gặp mặt ngài Kiếm Ma một lần hay sao? Từ Nam Phi chạy tới đây, nếu như không phải là Kiếm Ma triệu tập thì hội chúng ta làm sao có thể trong vòng một ngày đã có thể có mặt hết tất cả ở đây chứ!
Ảnh Phong không phục nói.
Đang lúc hai người cãi cọ thì ở ngoài cửa xuất hiện một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa cùng quần đùi, đeo kính râm bước vào, không ai khác chính là Tần Xuyên.
Thấy đám người Đường Vi cùng Huyết Vũ đang ngồi ở đó, Tần Xuyên liền vẫy tay với bọn họ:
- Thật xin lỗi, máy bay không tìm được vị trí hạ cánh nên tôi đã nhảy từ trên máy bay xuống rồi chạy bộ mười mấy cây sô để đến đây, chính vì vậy nên mới tới muộn vài phút.
Khuôn mặt của Tần Xuyên lúc này đã hóa trang thành bộ dạng của Kiếm Ma, cái này là vì để những người muốn nhìn thấy Kiếm Ma sẽ đều chỉ nhìn thấy duy nhất một bộ dạng này.
Đường Vi cùng Huyết Vũ ngay từ đầu đã biết Tần Xuyên sẽ dịch dung thành như vậy nên cũng không có gì bất ngờ.
Mười sát thủ của tổ chức Phượng Hoàng, nhìn thấy nụ cười như ánh nắng mặt trời của Tần Xuyên thì đều hai mặt nhìn nhau, tất cả đều có chút há hốc nhìn.
Bọn họ đều cho rằng Kiếm Ma sẽ là một người đàn ông bá đạo, nghiêm túc nhưng sao người này lại trông giống như một Play Boy chạy tới đây du lịch vậy chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận