Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 530: Trước kia chú từng chơi bóng rổ sao?

Tần Xuyên thì không thấy như vậy, hắn thản nhiên nói:
- Không hỏi ông ấy, thì sao cô biết là không thể?
- Tôi và Man Vương từng gặp nhau một lần. Rất tiếc là, Man Vương Bul-Kathos không có chỗ ở cố định, tôi cũng không có phương thức liên lạc của ông ấy. Tôi cũng phải đưa tin đến ông ấy thông qua Phó hội trưởng hiệp hội sát thủ - Cisovsky.
- Đến lúc đó, dù có liên lạc được, đợi khi Man Vương đến chỗ của các anh, cũng chẳng biết phải mất bao lâu nữa. Đêm dài lắm mộng, tôi đâu chờ được.
Tần Xuyên cười nói:
- Không cần phiền hà vậy đâu. Theo tôi biết, Bul-Kathos đang ở Nam Mỹ. Ông ta đến đây chỉ mất vài tiếng thôi.
- Gì cơ?
Adria kinh ngạc, cô ta thầm nghĩ, chẳng lẽ tên Kiếm Ma này đã có qua lại với Man Vương ư?
Mặc dù những người mạnh thường hấp dẫn nhau là chuyện bình thường. Nhưng ngoài Cisovsky, chưa từng nghe thấy Bul-Kathos có một người bạn nào hết. Thật là kỳ lạ.
- Kiếm Ma các hạ chứng minh thế nào đây?
Tần Xuyên cười lớn:
- Rất đơn giản. Giờ tôi gọi điện đi liên lạc, nửa tiếng sau tôi sẽ trả lời cô.
- Nửa tiếng? Được. Kiếm Ma các hạ đã tự tin vậy, thì tôi xin đợi vậy. Nửa tiếng sau, tôi sẽ liên lạc với anh…
Sau khi cúp máy, Tần Xuyên thở phào. Thế là hắn đã lừa được cô ta.
Thật ra hắn vừa rồi có một mưu đồ. Muốn cướp được thần vật trước những người mạnh thế này, nhất định không làm được.
Điều Tần Xuyên nghĩ đến là việc trước kia hắn giằng co với huy chương Hải Thần, suýt nữa mất mạng, nhưng nhờ vào năng lượng hắc ám trong cơ thể, nên mới sống sót.
Nguồn năng lượng này trong cơ thể hắn dường như có sức áp chế đặc biệt đối với thần vật. Chỉ có điều hắn không biết nó dùng thế nào.
Tần Xuyên thấy, nếu có thời gian ba tháng để nắm được nguồn năng lượng này, thì hắn sẽ có cơ hội trở thành người đầu tiên chinh phục được thần vật!
Đương nhiên, kế hoạch này rốt cuộc có thành công được hay không, Tần Xuyên cũng không dám đảm bảo. Nhưng ít nhất là, hắn không cần phải đánh nhau với nhiều bên như Trang Viên, Hồng Long, hiệp hội phép thuật…
Đánh nhau với họ chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết ư? Thật ra, hắn đánh một mình Hắc La Sát đã thấy chật vật lắm rồi!
Phải trở nên mạnh hơn, mạnh hơn, mạnh hơn! Tần Xuyên thầm hét lên trong lòng. Nhưng hắn cũng biết, tu luyện không thể vội được. Ở độ tuổi này của hắn mà đã có được tu vi như vậy là đã phải cảm ơn trời đất, không được tham lam nữa rồi.
Tần Xuyên quay người, ngụ ý bảo Đường Vi, Chu Phương Tinh và những người khác đừng nóng ruột. Hắn cần phải xử lý chuyện tiếp theo.
Tần Xuyên lấy điện thoại của mình ra, thầm mở hệ thống Tiên Tri.
Trước đó khi ở Nga, hắn đã tìm được các thông tin về nhiều cường giả và tổ chức của thế giới ngầm. Hắn đã tìm được về thông tin của Adria, đương nhiên cũng đã tìm thông tin của Bul-Kathos – một nhân vật cấp chí tôn mấy chục năm nay. Vì vậy, Tần Xuyên biết rằng, gần đây Bul-Kathos ở Nam Mỹ, nhưng cụ thể là ở đâu thì hắn còn phải kiểm tra một chút.

Ở một thôn trang nhỏ thậm chí không tìm thấy trên bản đồ Mỹ Đức Châu tên là Meister Will. Nơi đây chỉ có mười mấy hộ dân, sống phân tán xung quanh những đồng ruộng lớn.
Ở bên ngoài một căn nhà mái đỏ tường trắng, hai anh em nhỏ đang đùa giỡn cùng nhau. Cậu bé cầm súng nước bắn vào người em gái, khiến toàn thân cô bé ướt sũng. Cô liền cầm một cây ngô, đuối theo đùa với cậu bé.
Một người phụ nữ đội mũ rộng vành, mặc bộ váy mộc mạc vừa từ ruộng về. Cô bảo cậu bé đừng bắt nạt em gái, bảo hai đứa cẩn thận không ngã, thái độ rất yêu thương.
Khi người phụ nữ bướ vào phòng, định uống ngụm nước thì chiếc điện thoại cũ kỹ trong phòng khách bỗng reo lên.
Người phụ nữ bước đến, nhấc điện thoại lên rồi nói:
- Xin chào, đây là nhà Smith…
Ở đầu kia điện thoại, vang lên tiếng thở phào của một người con gái:
- Ơn trời ơn đất, chị à, em đây.
Người phụ nữ vui mừng đáp:
- Ôi, trời ơi! Samantha! Em gái yêu quý của chị. Lâu lắm rồi em không gọi điện thoại về! Chị nhớ em quá. Chẳng lẽ các em đi làm ở phố Wall bận bịu như vậy sao? Mau từ chức về đây đi. Nếu không về thăm bọn ta, Jayme và Shiela sẽ không nhận ra em mất!
Nghe một loạt ở đầu kia điện thoại, Samantha chỉ biết nói “xin lỗi” không ngừng.
- Chị, Luke thế nào rồi? Vẫn ở xưởng sửa xe sao?
Luke là chồng của người phụ nữ.
- Đúng thế, anh rể em còn làm gì được nữa chứ? Thật không chịu nổi. Ngày nào về nhà cũng nồng nặc mùi xăng dầu.
Mặc dù lời nói của cô cảm thấy rất khó chịu, nhưng trên mặt cô không hề có nét khó chịu, mà lại rất hài lòng.
Samantha ừm một tiếng:
- Jayme và Shiela đều khỏe cả chứ? Hai đứa đi học rồi đúng không? Đã dùng cặp sách mà em mua cho hai đứa lần trước chưa?
- Dùng từ lâu rồi! Chúng nó thích lắm. Đặc biệt là Shiela, hôm qua nó còn nói nhớ dì đấy. Nếu không phải là có ảnh của em, thì nó suýt quên mất em trông ra sao rồi! Chúng còn đòi chị đưa đến Newyork thăm em. Chị nói em rất bận, chúng mới thôi đấy.
Người phụ nữ nói.
Samantha khẽ cười:
- Gần…Gần đây em bận thật, chị cũng biết đấy, kinh tế đợt này không khởi sắc lắm…Ừm, chị à, đợi khi em rảnh, em sẽ đợi chị ở Newyork, chị đưa lũ trẻ đến chơi nhé.
- Samantha yêu quý, em của chị, em không cần cứ phải suy nghĩ cho bọn chị đâu. Cũng đừng nghĩ mãi về việc kiếm tiền. Mặc dù nhà ta không giàu có, nhưng cũng không bần hàn như xưa nữa.
- Chị chỉ mong em tìm được một chỗ dựa, đừng cứ bận bịu mãi thế nữa. Em cũng biết đấy, khi mẹ mất, mẹ dặn chị phải chăm sóc em. Nhưng chị thấy như được em chăm sóc vậy, nên chị buồn lắm.
Người phụ nữ tiếc nuối nói.
Samantha vội phủ nhận:
- Không đâu, chị à, em có chị, có Jayme và Shiela, em rất vui…Còn về những điều khác, chị đừng nghĩ đến nó nữa, em có những dự định của em mà.
- Được rồi, chị biết rồi. Em thông minh hơn chị nhiều. Em nhất định sẽ trở thành một bà chủ giàu có. Ha ha.
Sau khi nói mấy câu quan tâm đến nhau, Samantha nói như vô ý:
- Chị, gần đây có người gì khác lạ đến tìm mọi người không? Hay là có việc gì khác lạ xảy ra không?
Người phụ nữ bật cười:
- Samantha, em thấy chẳng lẽ Meister Will còn có thể xuất hiện người ngoài hành tinh sao? Nơi này đến châu chấu còn chẳng muốn tới!
- Em…Em chỉ buột miệng hỏi vậy thôi. Mọi người không sao là tốt rồi.
Hàn huyên vài câu xong, Samantha mượn cớ bận công việc và cúp máy.
Cách đó mấy nghìn dặm, trong khu nhà cao cấp của một trang viên vĩ đại tại Hawaii.
Adria ném điện thoại cho người phục vụ nữ đang đứng bên cạnh. Nụ cười ôn hậu trên mặt dần trở thành sự nghiêm túc sắc lạnh.
Cô nghiến răng, mắt đầy sự nghi ngờ. Cô không thể hiểu nổi. Theo lẽ thường, những thông tin về cô đã được xử lý một cách đặc biêt. Ngay cả cục điều tra liên bang nước Mỹ cũng không tìm thấy được về người nhà và quá khứ của cô.
Nhưng, Kiếm Ma dường như biết rất nhiều về những thông tin cá nhân của cô. Chẳng lẽ khả năng thu thập tình báo của Kiếm Ma còn giỏi hơn cả những bộ phận tình báo của nước lớn ư?
Vừa nghĩ tới việc người đàn ông thần bí này đã biết được tất cả mọi điều về cô, Adria liền cảm thấy khắp người khó chịu, thậm chí như muốn hoảng loạn…

Rio, Brazil.
Vì sự xuất hiện của virus Zika trong mấy tháng nay, khiến cả thành phố này trở nên trầm lắng. Thuốc thang chữa bệnh của bệnh viện không đủ. Rất nhiều tổ chức y tế trên thế giới đã đặt điểm kiểm tra ở đây, để khám tổng thể cho người dân, phát hiện bệnh sớm.
Lúc này, ở một điểm kiểm tra chữa bệnh tạm thời ở ngoài một xóm nghèo, một nhóm bác sỹ đang bận bịu khám cho người dân nghèo, chữa bệnh cho những người dân không có tiền.
Người đứng đầu là một bác sỹ da đen. Cơ thể của anh ta cường tráng và cao ráo, cao đến 2m2, ngồi ở đó mà như đứng vậy.
Anh ta chỉ ngoài bốn mươi tuổi, để râu quai nón, hai bàn tay lớn, rộng bằng một quả bóng.
Lúc này, bác sỹ da đen đang đo nhiệt độ cơ thể cho một đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi. Mặc dù anh cao to, nhưng ánh mắt rất hiền, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng.
Đứa trẻ khu phố nghèo nhìn người bác sỹ da đen, tò mò hỏi:
- Bác sỹ à, ngày xưa chú chơi bóng rổ đúng không?
- Không phải.
- Cơ bắp chú cuồn cuộn thế này, lại cao nữa, tại sao không chơi bóng rổ? Hoặc là chơi bóng bầu dục. Cháu thấy chú sẽ trở thành một cầu thủ xuất sắc.
Đứa trẻ nói.
Bác sỹ da đen cười, giơ tay xoa đầu đứa trẻ:
- Vì chú phải khám bệnh cho cháu mà nhóc.
Đúng lúc này, một bác sỹ nữ da trắng chạy vào, tôn kính nói:
- Bác sỹ Bullman, có người gọi điện thoại đến, bảo là tìm anh có việc gấp.
- Tìm tôi?
Bác sỹ da đen hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nghe điện thoại.
Không đến mười giây sau, sắc mặt bác sỹ da đen trầm xuống. Anh ta thầm đứng dậy, bảo bác sỹ nữ làm tiếp công việc của mình, sau đó vòng ra một góc khuất của điểm khám bệnh để nói chuyện tiếp.
Khoảng năm phút sau, bác sỹ da đen về lại trước mặt đội ngũ bác sỹ, lẳng lặng bỏ chiếc áo blouse trắng rồi nói:
- Các vị, tôi có việc phải đi một thời gian. Những công việc cụ thể sau này sẽ có người đến tiếp quản. Công việc kiểm tra virus zika miễn phí phải được tiếp tục. Phiền các vị.
Nói xong, không đợi đám bác sỹ kịp phản ứng, bác sỹ da đen đã quay người rảo bước rời đi.
Trước mắt mọi người bỗng rung lên, như sinh ra ảo giác vậy. Chỉ vài giây sau, bóng người của bác sỹ da đen đã biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận