Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 490: Nhất kiến chung tình

Tần Xuyên gãi gãi đầu, dùng tiếng Hoa nói:
- Không phải tại tôi cứ bị Bộ an ninh quốc gia trông chừng sao, phải tốn bao nhiêu công sức mới đến được đây, vợ tôi sao rồi?
Hisakura dường như cũng rất bất đắc dĩ, nói:
- Tướng quân hiện tại đã an toàn, lần này may là có Kiếm Ma kia, nếu không phải nhờ hắn đối phó với Hắc La Sát, giúp tướng quân,e là tướng quân cũng lành ít dữ nhiều.
Tần tiên sinh, lần này anh đến muộn quá! Anh có biết hôm qua nguy hiểm thế nào không!/
- Không sao là tốt rồi, tôi rất hổ thẹn, rất hổ thẹn... tôi đã không hoàn thành trách nhiệm của người chồng.
", Tần Xuyên khoan thai cười cười.
Hisakura thở dài:
- Không biết vị Kiếm Ma kia giờ như thế nào, hôm qua hình như anh ta bị mất khống chế, tướng quân rất lo lắng, tôi đã sai người đi tìm, nhưng tìm cả khu Minato cũng chẳng thấy bóng dáng... hy vọng anh ta không sao.
- Kiếm Ma lợi hại như vậy, chắc có lẽ không sao, lần sau tôi phải cảm ơn Kiếm Ma mới được.
Tần Xuyên trấn an một câu, để các cô đừng lắng, sau đó nghĩ thầm, mình cũng chạy đến Shinjuku rồi, các cô ấy tìm ở Minato mà có mới lạ.
Lúc này Hisakura hỏi:
- Tần tiên sinh, giờ anh ở đâu? Tôi cử người đến đón anh.
Tần Xuyên định nói, mình đang ở một hộp đêm geisha ở Kabukichō, có điều suy nghĩ cẩn thận lại, nếu nói ra chỗ này, hình như không được hay lắm, đành hàm hồ nói:
- Tôi tự tìm đến chỗ các cô, các cô cứ nói tôi biết địa chỉ là được.
Hisakura cảm thấy có chút kỳ quái, hình như Tần Xuyên quá thần bí, có điều cô không dám hỏi nhiều, chỉ nói địa chỉ khách sạn.
Đợi cúp máy, Minako trước mặt đang dùng ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu nhìn Tần Xuyên.
- Ryugasaki, rốt cuộc anh là người nước nào?
Minako mở miệng, dĩ nhiên là nói bằng tiếng Hoa lưu loát.
Tần Xuyên kinh ngạc, xấu hổ nói:
- Minako tiểu thư, cô biết tiếng Hoa?
Minako gật đầu,
- Mẹ tôi là người Trung Quốc, người tỉnh Giang, đi du học quen ba tôi nên mới sinh ra tôi, cho nên tôi biết tiếng Hoa, Ryugasaki, anh là người Trung Quốc là?
Tần Xuyên lập tức thở ra, hóa ra là như vậy, kể ra đây cũng một nửa đồng bào rồi.
Thấy Minako cũng là cô gái lương thiện, Tần Xuyên cũng không muốn giấu diếm, gật đầu nói:
- Đúng vậy, ban nãy cô nghe rồi đấy, tôi đến đây tìm vợ tôi, cô ấy ra nước ngoài nên tôi tương đối lo lắng.
Minako giật mình nói:
- Lần đầu tiên tôi gặp người Trung Quốc nói tiếng Nhật giỏi như vậy, nếu anh không nói, tôi thực sự nghĩ anh là người Nhật. Ryugasaki, tên thật của anh là gì?
- Gọi tôi là Tần Xuyên.
- Tần ...Xuyên.
Minako thì thào hai chữ này, vui vẻ nói:
- Rất hân hạnh được biết anh, Tần tiên sinh.
Minako lập tức có chút tiếc nuối nhìn hắn,
- Không ngờ anh trẻ như vậy mà đã kết hôn, xin lỗi... trước đây tôi không biết, cứ nghĩ anh độc thân, muốn đến đây tìm vui, cho nên... mới mạo phạm, xin thứ lỗi.
Minako nói xong, quỳ trên thảm Tatami, cúi người rất sâu xin lỗi.
- Không,không, do tôi không có sức chống cự với người đẹp, hơn nữa,... chúng ta đã làm gì đâu...
Tần Xuyên thầm tiếc, nhưng lúc này không thể tự nói, mình muốn trải nghiệm xem “tìm vui” là thế nào.
Minako tò mò hỏi:
- Tần tiên sinh, xin hỏi anh là người ở vùng nào?
- Trùng hợp, tôi cũng là người tỉnh Giang như mẹ cô, thành phố Đông Hoa.
Tần Xuyên nói.
Minako nghe xong, ánh mắt lộ ra một tia khát khao,
- Thật không?! Tôi... mẹ tôi cũng là người thành phố Đông Hoa...
- Thật à? Vậy chúng ta là một nửa đồng hương rồi.
Tần Xuyên cười nói.
Đúng lúc này, bên ngoài có một người đến, cửa mở ra, chính là Keiko đang mặc kimono xanh hoa trắng.
Mái tóc dài của Keiko vừa được sấy khô, mặt đỏ bừng, vô cùng kiều diễm động lòng người, nhìn thấy hai người trong phòng, cười thâm ý nói:
- Hay ha, Minako, quả nhiên em dắt anh đẹp trai vào phòng, chị biết ngay mà, có phải em nhất kiến chung tình với anh đẹp trai không? Chủ động như vậy, không giống tác phong của em.
Minako lập tức hoảng sợ, thấy Keiko, mới vỗ ngực, oán hận nói:
- Đừng nói linh tinh, hóa ra vị tiên sinh này đến từ Trung Quốc, họ Tần, anh ấy và mẹ em đều là người thành phố Đông Hoa.
Keiko nghe xong, nụ cười trên mặt nở rộ, nhào đến trước mặt Tần Xuyên, hỏi:
- Thật à? Anh là người thành phố Đông Hoa? Vậy anh có quen người phụ nữ nào tên Lưu Mỹ Đồng không?
- Ai? Lưu gì cơ?
Vì tiếng Hoa của Keiko phát âm không chuẩn, nên Tần Xuyên không nghe rõ.
Minako ngăn Keiko, bảo cô bình tĩnh một chút, ngại ngùng nói:
- Thực xin lỗi, Tần tiên sinh, người Keiko nói là mẹ tôi, Lưu Mỹ Đồng. Mười năm trước bà đã quay về Trung Quốc, rồi không trờ lại... à. Tôi quên nói, Keiko là cùng cha khác mẹ của tôi, chúng tôi đều mang họ Toda.
Tần Xuyên ngẩn người, không dám tin nói:
- Keiko... là chị cô? Vậy mà tôi cứ tưởng, cô lớn tuổi hơn Keiko!
Minako hé miệng cười nói:
- Đó là vì tôi trang điểm, thực ra tôi mới 21, Keiko 23 tuổi.
Tần Xuyên không thể không bội phục, công lực trang điểm của phụ nữ Nhật đúng là thượng hạng, hắn cứ nghĩ hai cô gái này đều chừng ba mươi rồi, không ngờ đều là những cô gái trẻ tuổi.
- Keiko, Tần tiên sinh đã kết hôn rồi, anh ấy đến đây tìm vợ.
Minako nói.
- Thật hay giả đấy? Kết hôn rồi? Sao còn chạy đến đây chơi?
Ánh mắt Keiko có chút khiêu khích.
Minako sợ Tần Xuyên hiểu lầm, nói:
- Tần tiên sinh bỏ qua, thực ra Keiko không phải loại phụ nữ kia, chúng tôi là geisha, không phải kỹ nữ.
Nghề của chúng tôi chủ yếu phục vụ đàn ông, cho nên từ nhỏ đã được huấn luyện vài kỹ xảo, để đàn ông lúc nào cũng thích chúng tôi... mong anh hiểu cho.
Tần Xuyên tỏ vẻ không sao, thực ra hắn cũng đọc qua vài tư liệu, biết rõ ở Nhật geisha không phải nghề dung tục ti tiện.
Dù phần lớn geisha đều vì kinh tế khó khăn mới làm, nhưng thực ra rất khó làm.
Con gái bình thường từ năm mười tuổi đã bắt đầu phải học văn hóa, lễ nghi, ngôn ngữ, trang điểm, thi thư, cầm sắt, cúi đầu, rót rượu... trong vòng năm năm.
Hơn nữa, dù geisha sẽ chơi trò tình ái với khác, nhưng căn bản không bán thân, cùng lắm chỉ bồi rượu, ca hát, nhảy múa...
Quan trọng là, geisha không tiếp những khách bình thường, đa phần đều có người quen giới thiệu, mới được tiếp đón, mới có cửa tiếp xúc với họ.
Tần Xuyên chỉ được hầu hạ một chút, đã cảm thấy cơ thể và tâm hồn mình đều thoải mái, xem ra cặp chị em này từ nhỏ đã được huấn luyện, dù sao cũng khổ luyện chục năm công phu rồi mà.
- Tần tiên sinh, có thể nói cho tôi nghe thành phố Đông Hoa là nơi như thế nào không? Tôi rất muốn đến Trung Quốc, nhưng chưa có cơ hội... A, đương nhiên, nếu anh bận tìm vợ, tôi có thể hiểu.
Minako vẻ mặt chờ mong, Keiko ngồi bên cũng hơi hiếu kỳ.
Trong lòng Tần Xuyên buồn bực, vì sao người phụ nữ tên Lưu Mỹ Đồng gì đó lại chạy đến Trung Quốc, bỏ lại cô con gái xinh đẹp như vậy không để ý đến chứ.
Đang lúc hắn muốn nói sơ sơ, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
- Toda tiên sinh! Xin đừng như vậy!
- Bỏ a! Tôi muốn gặp con gái tôi!
- Các cô ấy không ở đây! Xin mời ra ngoài!
Hình như có người muốn xông vào, lại có một phụ nữ cố gắng cản lại, nhưng âm thanh nhanh chóng kéo đến trước cửa phòng rồi.
Một người đàn ông râu quai nón, tóc tai lộn xộn, áo màu xanh quân đội, người đầy mùi rượu, mở cửa hét lớn:
- Hóa ra trốn ở đây! Cứ tưởng trốn là sẽ không gặp ba của tụi màu nữa à!?
Keiko và Minako sắc mặt trắng bệch, hai cô đứng dậy, Keiko rất quyết đoán đứng trước mặt em gái,
- Ông đến đây làm gì?! ở đây không hoan nghênh ông!!
Một geisha trung niên đứng trước cửa có vẻ là mama, thấy Tần Xuyên ở trong phòng, vẻ mặt kinh ngạc,
- Đây là ai?
Kẻ say cũng chú ý tới Tần Xuyên, không khỏi nhếch miệng cười cười:
- Xem ra đang có khách, đúng là xin lỗi đã quấy rầy, anh chàng trẻ tuổi đang chơi vui vẻ với hai đứa con gái của tôi à? Nếu vui... trả trước chút tiền đi...
Tần Xuyên nhíu mày, lập tức hiểu ra nhiều điều, xem ra hai chị em này làm geisha, không tránh khỏi liên quan đến người cha này.
Keiko cùng Minako tức giận tới mức nghiến răng,
- Tần tiên sinh, anh không cần xen vào chuyện này, chỗ chúng tôi là địa bàn của hội Inagawa, chút nữa sẽ có người của hội Inagawa đến giải quyết ông ấy!
- Hahaha...
Toda say cười lớn,
- Con gái ngốc nghếch, bọn mày cho rằng hội Inagawa hôm nay đến được sao? Giờ nội bộ chúng nó đang loạn, đang bị nhà nước điều tra đấy! Hôm nay bọn mày không đưa tiền cho tao, tao cứ ở đây không đi! Xem bọn mày làm ăn thế nào!
Nói xong, Toda đặt mông ngồi dưới đất, nằm thành hình chữ “đại”, vẻ mặt bất cần.
- Mama, ông ta nói thật à?
Keiko hỏi geisha già bên cạnh.
Geisha già bất đắc dĩ gật đầu,
- Đúng vậy, nghe nói mấy cán bộ quan trọng đều bị bắt rồi, hình như có dinh đến huyết án ở Roppongi
Bạn cần đăng nhập để bình luận