Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 593: Tiểu Hải

Nhìn thấy cảnh Tần Xuyên khoa trương hạ mông về đất mẹ như vậy, Kim Thiền vô cùng vui vẻ!
- Ha ha, tên nhóc họ Tần này, cậu cần gì phải tỏ cái vẻ như thế chứ! Cùng là đàn ông cả, bần tăng đã sống hơn trăm tuổi rồi, nếu như bên cạnh không có người phụ nữ nào vậy chẳng phải cuộc sống sẽ tẻ nhạt lắm sao!
Nói xong, Kim Thiền một tay ôm con trai Đôn Đôn, một tay đi tới ôm eo Lương Yến, hôn một cái lên khuôn mặt bà xã nhà mình.
- Nếu như tôi nói cho cậu biết, A Yến là người vợ thứ ba của tôi còn Đôn Đôn là đứa con thứ bảy của tôi, có phải là cậu sẽ nhảy từ ngọn núi Lục La này xuống không?
Kim Thiên cười ha ha hỏi.
Tần Xuyên lồm cồm bò từ dưới đất lên, nghe thấy vậy, cười khổ hỏi:
- Thật… Thật hay giả vậy?
Lúc này Lương Yến cũng cười, nói:
- Tiểu Tần, cậu đừng nghe anh ấy nói bừa,… Anh ấy gạt cậu đấy!
- Phù…
Tần Xuyên thở phào một hơi, cầm lấy chén trà trên bàn hớp một ngụm trà nóng, trái tim bị dọa cho suýt thì rớt ra ngoài cuối cùng cũng có thể đập bình thường.
Nhưng, sau đó Lương Yến lại nói tiếp:
- Tôi không phải người vợ thứ ba của anh ấy, trước khi lấy tôi cái tên quỷ sứ chết tiệt này đã kết hôn bốn lần rồi!
- Phụt!________
Ngụm nước trà vừa mới uống của Tần Xuyên phun thẳng ra ngoài.
Liễu Hàn Yên cũng không thể nhịn nổi nữa, nhìn cặp vợ chồng nhà này với ánh mắt cổ quái, sư phụ của cô may là không sống đến trên trăm tuổi nên không phải lo lắng cuộc sống sẽ nhàm chán.
Thì ra, Kim Thiền pháp sư còn có một vài đoạn lịch sử hôn nhân, vào lúc ông còn ở độ tuổi trung niên đã trở thành Tông sư, sau đó khoảng năm mươi năm sau, ông ta cảm thấy cứ tu luyện như vậy chẳng có chút thú vị nào nên tranh thủ lúc rảnh rỗi trước khi làm đại nghiệp thì nhanh chóng tìm người nối dõi tông đường.
Nhưng một khi nhanh chóng thì nhanh chóng đến nghiện luôn, cưới về mấy bà vợ, nuôi không ít con, những đứa con này cũng có đứa biết ông ta là Tông sư nhưng cũng chỉ cho là ông ta già mà không đứng đắn thôi.
Dù sao thì cuộc sống của Kim Thiền pháp sư cũng vô cùng phong phú, một vài người bên trên cùng những người xung quanh đều biết nhưng cũng không bao giờ truyền ra bên ngoài.
- Aizz… năm kia Con gái thứ hai của tôi xảy ra tai nạn giao thông chết rồi, nó mới có hơn bốn mươi tuổi thôi. Thật đúng là thế sự vô thường, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, chính vì vậy bần tăng mới càng thấy được cần phải trân trọng người ở ngay trước mắt mình…
Kim Thiền pháp sư ôm chặt lấy người vợ hiện tại của mình là Lương Yến cảm khái nói về kinh nghiệm sống của chính cuộc đời mình.
Tần Xuyên cùng Liễu Hàn Yên nghe vậy thì có chút sửng sốt, bởi căn bản cũng không biết là ông ta nói thật hay nói giả, thật không bình thường!
Sau khi kích động vì được gặp chồng, Lương Yến liền mang theo Đôn Đôn đi nặn người tuyết, Kim Thiền pháp sư thì ngồi xuống tiếp tục uống trà nói chuyện phiếm.
Kim Thiền pháp sư nhìn Tần Xuyên với ánh mắt khó hiểu, sau đó sờ gáy nói:
- Tôi nghe nói tên tiểu tử cậu cũng không phải là đèn đã cạn dầu, cũng có không ít “hồng nhan tri kỷ”, vậy thì bần tăng cũng đã sống trên trăm tuổi có mấy người vợ cùng vài đứa con thì vấn đề gì sao?
- Những người khác ở trong Thanh Long Tự không biết sao?
Tần Xuyên không nhịn được hỏi.
Kim Thiền nhún vai:
- Biết thì sao chứ? Chẳng lẽ lại trục xuất bần tăng ra khỏi sư môn hay sao?
Tần Xuyên mỉm cười, cảm khái da mặt của tên hòa thượng này còn dày hơn cả Vạn Lý Trường Thành nữa! Ỷ vào việc mình là trụ cột của Thanh Long Tự nên mới có thể “Phóng khoáng” thích làm gì thì làm như vậy.
- A Di Đà Phật.
Kim Thiền đột nhiên chắp tay trước ngực, vẻ mặt thành kính nói:
- Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Nếu như muốn vứt bỏ hồng trần 3000 trượng nhưng không vào hồng trần thì làm sao có thể biết được phải là thế nào để vứt bỏ đây?
Nếu muốn xuất thế thì trước tiên phải nhập thế, rèn luyện ở hồng trần, không đánh mất bản thân, mới được gọi là tu thành chính quả! Tên nhóc ngu muội như ngươi có hiểu được những điều ta nói không?
Tần Xuyên nói:
- Dẹp cái bộ mặt đó đi cho tôi, ông lừa được những đồ đệ, đồ tôn kia còn được, chứ ở trước mặt tôi thì miễn đi. Cũng không nhìn lại bản thân ông đang mặc cái gì thế kia? Chẳng khác nào mấy băng đảng đua xe cả!
- Hì hì…
Kim Thiền pháp sư nhếch miệng cười.
- Tại vì là ở trước mặt của con trai, tôi cũng không thể mặc quần áo hòa thượng được, nên phải mặc sao cho nó thấy bố mình ngầu nhất mới được.
Liễu Hàn Yên không có hứng thú với cuộc sống sinh hoạt cá nhân phong phú này của ông ta, lên tiếng hỏi:
- Pháp sư, không biết hiện tại tình hình bên ngoài thế nào rồi?
Lúc này Kim Thiền tỏ ra nghiêm túc, nói:
- Hai người cứ yên tâm đi, đã có nhân vật lớn đứng ra bảo vệ Tần thí chủ rồi, phía bên quân đội cũng không còn truy cứu đến vấn đề thân phận Kiếm Ma nữa.
- Chỉ có điều, lần này Thanh Long Tự của tôi lại có tên phản đồ làm huyên náo khiến cho tam tông thất phái giờ không còn được tín nhiệm như trước nữa, hiện tại lòng người đang hoang mang, chỉ e… Đây chính là mục đích chính của Thánh giáo, đó chính là chia rẽ đoàn kết của giới cổ võ, thuận lợi giúp cho bọn chúng tiếp tục tiến hành âm mưu tiếp theo.
Tần Xuyên nheo mắt, nói:
- Tôi nghe vợ tôi nói là pháp sư biết rõ nội tình chuyện đại nhân vật kịp thời đứng ra khuyên giải hai nhà Long, Tống, đại nhân vật đó… Là ai?
Vẻ mặt Kim Thiền pháp sư có chút không vui nói:
- Chẳng lẽ…Cậu không biết người cứu mình là ai sao?
- Tôi làm sao mà biết được?
Tần Xuyên hỏi lại.
Kim Thiền nhíu mày:
- Bần tăng cứ nghĩ cậu sẽ biết, hôm nay còn định tới đây để hỏi cậu xem, làm sao mà ngay cả cậu cũng không biết chứ?
Tần Xuyên ngớ người, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
- Hôm đó tôi đã sử dụng kiếm ý để giúp ông phá vỡ Đoạn Long Thạch bên ngoài Toái Kim Long Động, cũng chỉ là muốn thử vận may thôi, xem ông có tới cứu tôi để cảm ơn hay không. Thật ra thì tôi cũng không ôm quá nhiều hy vọng, ai ngờ được là ông lại thật sự đi cứu tôi… Tôi còn tưởng ông biết những nhân vật cấp cao này chứ.
Tần Xuyên nói.
Kim Thiền pháp sư giật mình.
- Thì ra là thế,… Chỉ tiếc là mặc dù bần tăng đã đạt được đến cảnh giới tông sư nhưng cũng không có gan dám chống lại cơ quan quốc gia. Nếu như mấy vị cán bộ cấp cao kia thật sự muốn giết cậu thì có lẽ bần tăng cũng không thể bảo vệ nổi cho cậu.
Cho dù là tông sư thì cũng không thể lấy cứng đối cứng với Tứ Đại Vương Tộc được, mặc dù nói tác phong sinh hoạt của Kim Thiền pháp sư có chút phóng khoáng nhưng điều đó không có nghĩa là ông có thể không quan tâm bỏ mặc mạng sống của hơn trăm ngàn người trong Thanh Long Tự được.
Liễu Hàn Yên nghe vậy thì cảm thấy kỳ quái:
- Pháp sư, hôm đó ngài nói kiếm khí của chồng tôi có chút quen, lại còn biết phái Thanh Liên, chẳng lẽ không phải là bởi vì ông biết những đại nhân vật kia sao?
Kim Thiền pháp sư ngượng ngùng nói:
- Nếu như không nói như vậy chẳng phải sẽ rất khó để cho những người kia tin tưởng sao? Bần tăng chưa từng nghe nói về phái Thanh Liên, nói gì đến quen thuộc với kiếm khí của nó. Loại kiếm khí này thuộc loại kiếm khí hủy thiên diệt địa, tôi cũng chỉ là mới nghe thấy lần đầu tiên, tiểu lão nhân Dược Thương Hải nhìn thấy còn phải bái phục nữa là.
- Chỉ tiếc là mới có một trận mà tôi đã phải bỏ mất nửa cái mạng của mình rồi.
Tần Xuyên cười khổ, hỏi tiếp:
- Vậy làm sao mà ông có thể đem tin tức tôi gặp nguy hiểm truyền ra bên ngoài? Đại nhân vật đó làm sao mà biết được?
Kim Thiền lôi chiếc điện thoại đời mới từ trong túi quần ra, lại còn là loại nạm vàng nữa chứ!
- Giờ đã là thời đại gì rồi? Cần gì phải vất vả vượt tám trăm dặm xa xôi để đi đưa tin cơ chứ! Gọi thẳng điện thoại không phải là đã có thể truyền tin rồi sao?
Vẻ mặt của Tần Xuyên cùng Liễu Hàn Yên vô cùng phong phú…
Đúng vậy, cái lão già này ngay cả vợ con còn có cả đống làm sao có thể không có điện thoại được cơ chứ?
Kim Thiền pháp sư thấy vẻ mặt bất ngờ của hai người thì có cảm giác quái lạ.
- Không phải hai người đều cho rằng những lão già như chúng tôi vẫn còn sống trong cái thời cầm bút lông lông viết chữ, rồi đi truyền tin bằng tay đấy chứ?
- Ha ha… Cái đó cũng không phải là đến mức đó, chỉ có điều ông như vậy đúng là đã quá “bắt kịp” thời đại rồi đó.
Tần Xuyên nói.
Kim Thiền nhếch miệng, sau khi mở khóa màn hình di động liền đưa ra trước mặt Tần Xuyên, nói:
- Cậu xem đi, đừng tưởng rằng chỉ có thanh niên các cậu mới có thể cập nhật mấy thứ mới mẻ hiện nay, chẳng phải cũng chỉ là Wechat, Weibo, Taobao gì đó thôi sao, bần tăng cũng có thể chơi được. Bình thường lúc muốn mua đồ chơi cho con trai, bần tăng cũng thường mua qua Internet đấy…
- Cậu khoan hãy nói, hiện giờ con người thật đúng là thông minh. Nhớ năm đó bần tăng tặng cho con trai cả đồ chơi đều là ngựa gỗ do chính tay mình làm ra, còn bây giờ, chỉ cần quẹt thẻ một phát là có thể mua cho Đôn Đôn nhà tôi cả một chiếc xe hơi rồi, ha ha…
Tần Xuyên thật sự là không thể đỡ nổi nữa rồi, khoát tay nói:
- Được rồi được rồi! Chúng tôi không muốn nghe về cuộc sống cá nhân của ông nữa, mau nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc thì ông đã gọi điện thoại cho ai? Đại nhân vật đứng ra cứu tôi chắc chắn là có liên quan đến cuộc điện thoại của ông.
Kim Thiền nháy mắt mấy cái, thấp giọng nói:
- Nói cho hai người biết cũng không sao, bần tăng ỷ vào mình lớn tuổi, năm đó lúc hai vị Thủ tướng còn là quan ở địa phương đã quen biết với bọn họ. Hôm đó bần tăng đã gọi điện thoại cho Phó Thủ tướng…Cũng tại hết cách rồi, vốn là định gọi cho Thủ tướng nhưng Thủ tướng hiện giờ lại đang ở nước ngoài, không tiện nhận điện thoại.
- Vốn cũng chỉ là muốn thử một chút thôi, thì cũng chỉ là ngựa chết thấy ngựa sống trước mặt thì chọn thôi. Thật sự không ngờ, Phó thủ tướng lại nói sẽ có đại nhân vật tham gia vào chuyện này, bảo bần tăng cố gắng kéo dài thời gian, kết quả là… thật sự đúng là có đại nhân vật ra mặt!
- Chẳng lẽ Phó thủ tướng đã truyền tin này tới cho các Lão Tổ Tông của Long gia cùng Tống gia?
Liễu Hàn Yên suy đoán nói.
Kim Thiền nghe vậy thì trực tiếp bác bỏ, lắc đầu nói:
- Không thể nào, mặc dù Phó thủ tướng quyền cao chức trọng những cũng chỉ là một chính khách trong giới chính trị mà thôi. Với thực lực và địa vị của Long Vô Cương cùng Tống Hiền rất khó có khả năng nể mặt Phó thủ tưởng nhiều như vậy, nhất định là còn phải có nhân vật ở cấp cao hơn ra mặt.
- Chính vì vậy… Bần tăng cũng rất tò mò, muốn tới đây để hỏi thăm một chút, lại không nghĩ tới đến cả hai người cũng không biết người đó là ai.
Vẻ mặt Liễu Hàn Yên tràn đầy nghi hoặc, còn Tần Xuyên lại như đang suy nghĩ điều gì đó…
Hắn đột nhiên nhớ đến cái người là vệ sĩ luôn đi bên cạnh của Phó thủ tướng…
- Long bàn chung phụ Bình Tứ Hải, cửu phẩm Thanh Liên trấn Thần Châu.
Trong lòng Tần Xuyên tự thì thào, nếu như đúng là người đàn ông đó thì chắc chắn ông ta biết rất rõ về phái Thanh Liên.
Ánh mắt Kim Thiền pháp sư lộ ra tinh quang, cười mỉm hỏi:
- Tần thí chủ, có phải cậu đã nghĩ ra cái gì đó rồi không?
Tần Xuyên đương nhiên là không muốn nói nhiều về chuyện này, liền lắc đầu, nói lảng sang chuyện khác:
- Đúng rồi, người dành được vị trí đệ nhất đại hội Chân Long lần này là Cơ Vô Danh, vậy anh ta đã đi nhận thưởng chưa? Nghe nói là có thể sẽ trao cho anh ta thần vật của tông sư phải không?
Tần Xuyên khá là quan tâm đến tin tức mới nhất về thần vật.
Kim Thiền pháp sư nghe thấy hắn nhắc đến chuyện này liền vỗ đùi, đang muốn nói gì đó thì điện thoại đột nhiên lại đổ chuông.
Ông ta nhìn tín hiệu báo hiệu trên điện thoại liền khoát tay ý bảo mình phải đi nhận điện thoại trước.
- A lô! Tiểu Hải, sao vậy?
Tần Xuyên cùng Liễu Hàn Yên hai mặt nhìn nhau, cái cảm giác này sao giống như thể đây là một trong những đứa con của ông ta vậy?
- Hả? Mộ Tiêu Hàn à? Là độ đệ của ngươi cứ mặt dày ở lại Thanh Long Tự của ta không chịu quay về, liên quan quái gì đến ta!
- Ngươi làm sư phụ, mua cho nó một chiếc điện thoại không phải là được sao? Lại còn muốn ta giúp ngươi truyền tin cho nó? Ta là Kim Thiền pháp sư đấy! Khoảng cách lớn như vậy, truyền lời cho hậu bối không phải sẽ mất mặt lắm sao?
Được được… có gì sau hãy nói, chuyện lớn cái rắm ấy! Thôi cúp đây!
Sau khi Kim Thiền pháp sư cúp máy liền hùng hùng hổ hổ nói:
- Cái tên Dược Thương Hải này đúng thật là keo kiệt mà, có thể bỏ tiền ra mua cho mình mười mấy con BMW thì được mà đồ đệ của mình thì đến là một con Nokia cũng không nỡ mua cho…
Ai ya!? Tần thí chủ, Liễu thí chủ, hai người làm sao vậy? Làm gì mà đều đỡ trán thế? Đau đầu à?
Không chỉ có Tần Xuyên mà lần này ngay cả Liễu Hàn Yên cũng không thể chịu nổi nữa rồi, đỡ lấy trán, cần phải cố gắng trấn tĩnh một chút…
Bạn cần đăng nhập để bình luận