Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 686: Quyết chiến cuối cùng

Trong đầu Tần Xuyên giống như có cái gì đó thoáng nổ qua. Nhất thời, rất nhiều suy nghĩ khiến cho hắn không biết phải làm sao.
Nếu dựa theo lời nói của Phó Thanh Y, hắn dần dần hiểu ra vì sao trong cơ thể hắn lại có long hồn.
Phó Thanh Y thấy Tần Xuyên dường như đã hiểu được, liền gật đầu:
- Với cường độ hồn phách của nó, vừa rồi rất có thể qua thời không trong luân hồi đã ký sinh trong cơ thể con. Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của thầy. Nếu thật như vậy, nguyên nhân phát sinh khẳng định rất phức tạp.
- Xem ra, chỉ có nó là rõ ràng nhất.
Tần Xuyên nói.
Phó Thanh Y mỉm cười:
- Cho nên, để ta dốc hết sức thử một chút, xem có thể giúp con ra ngoài hay không. Con đã từng có kinh nghiệm ngăn cản nó. Mặc kệ có phải là con bây giờ hay không, chung quy cũng vẫn là con.
- Nếu như chúng ta cứ ở trong này, chính là chờ chết. Nhưng nếu con ra ngoài được, không chừng ta còn có cơ hội phục sinh.
Nghĩ đến đây, Tần Xuyên cũng đồng quan điểm với Phó Thanh Y.
- Lão đầu tử, vậy lần này trông cậy vào thầy.
Tần Xuyên mỉm cười, nhưng trong lòng có chút lo lắng.
Khóe miệng Phó Thanh Y vểnh lên:
- Nhìn thấy con phát triển, ta rất vui mừng. Nếu có cơ hội đoàn tụ cùng người nhà, cũng đừng trách cha mẹ con. Bọn họ làm tất cả cũng chỉ vì muốn bảo vệ con.
Ánh mắt Tần Xuyên trở nên phức tạp. Hắn biết rõ chuyện này trong lòng.
Nói xong, Phó Thanh Y nhắm mắt lại. Thần hồn của ông bắt đầu không ổn định. Khi thì vặn vẹo, khi thì bay bổng.
Tần Xuyên biết, ông đang cảm nhận chấn động của không gian, tìm đúng cơ hội sẽ mở lối ra. Tuy rất sốt ruột muốn ra ngoài, nhưng cũng không dám quấy rầy.
Đột nhiên, Phó Thanh Y mở mắt, quát to:
- Xuống dưới.
Tần Xuyên sững người, liền nhìn thấy phía dưới của mình xuất hiện một màu nâu đỏ, rõ ràng là cảnh tượng trong cấm địa.
Tần Xuyên sử dụng Thiên Cân trụy, rơi xuống cánh cửa ra vào nhỏ hẹp kia thật nhanh.
Trong nháy mắt Tần Xuyên nhảy ra ngoài, lối ra liền đóng lại.
Tần Xuyên không biết thần hồn của Phó Thanh Y có ổn định hay là đã hồn phi phách tán.
Nhưng hắn không có thời gian để suy nghĩ chuyện này. Hắn vừa rơi xuống đất đã vội nhìn chung quanh.
Mặt đất trong cấm địa xuất hiện rất nhiều vết nứt, nham thạch cực lớn rơi xuống, cả khu vực rung chuyển cùng đất núi.
Không thấy Tuyệt Ảnh, cũng chẳng thấy hai pháp sư, chỉ thấy Man Vương đang nằm trơ trọi trên mặt đất, chảy ra một vũng máu.
Đây là cảnh tượng sau trận chiến của Man Vương.
- Man Vương các hạ.
Tần Xuyên chạy nhanh đến, thấy phần bụng của Man Vương bị phanh rộng, ruột chảy ra ngoài, hắn biết rõ là ông đã xong rồi.
- Rốt cuộc cậu cũng ra ngoài được.
Man Vương nhìn Tần Xuyên.
- Là Tuyệt Ảnh làm?
Tần Xuyên hỏi.
Bul-Kathos khẽ gật đầu:
- Y giống như thay đổi cả con người. Tôi để cho pháp sư đi trước, nhưng chung quy tôi không cản được y.
Tần Xuyên nghe nói Ferger và Jayme đã chạy thoát, ngược lại cảm thấy có chút may mắn. Ngay cả cường giả truyền kỳ như Bul-Kathos cũng không chống đỡ được long hồn ký sinh trong cơ thể Tuyệt Ảnh. Tần Xuyên thật sự không biết làm sao có thể ngăn cản được nó.
- Đi đi.
Bul-Kathos trừng mắt, bàn tay đầy máu cầm lấy tay Tần Xuyên, khàn giọng nói:
- Tôi tin rằng, nếu là Vô Phong năm đó thì cho dù dốc toàn lực, cậu có thể sẽ thắng được ông ta.
Vô Phong Tần Xuyên cười khổ. Tuy nói Vô Phong chết là vì kịch độc, nhưng nếu có Kiếm Thánh ở đây, thực sự có thể ngăn cản Thất Huyền Minh Long dung hợp tất cả hồn phách sao?
Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Man Vương, Tần Xuyên cắn răng một cái.
Đúng vậy, ngoại trừ tử chiến một trận, hắn đã không còn đường lui.
Hắn không chỉ muốn thuốc giải, mà còn muốn giết chết Thất Huyền Minh Long, khi đó mới có thể thay đổi mọi thứ.
Hô hấp của Bul-Kathos càng lúc càng yếu, nhưng Tần Xuyên không có thời gian chờ ông đi.
Tần Xuyên quỳ xuống, dập đầu một cái trước võ giả truyền kỳ tôn kính. Sau đó đứng dậy, dốc hết toàn lực chạy ra khỏi hang động.
Đường Vi, Ferger và Jayme gặp mặt mọi người bên ngoài hang động, cũng không trả lời các câu hỏi của mọi người, trước dẫn đầu rời khỏi.
- Tại sao lại đi vội vã như vậy? Còn con của tôi đâu?
Tử La nước mắt lưng tròng.
Ba người không biết trả lời như thế nào. Nét mặt Đường Vi ảm đạm khiến mọi người tan nát cõi lòng.
Không đợi mọi người đứng dậy, chỉ thấy Tuyệt Ảnh giống như có ngọn lửa màu đen thiêu đốt đang vọt ra từ bên trong.
Cho dù đã trải qua cuộc chiến với Man Vương, nhưng tốc độ của y vẫn quá nhanh, không bao lâu sau đã đuổi kịp đám người Đường Vi.
- Thât tốt! Tuy có mấy người lạ mặt so với lần trước, nhưng cũng may người mà ta muốn là ngươi vẫn còn.
Tuyệt Ảnh lầm bầm, con ngươi màu đen nhìn Liễu Hàn Yên.
Đường Vi thấy Tuyệt Ảnh xuất hiện, gương mặt không khỏi trắng bệch:
- Ông đã làm gì Man Vương?
- Cái gã cao to kia sao?
Tuyệt Ảnh cười lạnh:
- Đoán chừng đã chảy máu đến khô người rồi. Ta cũng chẳng rảnh để ý đến gã.
- Các người đi mau đi, để tôi cản ông ta.
Jayme đứng lên, thi triển một hàng rào tinh thần. Màn hào quang màu vàng trực tiếp vây khốn Tuyệt Ảnh ở bên trong.
Mọi người biết rõ ngay cả Man Vương cũng không ngăn cản được, bọn họ ở lại cũng chỉ có chết. Thấy Jayme đã động thân, tất cả đều đứng dậy chạy trốn.
Nhưng chưa đợi mọi người chạy đi, Tuyệt Ảnh lắc mình một cái, mạnh mẽ đụng nát hàng rào ma pháp, lao vào trước mặt Jayme.
- Cho dù hồn phách nhân loại có mạnh cũng chẳng mạnh được bao nhiêu.
Tuyệt Ảnh cười nhạo, một chưởng đánh nát đầu Jayme.
- Không được.
Ferger thấy bạn bị giết, liền thét lên cực kỳ bi ai, điên cuồng đánh ra một luồng sóng xung kích hủy diệt.
Sóng xung kích màu xám bạc vừa lúc đánh qua đầu Tuyệt Ảnh. Trong chốc lát, đầu người tiêu tán.
Mọi người thấy đầu của Tuyệt Ảnh biến mất, không khỏi vừa khiếp sợ vừa vui mừng.
- Thành công rồi.
Mọi người thật sự không dám tin, cường địch mà ngay cả Man Vương cũng không giải quyết được, lại chết dưới ma pháp hủy diệt của Ferger.
Nhưng cảnh tượng khủng bố khiến mọi người sợ hãi đã xuất hiện.
Năng lượng màu đen xuất hiện trên thi thể của Tuyệt Ảnh, hình thành một đầu rồng dữ tợn, bay thẳng đến Liễu Hàn Yên.
- Con gái coi chừng.
Khi mọi người chú ý, tất cả đều không kịp ngăn cản.
Liễu Hàn Yên vốn đã trúng độc, lúc này lại không cách nào tránh né, trơ mắt nhìn long hồn tiến vào cơ thể mình, đầu óc liền trống rỗng.
Tuyệt Ảnh ngã xuống, nhưng Liễu Hàn Yên giống như không hề bị Táng Long Tán ảnh hưởng, liền đứng lên.
Mái tóc xanh của cô gái bay trong gió núi, bên trong hai mắt là một màu đen kịt.
Khói đen quỷ dị và âm trầm mang theo khí tức tử vong lượn lờ trên người Liễu Hàn Yên.
- Rốt cuộc….
Liễu Hàn Yên thì thào, hoạt động hai tay, hai chân, cảm thụ cơ thể của mình:
- Rốt cuộc ta đã có được cơ thể Tiên Thiên chí âm t nước này.
Khi tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, Liễu Hàn Yên vẫy tay một cái, thần vật bay ra từ thi thể của Tuyệt Ảnh.
Thần vật rơi xuống tay Liễu Hàn Yên, luồng năng lượng màu đen bao xung quanh dần dần thu nhỏ lại.
Liễu Hàn Yên hé miệng, nuốt thần vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận