Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 636: Công ty phun thuốc diệt côn trùng

Có không ít nguyên nhân khiến Liễu Hàn Yên phải tái giá. Dù sao, Liễu Hàn Yên cũng khác với những cô gái khác. Với tư lịch và bối cảnh của cô, nếu thật muốn làm chút gì đó, làm không tốt, người khác sẽ mang đến áp lực cho đám đàn ông trong gia tộc.
Biện pháp tốt nhất chính là triệt để gả người này đi, làm vợ của người khác, như vậy sẽ không còn uy hiếp nữa.
Thứ hai, Liễu Trung Nguyên qua đời, tuy quyền hành do Lão tam Liễu Trung Hưng tiếp quản, nhưng dù sao nhân tài Liễu gia đông đúc, làm quan lớn, làm tướng lãnh không dưới mười người.
Những người này tất nhiên không an phận chịu sự tiếp quản trực tiếp của Liễu Trung Hưng. Dù ngoài mặt vẫn chịu phục nhưng sau lưng cũng đã kết bè kết phái.
Đặc biệt là lão Tứ Liễu Trung Kỳ từng bị Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên làm nhục và con trai của ông ta Liễu Anh vẫn một mực lôi kéo tộc trưởng trong tộc, gây áp lực cho Liễu Trung Hưng.
Một nguyên nhân nữa chính là tìm một gia tộc cường đại để kết minh. Dù sao, Tần gia không có Tần Xuyên, tương đương nửa tàn nửa phế. Thậm chí sẽ còn rất nhiều cừu địch, tuyệt đối không phải thân gia tốt.
Nữ tử có phân lượng nhất Liễu gia tất nhiên là Liễu Hàn Yên. Người ngoài đều biết, cô chỉ mới đăng ký kết hôn với Tần Xuyên, cũng chưa cử hành hôn lễ. Cho nên muốn tái giá cũng chẳng có vấn đề gì.
Huống chi, sau lưng Liễu Hàn Yên còn có Lăng Vân sư thái của Thủy Vân Tĩnh Trai. Điều này khiến cho không ít gia tộc nhìn trúng.
Liễu Trung Hưng không muốn bắt buộc cháu gái mình tái giá. Cho nên vẫn trì hoãn, nhưng áp lực trong gia tộc càng lúc càng lớn. Nếu ông muốn bảo vệ vị trí tộc trưởng của mình, nhất định phải có quyết đoán.
Đứng trên một góc độ khác mà nói, nếu để cho cha con Liễu Trung Kỳ làm tộc trưởng, chị em Liễu Hàn Yên và Liễu Tiên Tiên cũng chẳng có khoảng thời gian yên ổn.
Mấu chốt hơn chính là, Liễu Trung Hưng cũng có gia đình, cũng có người cần chiếu cố. Ví dụ như con trai Liễu Vân, cũng không thể vì cháu gái mà chịu đựng áp lực của gia tộc.
Rốt cuộc, gần cuối mùa hè, Liễu Trung Hưng không chịu nổi, dứt khoát để Liễu Vân đến nói chuyện này với Liễu Hàn Yên.
Hiện tại, Liễu Vân đã đứng vững gót chân trong quân đội phương bắc, thu liễm không ít cuồng vọng, trầm ổn hơn rất nhiều.
Y tìm được Liễu Hàn Yên trong chỗ ở trước kia của Kỷ Niệm Tình mẹ cô.
Sau khi Liễu Trung Nguyên chết, căn nhà này cũng bị khóa lại. Mấy tháng nay Liễu Hàn Yên không ra khỏi cửa, đều ở trong đây chăm sóc đám hoa cỏ.
Đối với cô mà nói, hết thảy chuyện bên ngoài chẳng liên quan gì đến cô. Nếu không phải còn có Liễu Tiên Tiên cần cô, cô đã sớm trở lại Thủy Vân Tĩnh Trai chính thức xuất gia.
- Hàn Yên.
Liễu Vân đứng ngoài cửa, bộ dạng phức tạp gọi một tiếng.
Liễu Hàn Yên chỉnh sửa vài cọng cỏ, cũng không quay lại, từ tốn hỏi:
- Có chuyện gì?
Nội tâm Liễu Vân có chút không đành lòng, nhưng vẫn mở cửa bước vào, nói:
- Anh nghĩ em cũng đã nghe nói, không ít trưởng bối trong gia tộc đang hy vọng em tìm được một nhà chồng tốt khác.
- Đi ra ngoài.
Liễu Hàn Yên lạnh lùng trả lời.
Liễu Vân cười khổ:
- Anh nói xong sẽ tự đi. Nhưng em hãy nghe anh nói trước đã.
Liễu Hàn Yên quay đầu lại, ánh mắt hiện lên chút tơ máu, hiển nhiên là thời gian qua không ngủ được. Bằng không, với tu vi của cô, như thế nào cũng không mệt mỏi như vậy.
- Tôi vì gia tộc mà chấm dứt hôn sự lần đầu, sẽ không có lần thứ hai đâu.
Liễu Vân thở dài:
- Có lẽ anh nói em không tin, nhưng anh là một người đàn ông, mặc dù có nhiều bất mãn với Tần Xuyên, lại có chút đố kỵ, nhưng anh ta đúng là cường giả rất đáng bội phục.
- Em kết hơn với anh ta, đã là vợ chồng, nghĩ lại, em cũng không thể để mắt đến người đàn ông khác.
- Nhưng, em gái của anh, hãy nghe anh một câu được không. Cho dù trước kia Tần Xuyên vô địch thiên hạ, nhưng anh ta đã không còn ở trên cõi đời này, không có khả năng đi cùng em nửa đời sau. Em hãy nhìn rõ thực tế này.
Cơ thể Liễu Hàn Yên run lên, đau thương trong lòng vốn đã được đè xuống nay trỗi dậy, khiến cho sống mũi của cô có cảm giác cay cay.
Hai người đàn ông quan trọng nhất đối với cô đã qua đời. Lúc này cô mới biết được, thì ra cô cũng biết khóc và biết buồn.
Liễu Vân nghiêm mặt lại:
- Em còn trẻ, còn có thể tìm được một người đàn ông tốt mà gả. Đây cũng chẳng phải chuyện xấu.
- Ai cũng không bắt buộc được em. Em sẽ không tái giá đâu. Anh đi đi.
Liễu Hàn Yên quả quyết từ chối.
Liễu Vân thở dài:
- Chúng tôi đều biết, nếu như em đến Thủy Vân Tĩnh Trai, Lăng Vân sư thái sẽ bảo vệ cho em, xác thực sẽ không có ai gây phiền phức cho em.
- Nhưng gia tộc nhất định phải có một cô gái xuất giá, phải kéo được một minh hữu cường đại. Nếu như không phải em thì cũng chỉ có thể là Tiên Tiên.
Sắc mặt Liễu Hàn Yên lập tức thay đổi, chẳng khác nào bầu trời trước cơn giông, lạnh giọng nói:
- Nó vẫn còn là con nít.
- Không, nó đã không còn là đứa bé. Anh và em đều biết, con bé sắp tốt nghiệp đại học, sang năm cũng đã đến tuổi xuất giá.
Liễu Vân nói.
Liễu Hàn Yên cảm giác hít thở không thông, lắc đầu nói:
- Các người không thể làm như vậy. Chúng ta không phải huyết mạch tương liên sao? Tôi căn bản chẳng muốn tranh đoạt quyền hành với các người, sao các người lại ép buộc tôi như vậy?
Mệnh môn duy nhất của cô chính là đứa em gái. Từ nhỏ Liễu Tiên Tiên đã không tu luyện, năng lực tự bảo vệ mình hoàn toàn không có.
Liễu Hàn Yên có thể lưu lạc bất cứ nơi đâu, nhưng Liễu Tiên Tiên thì không thể.
Liễu Vân có chút thẹn thùng, cúi thấp đầu nói:
- Anh xin lỗi. Anh cũng không muốn nói những lời này. Nhưng đã là đại gia tộc, chúng ta còn có thứ phải chịu trách nhiệm. Anh nghĩ em sẽ phải đưa ra một lựa chọn sáng suốt.
Một sự im lặng đến đáng sợ diễn ra.
Qua chừng năm phút, Liễu Hàn Yên hít sâu một hơi, quay người sang chỗ khác:
- Em biết rồi. Em chỉ có một điều kiện, cuộc sống của Tiên Tiên sẽ do con bé lựa chọn, những thứ khác tùy các người.
Liễu Vân như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra. Y chỉ sợ Liễu Hàn Yên vò đã mẻ lại sứt, triệt để trở mặt với gia tộc. Như vậy sẽ rất khó nắm trong tay.
May mắn, cô gái này vì em của mình mà chịu thỏa hiệp.
- Được rồi.
Liễu Vân lau mồ hôi lạnh, nói:
- Kỳ thật, gia tộc có quan hệ thông gia với chúng ta có không ít. Trong bốn đại gia tộc, ngoại trừ Kim gia, Long, Tống và Chu gia đều có người có độ tuổi thích hợp. Còn nữa…
- Không cần nói.
Liễu Hàn Yên ngắt lời, hờ hững nói:
- Không sao. Tôi căn bản chẳng quan tâm các người muốn bán tôi cho ai.
Sắc mặt Liễu Vân trở nên cứng đờ. Nghe xong, y rốt cuộc không còn mặt mũi ở lại, nhanh chóng quay đầu rời khỏi.
Buổi sáng, thành phố Atlantic, tại trang viên có căn cứ thí nghiệm bí mật.
Một chiếc xe Ford lái vào bên trong. Hai gã cảnh vệ gác cổng liền ngăn lại.
- Hây anh bạn, chúng tôi đến phun thuốc diệt côn trùng. Mau mở cửa ra đi.
Người lái xe là một gã da đen, mặc đồng phục, đội mũ lưỡi trai, nở nụ cười thật tươi.
Gã cảnh vệ nhìn cô gái Châu Á trẻ tuổi ngồi trên ghế lái phụ, cũng ăn mặc đồng phục cùng công ty với người kia.
- Tại sao chưa từng nhìn thấy các người? Các người là người của công ty Kostroma?
Cảnh vệ nghi ngờ hỏi.
Gã da đen cười nói:
- Thật xin lỗi, chúng tôi vừa mới được thay thế. Tôi là Mike, còn vị mỹ nữ kia là đồng nghiệp của tôi, Jenni.
Gã cảnh vệ giơ khẩu súng lên, nói với gã da đen:
- Xuất ra giấy tờ chứng minh.
- Này đừng kích động chứ.
Gã da đen tranh thủ móc ra giấy chứng minh, còn nói với cô gái tên Jenni bên cạnh.
Hai người giao chứng minh cho gã cảnh vệ. Một gã tiếp nhận, dùng di động quét xác nhận.
Điện thoại của đám cảnh vệ này có hệ thống đặc biệt, có thể phát hiện được chứng minh là thật hay giả.
Qua nửa phút, gã cảnh vệ gật đầu, nói:
- Đúng là công nhân của công ty Kostroma. Lần sau, trước khi các người đến, tốt nhất nên báo một tiếng.
Gã da đen cười khổ, nhẹ nhàng thở ra:
- Được rồi, lần sau sẽ không như thế nữa. Nói thật, các người đúng là nghiêm khắc. Tôi từng đến làm việc cho rất nhiều phú hào, nhưng kiểm tra của các người quả thật rất lợi hại.
Hai gã cảnh vệ lộ ra vẻ khinh thường. Một gã cười lạnh:
- Đừng đánh đồng chủ nhân của chúng tôi với đám nhà giàu thông thường. Mau vào bên trong dọn dẹp đi. Nếu còn nhìn thấy nửa con gián hoặc kiến, các người sẽ bị mất chén cơm.
Gã da đen liên tục gật đầu, đợi mở cửa rồi lái xe vào bên trong.
Khi vào được đến trang viên, gã thở mạnh ra, nói;
- Ôi trời ơi, Thủy Tinh tiểu thư, rốt cuộc tôi cũng xác nhận được, cô thực sự đã tìm được trang viên rồi. Vừa rồi quá nguy hiểm.
- Dầu gì anh cũng là sát thủ bảng thứ hai (người trong suốt), tại sao lá gan lại nhỏ như vậy?
Cô gái người Châu Á chính là Nạp Lan Thấm.
Mấy ngày trước, Nạp Lan Thấm thông qua hệ thống tiên tri tìm được một tin tức nặc danh, nói trang viên ở thành phố Atlantic có trụ sở bí mật. Rất có thể Kiếm Ma đang bị nhốt ở chỗ này.
Tin tức này đã được mã hóa. Nếu không phải hệ thống tiên tri có mạng lưới tình báo siêu cấp, sẽ rất khó mà phát hiện ra. Mà người đăng tin nhất định là cố tình để cho tiên tri nhìn thấy.
Nạp Lan Thấm trái lo phải nghĩ, cảm thấy mình nên bí mật điều tra là ổn thỏa nhất. Bởi vì cô cũng không rõ Tần Xuyên còn sống hay không, tình huống như thế nào.
Đánh rắn động cỏ, có thể sẽ hại Tần Xuyên.
Cho nên, cô mượn danh nghĩa khách du lịch đến Mỹ, sau đó gọi người tin cậy nhất đi cùng mình tìm kiếm thực hư.
Người trong suốt Holman lúc này, vẻ mặt cầu xin:
- Tôi không có tu vi võ cổ, lại không thể nhát gan sao? Ở đây có trên trăm trang viên lận.
- Anh yên tâm đi, tôi đã sớm thay đổi thân phận của chúng ta. Chờ sau khi anh vào, cẩn thận phun thuốc, tôi sẽ tìm nơi đặt máy chủ, bí mật lẻn vào hệ thống.
- Một khi hệ thống tiên tri của chúng ta có thể tiến nhập vào mạng lưới bên này, vậy hết thảy đều bị chúng ta khống chế.
Nạp Lan Thấm cười đắc ý, dường như đã có sự tính toán trước.
Holman lắc đầu than khổ:
- Hy vọng Kiếm Ma thật sự ở chỗ này và hãy còn sống. Bằng không, tôi chẳng muốn mạo hiểm lần thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận