Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 668: Xác định không phải tên viết tắt

Tử La mếu máo:
- Người ta không có chứng minh thư mà… Nhưng thật sự con là con mẹ mà…
Thấy Tử La sắp rơi nước mắt, Hồng Nhứ ở phía sau vội vàng chạy tới, vỗ lưng Tử La:
- Sư phụ, sư phụ đừng khóc, chỉ cần giải thích rõ ràng là được rồi!
Tần Xuyên nhăn mày, hắn còn tưởng rằng cô bé này là chị của đứa nhỏ này, hoặc là mẹ gì đó, sao lại gọi nó là “sư phụ” nhỉ?
Tần Xuyên cẩn thận nhìn lại mới nhận ra, hình như khí chất trên người cô bé này không tầm thường.
- Em gái, em rốt cục là ai? Là người của Thuỷ Vân Tĩnh Trai sao?
Tần Xuyên lo sợ hỏi.
Tử La chu môi, buồn rầu nói:
- Người ta không phải là em gái đâu! Ta tên là Tử La, nhưng chắc chắn con không biết ta, bọn họ sẽ không chịu nói cho con biết cha mẹ ruột của con là ai. Nhưng… nhưng mẹ thật sự là mẹ của con.
- Tử… Tử La?
Nếu như nói đập vào tường khiến mình hôn mê, thì Tần Xuyên hy vọng mình có thể đập vào tường mấy lần liền.
Dĩ nhiên, nếu nói đây là một giấc mộng. Tần Xuyên sẽ không do dự mà điên cuồng đập đầu mình để mình tỉnh lại.
Từ nhỏ đến lớn, Tần Xuyên đã nằm mơ vô số lần về vẻ ngoài của mẹ mình, có hình tượng ôn nhu, uyển chuyển, có hình tượng uy nghiêm, cũng có hình tượng lẳng lơ, kênh kiệu... Nói chung đủ các hình dạng hắn đều đã tưởng tượng.
Tần Xuyên cứ tưởng rằng, sau khi gặp mẹ ruột, cho dù mẹ hắn có hình dạng thế nào đi chăng nữa thì hắn đều có thể thản nhiên đón nhận vì trong đầu hắn đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Nhưng không ngờ, khi thật sự gặp rồi, trước mặt hắn lại là một cô bé khóc lóc bù lu bù loa tự nhận mình là Tử La…
Tần Xuyên cảm thấy nhân sinh như đang đùa giỡn mình, đến cuối cùng chung quy hắn vẫn chưa đoán được kết cục của sự việc.
Sau khi hít thở một hơi thật sâu, Tần Xuyên muốn xác nhận lại lần nữa nên mới hỏi:
- Bà… xác định mình chính là “Tử La” sao, không phải là tên viết tắt của “Loli Tử La” sao?
- Loli gì chứ?
Tử La lệch đầu, ngẫm lại:
- Không có cái gì gọi là tên viết tắt cả, ta chính là Tử La. Đây là tên sư phụ đặt cho ta!
Tần Xuyên ngửa đầu thở dài, hắn cảm thấy có chút gì đó thật khó diễn tả thành lời.
- Con ngoan, gọi mẹ đi có được không…
Tử La ôm đùi Tần Xuyên, bắt đầu làm nũng.
Tần Xuyên cúi đầu, nhìn thân thể nhỏ nhắn của Tử La, không khỏi nói thầm:
- Cái bụng kia… có thể sinh ra được em bé sao?
- Có thể có thể! Con đừng thấy mẹ bé như vậy, nhưng có thể ăn đó! Trong bụng mẹ có thể chứa được rất nhiều thứ!
Tử La vỗ bụng:
- Lúc con sinh ra cũng nặng tận 4kg đó! Đau lắm đó!
Tần Xuyên thấy trời đất quay cuồng như muốn té xỉu.
Lúc này, Hồng Nhứ cũng lên tiếng:
- Tần Xuyên, sư phụ thật sự là mẹ của cậu, cậu cũng đừng trách sư phụ. Năm đó để bảo vệ cậu sư phụ mới chịu dời xa xậu. Vì Bàn Long các hay Thanh Liên môn cũng đều giống nhau, trong tình huống thông thường đều không được có con nối dõi.
Nạp Lan Thấm đang sợ hãi, nghe đến đó liền giật mình nói:
- Bàn Long các? Thanh Liên môn? Các người nói có ý gì? Sao lại không thể có người nối dõi?
Tần Xuyên tỏ vẻ hiếu kỳ, thật ra hắn đã đoán được chuyện xảy ra năm đó.
Xem ra, Tần Mục giả dối kia tuy thường nói dối nhưng cũng có một phần là thật. Tử La là mẹ hắn, hơn nữa cũng là người của Bàn Long các. Tuy nhiên bà không chết mà vì trở ngại môn quy nên không thể gặp hắn.
- Xem ra, năm đó sư phụ anh chắc cũng vì quy tắc này nên mới rời khỏi em và mẹ em.
Tần Xuyên quay đầu lại cười khổ nói.
Tử La nháy mắt, cười hì hì:
- Tiểu cô nương là con gái của Phó Thanh Y sao? Ồ ồ, cô là bạn gái của con ta, vậy cũng nên gọi ta là mẹ rồi. Mau gọi đi nào!
Lần này, Nạp Lan Thấm hơi xấu hổ, không phải ngượng ngùng mà là không thể mở lời gọi “mẹ” với một đứa trẻ được.
Tử La phiền muộn, chỉ có thể tiếp tục ngóng trông nhìn Tần Xuyên mà thôi:
- Con trai, con bé không gọi con cũng nên gọi chứ. Mẹ đợi con hơn 20 năm rồi.
Tần Xuyên cắn răng, nhỏ giọng gọi:
- Mẹ!
- Hả? Người ta chưa nghe rõ, gọi lại đi!
Tử La kích động ôm đùi Tần Xuyên, không ngừng lay.
Tần Xuyên đành phải gọi lại:
- Mẹ!
- Vẫn không nghe rõ! Gọi lại đi, gọi lại đi!
Tử La hưng phấn, mặt mày hớn hở.
Tần Xuyên giận dữ, trừng mắt nói:
- Lại giả bộ! Nếu còn thế nữa tôi sẽ không thèm quan tâm nữa đâu.
Tử La vội vàng nhút nhạt co người lại, đáng thương “a” lên một tiếng:
- Chuyện này… vậy trước mắt cứ thế đã, về sau lại gọi.
Đúng lúc này, Liễu Hàn Yên và Liễu Thiển Thiển từ phía sau đi ra.
Thấy Liễu Hàn Yên xa cách đã lâu không gặp lại, Tần Xuyên vui mừng, đi lên trước ôm cô.
Hốc mắt Liễu Hàn Yên đỏ hồng, ôm chầm lấy hắn.
- Thật xin lôi, để em phải lo lắng rồi.
Tần Xuyên thành khẩn nói.
- Anh đã nói, em không cần phải nói ba chữ kia, vậy anh cũng không cần nói với em thế đâu.
Liễu Hàn Yên nói.
Tần Xuyên cười thoải mái rồi không nói lời nào nữa.
Thấy hai vợ chồng đoàn tụ, Tử La hài lòng gật đầu, ra vẻ như một trưởng bối, hắng giọng nói:
- Không tồi, không tồi! Con trai và con dâu phu thê tình thâm, vi nương rất mừng!
Liễu Hàn Yên tách khỏi Tần Xuyên rồi nói:
- May mà có bà bà ra tay cứu giúp, nếu không em đã không gặp được anh rồi.
Tần Xuyên mỉm cười:
- Em cũng gọi được mấy chữ đó sao, “bà bà” cơ á…
- Đó là mẹ anh, dĩ nhiên em phải gọi thế rồi.
Ngược lại, Liễu Hàn Yên lại gọi rất tự nhiên.
Tử La đắc ý:
- Đúng là con dâu cả tiểu Liễu là nghe lời nhất!
Tần Xuyên không biết phải làm gì với người mẹ ruột này nữa. Hắn hiếu kỳ hỏi:
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Đã hơn 20 năm, mẹ vẫn không thể gặp con sao bây giờ lại tìm tới được đây?
Vừa nhắc tới chuyện này, Tử La đã tắt nụ cười tinh nghịch, thần thái trở nên nghiêm túc:
- Vì hiện nay đã tới thời khắc nguy hiểm nhất của đạo môn rồi.
Tần Xuyên nhíu mày. Không nói tới sự biến đổi của Tử La nhanh như trở thành một con người khác, riêng việc nhắc đến Đạo môn mà không phải Thanh Liên môn hay Bàn Long các đã đủ thấy vấn đề này chắc chắn rất phức tạp.
- Ở đây bất tiện, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh rồi nói.
Tử La nói xong, liền hét lên với người phía sau đại điện:
- Lăng Vân sư thái, bà cũng đi cùng đi. Thiên hạ hưng vong, với tư cách là cao thủ cấp tông sư, bà cũng có trách nhiệm trong việc này!
Tần Xuyên vừa nghe tới Lăng Vân, mặt liền trở nên xấu hổ. Không biết chuyện giữa hắn và Lăng Vân, Lăng Vân có nói cho Liễu Hàn Yên nghe không.
Quả nhiên, sau khi nghe mấy lời này, Lăng Vân sư thái liền đi ra ngoài, anh mắt hoàn toàn không nhìn Tần Xuyên.
Thế nhưng, là đệ tử, Liễu Hàn Yên vẫn cảm nhận được dường như sư phụ của mình và chồng mình có gì đó là lạ.
- Tử La chưởng môn, không bằng chúng ta tới Bích Vân đàm nói chuyện đi. Chỗ đó vừa yên tĩnh, vừa an toàn.
Lăng Vân cung kính nói.
Ngay sau đó, một đám người đi vào trong đình.
Từng người một ngồi xuống, sau đó Tử La tiếp lời:
- Sau đây, tôi muốn nói là, mọi chuyện nảy sinh ra cho đến nay không phải là lúc Bàn Long các chúng ta vận dụng khả năng quyết định. Chúng ta cần đoàn kết nhất trí mới có thể ngăn chặn được cơn sóng dữ. Vì thế tôi cho rằng chắc chắn bọn họ biết nhiều thứ.
Nhìn vẻ mặt chăm chú của Tần Xuyên, mọi người đều thấy khá bất ngờ,
Tử La tiếp tục nói:
- Chắc hẳn mọi người đã nghe nói “Long Bàn chung phụ bình tứ hải. Cửu phẩm Thanh Liên trấn Thần Châu.
- Bàn Long các phụ trách việc giữ vững đại thế thiên hạ, các triều đại thay đổi. Bàn Long các chúng ta đều phụ tá quân vương, bảo vệ quân vương, tránh để thiên hạ đại loạn.
- Dĩ nhiên thế cục thiên hạ phân rồi lại hợp, hợp rồi lại phân. Việc Bàn Long các chúng ta có thể làm được là cố gắng không để thiên hạ đại loạn, không thể thần châu đại địa tiếp tục chiến loạn.
- Về phía Thanh Liên môn, ta phụ trách việc thu nạp văn hoá Bách gia, truyền thụ văn minh, điểm quan trọng nhất là bảo vệ được Tinh chi Bỉ Ngạn.
- Nói đến Tinh chi Bỉ Ngạn, phải nói đến nguồn gốc của hai môn phái chúng ta, hai tổ tiên đã sáng tạo ra Đạo môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận