Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 658: Bị bắt

Trong tầng hầm âm u, một chiếc đèn tiết kiệm năng lượng đang lẻ loi chiếu sáng. Đây là một phòng giam, một ngày 24h đều có rất nhiều võ giả canh gác. Lúc này, Bạch Dạ sắc mặt tái nhợt, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi đang nằm trên một chiếc giường đơn trong phòng giam, nửa thân trên chỉ mặc nội y. Freyja vẻ mặt bi thương, hốc mắt đỏ hồng đang ngồi bên giường, cẩn thận dùng Kim Sang Dược đặc chế bôi lên một số vết thương của Bạch Dạ. Trong phòng giam lắp camera, máy nghe trộm, tất cả đoạn đối thoại của hai người đều bị Bạch Lộ biết, vậy nên hai người gần như không dám nói gì nhiều.
- Chủ nhân, người đừng chống lại giáo chủ nữa, người không đấu lại được với giáo chủ đâu, người vẫn nên nói ra vị trí cụ thể của thần vật thì hơn.
Freyja khuyên nhủ.
Bạch Dạ trầm mặc một lát, khóe miệng hiện lên ý cười khổ sở, một tay của cô bắt lấy tay của Freyja:
- Hắn thế nào rồi? Có tin gì không?
- Tần Xuyên xuất hiện trong trận thi đấu giữa các thế gia, hắn chưa chết.
Freyja nói.
Bạch Dạ híp mắt, túm tay Freyja, khẽ run rẩy, rất lâu sau đó mới nói:
- Cô ra ngoài đi, tôi mệt rồi.
Freyja như có điều suy nghĩ, sau đó lại thở dài, thu dọn chai thuốc, bước ra khỏi phòng giam. Đi từ dưới hầm lên trên, Freyja gặp hai người sớm đã đợi ở đây, là Tuyệt Ảnh và Bạch Lộ. Tuyệt Ảnh toàn thân mặc đồ đen nhếch miệng cười rất gần gũi:
- Có hỏi được điều gì không?
Đối mặt với người thật sự đứng đầu thánh giáo mà mình vừa mới biết này, Freyja trong lòng run sợ, cúi đầu khiêm tốn nói:
- Cô ấy… vẫn không chịu nói gì.
Nụ cười của Tuyệt Ảnh biến mất, hỏi Bạch Lộ ở bên cạnh:
- Người cô phái đi cũng không có tin gì à?
Bạch Lộ vẻ mặt không tình nguyện nhưng vẫn đáp:
- Đã lật hết cả Bích Hải Sơn Trang rồi, người có quan hệ tốt với Tần Xuyên, Chu gia, Ôn gia, thậm chí cả những tiệm Internet trước đây hắn ở cũng lật tìm hết, nơi có thể nghĩ đến đều đã tìm rồi, không có bất cứ tin gì của thần vật. Nếu không phải cô con gái thông minh này của chúng ta rất biết giấu đồ thì là tiểu tử Tần Xuyên này sớm đã phòng bị rồi.
Tuyệt Ảnh hừ lạnh:
- Thời gian cấp bách, nếu đợi Bàn Long Các và chính phủ Hoa Hạ phát giác ra kế hoạch của chúng ta thì có thể sẽ thất bại trong gang tấc, phải nhanh chóng tìm ra thần vật mới được.
Bạch Lộ nói:
- Hay là chúng ta đi tìm Tần Xuyên? Lấy mạng của con bé này uy hiếp hắn, với tính tình của hắn, chắc chắn sẽ giao thần vật ra.
- Kế hoạch này là hạ sách, thực lực hiện tại của Tần Xuyên rất khó đánh giá, không cần phải cứng đối cứng với hắn.
Tuyệt Ảnh ánh mắt lập lòe, nói:
- Để tôi đi gặp hắn xem có thể lừa lấy được thần vật không.
Bạch Lộ nghe thấy lời này, cũng cảm thấy có lý liền gật đầu, không có ý kiến gì khác.
Lúc này, Minh Hoa bịt mặt xuất hiện ở phía sau hai người, quỳ một chân, bẩm báo:
- Giáo chủ, các đại phái đều đang đuổi theo người của chúng ta, đa số giáo phái thế lực không đủ đều đã bị chúng ta giải quyết.
Nhưng Lăng Vân sư thái của Lăng Vân Tĩnh Trai mang một đám đệ tử tinh nhuệ đi phá mất hai địa điểm ẩn náu của chúng ta, nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể căn cứ ở tỉnh Thanh của chúng ta cũng sẽ bị lộ.
- Mụ đạo cô thối này, đúng là khó dây…
Bạch Lộ nghiến răng kèn kẹt.
Tuyệt Ảnh bật cười:
- Sao thế, nếu Thiên Quang Minh Miệt của cô dùng toàn lực thì cũng là cảnh giới tông sư, chưa chắc đã thua Lăng Vân, không đưa người của giáo phái đi nghênh chiến à?
- Hừ, anh nói rồi còn gì, cứng đối cứng là hạ hạ sách, tôi sớm đã sắp xếp rồi, có một người thích hợp đối phó với Lăng Vân hơn tôi.
Bạch Lộ cười lạnh.
Tuyệt Ảnh vô cùng bất ngờ:
- À, nếu cô có thể không cần mượn tay tôi mà loại bỏ được Lăng Vân thì tôi sẽ nhìn người phụ nữ ngu ngốc như cô bằng con mắt khác đấy.
- Anh…
Bị mắng là ngốc, đương nhiên Bạch Lộ không cam tâm, nhưng nhìn Tuyệt Ảnh cười híp mắt, bà ta vẫn không dám phản kháng, đành quay đầu, xoay người rời đi.

Tối đó, trong một nông trại của huyện thành phía Nam tỉnh Thanh, một đám nữ tử mặc đạo bào màu xám đi vào cổng lớn.
Nữ tử đi phía trước nhất dáng người cao ráo, cao khoảng hơn 1m7, đầy đặn mà không mất đi đường cong đẹp mắt, nhìn có vẻ chưa đến 30 tuổi, khí chất tao nhã, xuất trần thoát tục.
Các nữ tử sau lưng nữ tử này cũng đều vô cùng xinh đẹp, có lớn có nhỏ nhưng nếu so sánh với nữ tử này thì đều không thể sánh được.
Chưởng môn, theo tin của tai mắt của chúng ta thì chắc hẳn nơi này là cứ điểm thứ ba của Thánh giáo, chi bằng chúng ta đánh bọc sườn đi?
Người nói là đệ tử Trần Dao của Thiên Thủy Các.
Người được gọi là chưởng môn chính là Lăng Vân sư thái.
- Không vội, trong đó là một căn phòng, ta cảm giác có một tia chân khí khá quen thuộc, đợi ta qua đó xem xem.
Ánh mắt Lăng Vân sư thái lộ ra vài phần nghi hoặc.
Các đệ tử đi theo Lăng Vân đến một căn phòng chính của nông trại nằm chính giữa.
Chỉ thấy cánh cửa đó đột nhiên mở ra, có mấy nam tử khuôn mặt hung ác, những người này mặc quần áo của nông dân bình thường, người đi ra cuối cùng là một nam tử cầm đao chỉ có một mắt.
Không ai ngờ những nông hộ ở nông trại này đều là người của Thánh giáo.
- Lăng Vân sư thái, không ngờ ngươi đến đây nhanh như vậy, thật đúng là khách quý đến nhà.
Nam tử cầm đao cười hắc hắc.
- Bên trong là ai?
Lăng Vân càng lúc càng cảm thấy trong lòng bất an.
Nam tử cầm đao ngoắc ngoắc tay, bảo người bên trong đẩy một nữ tử người bị trói, miệng bị bịt chặt ra.
- Hàn Yên?
Lăng Vân sư thái nhìn thấy nữ tử này, trong nháy mắt liền nhận ra, bao gồm cả đám đệ tử Thủy Vân Tĩnh Trai ở phía sau lưng bà ta cũng đều thần sắc căng thẳng.
Nam tử cầm đao túm lấy tóc của Hàn Yên, đao kề lên cổ cô, uy hiếp:
- Lăng Vân, thật không trùng hợp, ả đệ tử tránh nạn khắp nơi này của ngươi lại ở trong tay bọn ta, ả trúng thuốc bí truyền của bọn ta, bây giờ không dùng được chân khí, chẳng khác nào người bỏ đi.
Bọn ta biết ngươi là tông sư, không đấu được ngươi nhưng nếu ngươi dám động thủ đánh bọn ta bị thương thì bọn ta sẽ bắt ả chết cùng!
Lăng Vân sư thái và một đám đệ tử của Thủy Vân Tinh Trai đều có thể cảm nhận được hơi thở Thiên Huyễn Băng Ngưng trên người Liễu Hàn Yên, hơn nữa về cơ bản tu vi cũng phù hợp, đương nhiên sẽ không nghi ngờ gì.
Dù không thể hiểu tại sao Hàn Yên bị bắt nhưng Lăng Vân cũng không có thời gian nghĩ đến những việc này, lạnh giọng nói:
- Ngươi tưởng dùng thủ đoạn này là có thể uy hiếp ta sao?
- Không thử thì làm sao biết được?
Nam tử cầm đao cười gằn.
Liễu Hàn Yên nước mắt ngập mi, khẽ lắc đầu, dù miệng bị bịt chặt không nói được gì nhưng rõ ràng cô đang nói với Lăng Vân đừng để ý đến mình.
Lăng Vân trầm mặc một lát, nói:
- Phải làm thế nào thì các ngươi mới chịu thả đồ đệ của ta.
Nam tử cầm đao cười nói:
- Rất đơn giản, để bọn ta rời đi, cho đến khi bọn ta an toàn thì bọn ta sẽ suy nghĩ đến việc thả đồ đệ của ngươi.
- Được, các ngươi đi đi.
Lăng Vân nói.
- Chưởng môn! Không thể tin chúng! Dù thả chúng đi thì chúng cũng không thả Hàn Yên sư tỷ đâu!
Đám đệ tử phía sau đều vội ngăn cản.
Nhưng Lăng Vân sư thái khoát tay, ngăn không cho họ tiếp tục nói gì nữa.
Nam tử cầm đao gật đầu:
- Đúng là khí phách tông sư, các huynh đệ, rút!
Nói xong, một đám nam tử hung thần ác sát nghênh ngang đi về phía cửa.
Nam tử cầm đao giữ chặt Liễu Hàn Yên, đi sau cùng, khi đi qua Lăng Vân, đắc ý liếc nhìn Lăng Vân.
Đột nhiên! Khi hai người cách nhau chưa đến ba mét, thân ảnh của Lăng Vân bỗng động đậy!
Một đường chân khí Băng Ngưng trên tay bà như tia laser chuẩn xác đâm trúng vào cánh tay cầm đao của nam tử kia!
- Á!
Nam tử cầm đao kêu thảm một tiếng, muốn giết chết Liễu Hàn Yên nhưng không thể động đậy!
Lăng Vân sư thái đánh một chưởng vào mặt nam tử cầm đao, đầu hắn trực tiếp bị đông cứng, chết ngay lập tức.
- Đuổi, giết!
Lăng Vân sư thái vừa ra lệnh, các đệ tử phản ứng lại đều bắt đầu đuổi theo, giết sạch đám độc ác kia.
Lúc này mọi người mới nghĩ ra, Lăng Vân sư thái muốn đợi thời cơ khoảng cách gần nhất để khiến nam tử cầm đao không thể kịp phản ứng trước tốc độ của bà.
Cũng vì có tu vi cấp tông sư và khả năng tính toán chiến đấu không lệch một giây nên Lăng Vân mới có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác.
Lăng Vân ôm lấy Liễu Hàn Yên đã ngã xuống, xé rách vải bịt miệng cô, đau lòng hỏi:
- Hàn Yên, con thế nào rồi? Chúng đối với con…
“Phù!”
Không ngờ vải bịt miệng của Liễu Hàn Yên vừa bị xé rách, người phụ nữ liền thổi ra một luồng khói màu trắng quỷ dị!
Lăng Vân sư thái đâu ngờ đệ tử mình yêu quý lại tính kế mình, bất ngờ không kịp đề phòng!
- Con… con…
Lăng Vân hít phải khói trắng liền cảm thấy rùng mình, hoa mắt chóng mặt.
Theo lý mà nói thì với tu vi tông sư của bà, lại có thêm công pháp có khả năng kháng độc tương đối mạnh như Thiên Huyễn Băng Ngưng thì độc tố bình thường không thể ảnh hưởng gì đến bà.
Nhưng khói độc này không phải khói độc bình thường!
“Liễu Hàn Yên” cười lạnh, đẩy Lăng Vân sư thái đã cả người không chút sức lực ra, chậm rãi đứng dậy.
Khi cô ta ngẩng đầu lên, đối mặt với một đám đệ tử Thủy Vân Tĩnh Trai ngây ngốc đứng đó, đã đổi một khuôn mặt khác!
- Rốt cục ngươi là ai??
Vừa giết một đám độc ác kia xong, bọn đệ tử Trần Dao lại phát hiện tình hình không ổn.
- Chẳng trách năm đó mẹ phải rời khỏi Thủy Vân Tĩnh Trai, các ngươi ả nào ả nấy đều xấu chết đi được.
Nữ tử lộ ra nụ cười điên cuồng, chân khí Thiên Huyễn Băng Ngưng trên người không ngừng phun ra:
- Ta là Tuyết Nữ, trên đường hoàng tuyền hãy nghĩ xem ta là ai đi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận