Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 634: Tự sát

Thành phố Atlantic vừa bước vào ban đêm. Ngọn đèn vàng rực rỡ chiếu sáng bãi cát dài ven biển, chẳng khác nào một con rồng vàng đang nằm nghỉ.
Tiếng người huyên náo trong các sòng bạc, khách sạn kết hợp với hoạt động giải trí
Lúc này, duy nhất chỉ có một trang viên tư nhân nằm phía nam đường ven biển là có chút yên tĩnh. Ngoại trừ một số vệ sĩ áo đen đi qua đi lại, còn lại chỉ có tiếng gió biển thổi qua.
Một chiếc Cadillac chậm rãi chạy vào, xuyên qua con đường dài mấy trăm mét, sau đó dừng lại trước cửa chính của tòa nhà.
Một cô gái người Châu Á ăn mặc vô cùng đơn giản, chiếc áo sơ mi màu xanh da trời cùng với chiếc quần jean màu xám nhạt, nhưng dung mạo vô cùng thoát tục và thanh lệ.
Cô gái cầm một chiếc va ly được khóa bằng mật mã trên tay. Tuy thần sắc nhìn qua rất lạnh lùng, nhưng cẩn thận nhìn kỹ sẽ thấy có vài phần khẩn trương, càng có vẻ mong đợi.
- Liễu tiểu thư, hoan nghênh đến trang viện.
Một người phụ nữ Latinh đứng chờ sẵn ngoài cửa, mỉm cười dẫn đường:
- Hãy đi theo tôi, chủ nhân đang đợi tiểu thư.
- Chồng của tôi đâu?
Liễu Hàn Yên hỏi.
- Tiểu thư không cần nóng vội. Tần tiên sinh đang ở đây. Sau khi lấy được thần vật từ tiểu thư, chủ nhân tất sẽ trả ngài ấy lại cho cô.
Người phụ nữ cười nói.
Liễu Hàn Yên hít một hơi thật sâu, sau đó bước qua cánh cửa, tiến vào một phòng khách sang trọng.
Xuyên thẳng qua hành lang là một thư phòng rộng rãi thơm mùi gỗ lim.
Vốn tưởng rằng đến đây là hết, không nghĩ tới người phụ nữ kia lại nhấn vào một tấm điêu khắc màu đen trên vách tường, kệ sách liền chuyển động, lộ ra một cánh cửa đang khóa chặt.
- Xin hãy đi theo tôi.
Người phụ nữ tiếp tục dẫn đường.
Tâm trạng của Liễu Hàn Yên thấp thỏm không yên, nhưng chỉ có thể tiếp tục đi theo. Sau khi bước vào một thang máy, chiếc thang máy đi xuống không biết sâu bao nhiêu.
Khi cánh cửa thang máy mở ra, một quầng sáng xuất hiện trước mắt.
Ngọn đèn màu trắng chiếu sáng toàn bộ căn cứ thí nghiệm to lớn. Những tấm thủy tinh và kim loại được dùng ngăn thành từng ô, bên trong tiến hành các loại thí nghiệm khác nhau.
Tất cả những gì cần cho phòng thí nghiệm đều có ở đây.
- Nơi này là cơ sở nghiên cứu của chúng tôi. Cô chính là một trong số ít khách quý được đến nơi này.
Người phụ nữ mỉm cười, sau đó làm ra tư thế “xin mời”.
Liễu Hàn Yên vừa bước đi theo người phụ nữ đến chỗ sâu nhất của phòng thí nghiệm, vừa sợ hãi và thán phục sự giàu có ở đây.
Cánh cửa một căn phòng thí nghiệm mở ra, bên trong đã có không ít người đang đứng.
Các nhà khoa học và kỹ sư mặc áo khoác trắng cầm theo các thiết bị đi qua đi lại.
Ánh mắt Liễu Hàn Yên lập tức dán chặt vào một người đàn ông đang đứng bên cạnh bàn thí nghiệm.
Người đàn ông mặc áo khoác trắng, thoạt nhìn khí sắc không tệ, đứng trước một màn ảnh lớn, thảo luận điều gì đó với những người khác.
- Tần Xuyên.
Nghe tiếng kêu, người đàn ông liền quay lại.
- Bà xã, em tới rồi sao?
Tần Xuyên nở nụ cười thật tươi, bước lên phía trước ôm lấy cổ Liễu Hàn Yên.
- Anh…Anh làm sao vậy? Em nghe nói anh…
Liễu Hàn Yên kinh ngạc, nói năng trở nên lộn xộn.
- Nghe nói anh đã chết?
Tần Xuyên mỉm cười:
- Anh rất khỏe. Còn chuyện gì xảy ra, anh sẽ nói với em sau. Em có mang thần vật theo chứ?
Liễu Hàn Yên có chút mơ hồ nhưng vẫn gật đầu:
- Có. Em theo lời anh nói đã tìm được thần vật. Nó đang nằm trong va ly.
Tần Xuyên tiếp nhận chiếc va ly, sau đó nói:
- Adria, thứ này giao cho cô.
Adria tóc vàng, dáng đi ưu nhã, nụ cười mê người bước lên phía trước nhận lấy chiếc va ly.
Liễu Hàn Yên nhìn thấy người phụ nữ, sắc mặt liền không tốt.
- Đồ đã giao, hai vợ chồng tôi đi được rồi chứ?
Adria cười thật tươi;
- Liễu tiểu thư, chẳng lẽ cô không phát hiện, Tần Xuyên ở chỗ tôi sống rất tốt sao? Tôi chưa từng cưỡng ép anh ấy.
Liễu Hàn Yên sững người, nhìn Tần Xuyên:
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Anh…không phải anh nói mình bị nhốt ở chỗ này à?
- Xin lỗi, bà xã, anh không muốn gạt em. Nhưng anh biết, nếu không nói như vậy, chắc chắn em sẽ không mạo hiểm tìm thần vật mang đến đây. Em là người mà anh tin tưởng nhất. Anh chỉ còn biện pháp này mới an toàn mang em và thần vật đưa đến trang viên.
Tần Xuyên nghiêm túc nói.
Liễu Hàn Yên thừ người, sau đó mới bình tĩnh trở lại, không dám tin hỏi:
- Anh…anh cùng một nhóm người với trang viên nơi này?
- Liễu tiểu thư, Tần Xuyên và tôi chính là hận gặp nhau quá muộn, tình đầu ý hợp. Chúng tôi đều không cam lòng bị người khác lợi dụng và khống chế. Chỉ cần chúng tôi hợp tác với nhau thì có thể làm chủ thần vật và vận mệnh của mình.
- Vốn đây chỉ là chuyện giữa hai chúng tôi, nhưng trong lòng anh ấy vẫn luôn có cô. Cho nên, chúng tôi nguyện ý chia sẻ hết thảy tương lai của chúng tôi với cô.
Adria nhẹ nhàng cười nói.
Liễu Hàn Yên lắc đầu, chậm rãi lui về phía sau, gương mặt lạnh lùng nhìn Tần Xuyên:
- Cô ta nói là sự thật? Anh qua lại với cô ta rồi sao?
Tần Xuyên cau mày:
- Bà xã, dần dần rồi em sẽ hiểu. Đám người Hoa Hạ kia đang lợi dụng anh. Bọn họ chỉ ước rằng anh chết đi. Em không nhận ra sao? Mấy tháng nay, khi tin tức anh chết đi phát ra ngoài, cả đám bọn họ đều bắt đầu trở mặt. Ngay cả đám người Liễu gia cũng thay đổi thái độ với em.
- Tụi anh muốn thay đổi hết thảy, muốn có được sức mạnh cường đại, không cần bị quản thúc hay hạn chế gì hết.
- Không. Đây không phải là anh. Đây chỉ là cách nghĩ tư lợi. Người đàn ông mà em kết hôn không phải là người chỉ vì lợi ích cá nhân mà vứt bỏ hết thảy trách nhiệm.
Ánh mắt Liễu Hàn Yên đỏ lên.
Tần Xuyên vội giải thích:
- Anh chính là đang nghĩ cho mọi người. Nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn. Bây giờ bọn họ đều cho rằng anh chết rồi. Anh có thể nhân cơ hội này mà âm thầm khống chế hết thảy.
- Hơn nữa, khi anh ở cùng với Adria, tụi anh đã nuốt trọn lực lượng của trang viên, dùng thân phận chủ nhân trang viên mà xuất hiện. Bọn họ ai cũng đừng hòng quản thúc tụi anh, kể cả đám thủ trưởng số 1, số 2.
- Hãy sống với cái giấc mộng vớ vẩn của anh đi. Tôi tuyệt không thông đồng làm bậy với các người. Anh không còn là người chồng mà tôi đã lấy. Trước khi cha tôi chết cũng đã nhìn lầm anh.
Liễu Hàn Yên giận dữ, khẽ vươn tay ra:
- Hãy trả thần vật lại cho tôi.
Adria cười nhạo:
- Liễu tiểu thư, cô cũng quá ngây thơ rồi. Cô nghĩ rằng chúng tôi sẽ trả lại thần vật cho cô sao, để cô giao nó cho đám người Hoa Hạ?
Liễu Hàn Yên liền động thân, một chưởng vỗ về phía Adria.
Nhưng Tần Xuyên đã nhanh tay cản trở, tiếp nhận một chưởng của Liễu Hàn Yên:
- Bà xã, em nên nghe lời anh, không được làm loạn.
- Trừ phi tôi chết đi, bằng không tôi tuyệt không cho anh cùng với trang viên này âm mưu làm chuyện sau lưng. Anh chính là quân bán nước.
Liễu Hàn Yên lạnh lùng nói.
Adria cau mày:
- Honey, không diệt trừ cô gái này, đại sự của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng. Nếu anh không đành lòng, em nguyện thay anh giải quyết ả.
Adria nói xong liền vẫy tay, lập tức có hơn mười cao thủ mai phục trong phòng thí nghiệm vọt vào.
Tần Xuyên có chút do dự, gân xanh trên trán nổi lên, nghiến răng nói:
- Hàn Yên, không nên ép anh.
- Tôi dễ dàng tha thứ cho sự đa tình của anh, nhưng không có nghĩa là tôi dễ dàng tha thứ cho anh đi thích loại phụ nữ đó.
Ánh mắt Liễu Hàn Yên mờ lại.
- Giết ả ta. Đừng để nước mắt bên ngoài của ả ta mê hoặc. Vạn nhất ả ta mật báo, chúng ta sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Hoa Hạ sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Người của trang viên cũng đuổi giết chúng ta.
Giết nàng! Giết nàng! Giết nàng!
Trong đầu Tần Xuyên không ngừng quanh quẩn thanh âm này. Hắn ngửa đầu gào thét, đầu đau như muốn nứt ra. Bàn tay giơ cao lên, mạnh mẽ đánh xuống Liễu Hàn Yên.
Hai mắt Liễu Hàn Yên nhắm lại, không chống cự, chỉ nở nụ cười tuyệt vọng.
Nhưng hai tay của Tần Xuyên lại run run giữa không trung, một cánh tay bổ mạnh vào đầu mình.
Hắn không hạ thủ được, hắn lựa chọn tự sát.
Trước mắt bỗng nhiên tối sầm.
………..
Xì xì . . . Xì xì . .
Âm thanh mạch xung vang lên kịch liệt. Dụng cụ giám sát cũng bắt đầu xuất hiện chấn động dị thường.
- Ngưng VR. Kết thúc mô phỏng.
Một gã khoa học da trắng râu vàng xoa xoa chiếc mắt kính, ra lệnh cho đám trợ thủ đóng lại chương trình thí nghiệm trên máy tính.
- Giáo sư Klopp, kết quả lần này như thế nào?
Một người phụ nữ mặc bộ quần áo tây trang màu đen, dáng người nhanh nhẹn, thông qua thiết bị thông tin bên ngoài phòng thí nghiệm sốt ruột hỏi vào bên trong.
Klopp quay đầu lại, nhún vai bất đắc dĩ:
- Xin lỗi, Adria tiểu thư, tuy lần này Kiếm Ma không lựa chọn giết chết cô, nhưng hắn vẫn lựa chọn tự sát. Hắn không để cho cô giết chết Liễu Hàn Yên.
- Thật sao? Vậy cũng tiến bộ rồi, chứng tỏ ba trăm lần thí nghiệm trước cũng không uổng phí.
Adria nói.
Klopp nhếch miệng cười:
- Yên tâm đi, Adria tiểu thư, đợi làm thêm năm trăm lần mô phỏng nữa, tôi có lòng tin, cô sẽ trở thành người mà hắn yêu nhất. Thậm chí còn xem vợ của mình và đám phụ nữ khác thành kẻ địch.
- Tôi đương nhiên là tin vào thực lực của giáo sư Klopp Nhưng đừng làm hỏng đầu óc của hắn. Nếu biến thành người ngu ngốc, cũng chẳng làm được việc gì cho chúng ta.
Adria nheo ánh mắt màu xanh lục, nhìn người đàn ông đang nằm trên bàn trong phòng thí nghiệm.
Hai tay hai chân, bao gồm cổ và phần bụng đều được dùng một loại kim loại có tính chất đặc biệt để chế trụ. Toàn thân cắm đầy ống đựng chất lỏng cảm biến truyền thẳng vào tế bào thần kinh ngoại vi.
Trên đầu là một chiếc mũ bảo hiểm kỹ thuật VR che lại, căn bản nhìn không thấy diện mạo.
Chỉ sợ người ngoài không thể tưởng tượng được, một ác ma một mình tru diệt vạn người, một cường giả cái thế lại có bộ dạng nửa chết nửa sống như vậy, bị đám khoa học trong trang viện xem như chuột bạch trói trên bàn giải phẫu.
Nổ PS: VR là viết tắt của virtual reality, công nghệ thực tế ảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận