Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 540: Vất bỏ hơn thua

Sở Vân Tiêu và đám công tử cùng tuổi nghe xong, biết Trương Khải Văn nhắc tới chuyện chính của ngày hôm nay thì tò mò hỏi tình hình như thế nào.
Sau khi nghe Trương Khải Văn nói xong, tất cả mọi người đều cảm thấy bất bình cho y.
- Lại còn có chuyện như vậy? Đứa con gái đó chán sống rồi hay sao?
- Hừ hừ! Tôi thấy cái con đó là loại vất đi, chắc chắn nghĩ rằng tên đó có tiền. Thời buổi hiện tại, con gái đều mang cái tư tưởng đó.
- Có tiền cũng phải có chỗ đứng mới được. Khải Văn! Cái tên đó lai lịch thế nào? Nếu là loại nhà giàu mới nổi, mấy anh em sẽ giúp cậu giết chết hắn là xong.
Sở Vân Tiêu cũng gật đầu:
- Nói thế nào thì nhà họ Trương cũng là một trong những gia đình lớn, lại là bà con của nhà họ Sở chúng tôi. Như vậy mà còn không nể mặt thì đúng là hơi quá đáng.
Trương Khải Văn tỏ ra khó xử, định nói gì đó như lại thôi.
- Khải Văn! Có phải lai lịch của người đó rất mẫn cảm?
Sở Vân Tiêu hỏi.
Trương Khải Văn cắt răng rồi nói:
- Nếu là người bình thường, tôi đã chẳng nhịn. Nhưng cái tên đó...lại là đại thiếu gia họ Tần, tên là Tần Xuyên.
- Cái gì?
Mọi người vừa mới nghe thấy lập tức biến sắc, gần như toàn bộ ngồi phịch xuống ghế.
Danh tiếng của Tần Xuyên đã bay khắp cả Kinh thành, nghe nói còn được thủ trưởng số hai ưu ái. Đám con cháu quý tộc bình thường không dám động vào.
Ánh mắt của Sở Vân Tiêu cũng trở nên nghiêm túc, hỏi lại một cách cẩn thận:
- Cậu khẳng định đó là Tần Xuyên?
- Làm sao sai được! Chẳng phải hắn cưới đại tiểu thư họ Liễu đó sao?
Trương Khải Văn vừa nói chuyện vừa liếc mắt xem phản ứng của Sở Vân Tiêu.
Trước khi y tới kinh thành đã nghe đám đại gia nói chuyện mà biết Sở Vân Tiêu từng theo đuổi Liễu Hàn Yên bao nhiêu năm nhưng bi Tần Xuyên chen ngang.
Hiện giờ nhân cơ hội này, y muốn xem Sở Vân Tiêu có chấp nhận giúp, gây cho Tần Xuyên thêm rắc rối không.
Cái chuyện này, y chỉ biết tiếp xúc với Sở Vân Tiêu mà không thể nói với gia chủ Sở Thiên Khoát của nhà họ Sở. Dù sao thì Sở Thiên Khoát cũng là bậc cha chú, lại là người quyền cao chức trọng, chẳng hơi đâu để ý tới mấy chuyện thế này.
- Đường dường là đại thiếu gia họ Tần mà lại đi làm chuyện này đúng là xấu hổ.
Sở Vân Tiêu nheo mắt rồi lắc đầu cười cười:
- Chuyện này liên quan tới nhà họ Tần, không tiện xử lý. Hôm nay chúng ta cứ uống rượu giải khuây đã.
Mọi người cũng cảm thấy thế nên bắt đầu nâng chén quay sang tán gẫu và trấn an Trương Khải Văn đừng quá để ý, vẫn còn nhiều người con gái khác.
Trương Khải Văn cứ tưởng Sở Vân Tiêu cũng sợ thực lực của nhà họ Tần nên không dám giúp mình, vì vậy mà chán nản.
Có điều sau bữa tiệc kết thúc, đám bạn bè ôm gái rời đi, Trương Khải Văn lại nhận được một tin nhắn :" Tám giờ sáng mai tới gặp tôi ở nhà."
Trương Khải Văn đọc tin nhắn mà mừng như điên. Đúng là do cũng bị cướp mất gái nên Sở Vân Tiêu vẫn đồng cảm với y.
...
Đông Hoa...từng ngày một trôi qua...
Mỗi sáng thức dậy, Tần Xuyên lại nhớ một chút tới Liễu Hàn Yên đang ở châu Phi xa xôi. Chỉ tiếc là cô không hề liên lạc với hắn, cũng chẳng có ý định báo tin bình yên.
Tần Xuyên cũng định nghĩ dùng Tiên tri để tìm cách liên lạc với cô nhưng hắn lại lo chẳng may cô nổi nóng thì đúng là không biết giải thích thế nào.
Vì vậy mà hắn chỉ biết chôn những suy nghĩ đó ở sâu trong lòng. Giống như giao chiến với vợ, hắn không muốn cúi đầu trước, bởi vì hắn cúi đầu đủ lâu rồi.
- Cô không liên hệ với tôi, tôi chẳng thèm nghĩ tới cô nữa.
Tần Liệt lẩm bẩm nói một mình nhưng thật ra là khá khó chịu.
Mặt khác, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ tu luyện, thử sử dụng năng lượng màu đen trong cơ thể ra, hắn còn vui đùa với những người con gái xung quanh.
Như Diệp Tiểu Nhu, Lục Tích Nhan, Chu Phương Tình là những cô gái làm việc ổn định, hắn cùng với các cô đi ăn cơm, xem phim nên cũng dễ thỏa mãn.
Bạch Dạ thì vui buồn bất thường. Nếu nhân cách bình thường vẫn còn tốt, nếu thay đổi sang nhân cách khác thì hoặc là quấn lấy Tần Xuyên cả ngày, hoặc là lén lút tiêu tiền mua một đống thứ không dùng được khiến cho hắn phát điên.
Khó khăn nhất là Nạp Lan Thấm. Một cô gái như vậy đúng là khó xử lý, bất chợt cô kéo Tần Xuyên đi xem triển lãm. Cô đeo một cái khuyên tai còn muốn Tần Xuyên cũng làm theo, khiến cho hắn khóc không được.
Có điều tại triển lãm phim có một số cô gái ăn mặc hóa trang khiến cho Tần Xuyên nhìn đã mắt. Hắn phát hiện ra trong cái văn hóa này cũng có thứ làm cho mình thích, tăng thêm tiếng nói chung với Nạp Lan .
Thấy lễ Giáng Sinh sắp tới gần, Tần Xuyên bối rối chuẩn bị cho những người thân một chút quà.
Vừa may, những năm gần đây chợ Đông Hoa luôn có hội đấu giá. Tần Xuyên liền dẫn Chu Phương Tình vốn thích văn hóa nghệ thuật tới xem có gì đáng mua hay không.
Buổi chiều, hắn lái xe tới đại học Đông Hoa đón Chu Phương Tình. Cô đảm nhiệm vai trò phó giáo sư khảo cổ học, đã xong việc.
Sức khỏe bình phục, sự nghiệp thuận lợi, lại thêm tình yêu khiến cho thoáng nhìn nét mặt Chu Phương Tình luôn sáng ngời, tươi như hoa.
Có nhiều người trong trường nhận thấy điều đó đều rỉ tai nhau nữ giáo sư đã là hoa có chủ đang chờ xe của người yêu tới đón.
Còn vị đàn anh Trương Khải Văn từng theo đuổi cô thì không biết vì sao rời khỏi đại học Đông Hoa, trở về viện nghiên cứu ở quê nhà.
Rất nhiều người đều nghĩ đó là do Trương Khải Văn đau khổ nên mới rời khỏi mảnh đất thương tâm.
Đương nhiên, Tần Xuyên và Chu Phương Tình cũng không để ý tới chuyện đó, thậm chí còn quên cả chuyện của Trương Khải Văn.
Trên xe, Chu Phương Tình xem quyền sách giới thiệu về hội đấu giá rồi lên tiếng hỏi với giọng háo hức:
- Tần Xuyên! Hôm nay hình như hội đấu giá tới mấy chục vật phẩm. Anh đã thấy có thứ nào hợp ý chưa?
- Chỉ cần Tình nhi thích thì mua hết cũng chẳng sao.
Tần Xuyên cười thoải mái.
Chu Phương Tình lườm một cái. Sau mấy ngày ở chung, cô cũng biết thật ra Tần Xuyên giàu đến chảy mỡ, nên cũng chẳng nói gì với hành động nhà giàu mới nổi của hắn.
- Em thấy mua cho chị Đường Vi cái vòng tay bằng hồng ngọc này khá hợp. Chị Tích Nhan thì hợp với đôi giầy cao gót gắn kim cương Nam Phi này. A...quà cho tiểu Nhu cũng dễ chọn. Với tính của cô ấy, anh có đưa gì cô ấy cũng đều vui.
- Chỉ có quà của Bạch Dạ và Nạp Lan là hơi khó. Cả hai người đó đều có thân phận cao quý, lại có nhiều tiền, chỉ sợ đồ bình thường khó lọt vào mình.
Chu Phương Tình ngồi bên cạnh mà nói.
Tần Xuyên không nhịn nổi đưa tay qua xoa đầu cô:
- Cô bé quân sư mỹ nữ của anh. Anh đã nghĩ kỹ quà của Bạch Dạ và tiểu Thấm Thấm thì không cần mua. Em cứ chọn cho mình vài thứ thích đi.
- Thật không? Anh mua cho các cô ấy cái gì?
- Bí mật.
- Hừ!
Chu Phương Tình dẩu môi.
Đột nhiên cô gái thốt lên một tiếng:
- Đúng rồi! Suýt nữa em quên. Quan trọng nhất là anh mua quà gì cho Liễu tướng quân?
Tuy rằng mới chỉ gặp Liễu Hàn Yên vài lần nhưng Chu Phương Tình rất quý cô. Hơn nữa lại cảm thấy áy náy nên muốn nhân cơ hội này chọn cho Liễu Hàm Yên mấy món quà.
Tần Xuyên lại tỏ ra không quan tâm, nói:
- Cô ấy đang ở Xu Đăng, có lẽ cũng chưa về. Có mua cũng chẳng biết gửi thế nào.
Chu Phương Tình tỏ ra không tin:
- Anh đừng nghĩ là em không biết. Lần trước, lúc ăn cơm, Nạp Lan nói với em rằng anh có thể tìm được Man vương là vì cô ấy giúp anh làm cái hệ thống có thể tìm được đủ mọi kiểu dáng người. Anh không tìm được Liễu tướng quân mới lạ.
Suýt nữa thì Tần Xuyên nhấn ga làm xe húc thẳng vào bồn hoa ven đường. Hắn giật mình quay sang nhìn cô gái:
- Cái gì? Cô ấy nói cả về Tiên tri cho em?
- Lái xe cho cẩn thận đi. Làm gì mà giật mình tới vậy? Em cũng chẳng nói lung tung. Giữa đám con gái chúng em mà kể cho nhau nghe những chuyện bí mật là thể hiện sự tin tưởng lẫn nhau.
- Hơn nữa, thời gian em quen Nạp Lan sớm hơn anh mấy năm. Hơn nữa em còn học thay cô ấy mấy khóa, làm sao cô ấy dối em?
Chu Phương Tình nói với sự kiêu ngạo.
Tần Xuyên cười gượng:
- Ha ha...cô ấy hay nói khoác. Cái hệ thống đó do anh với cô ấy cũng hoàn thiện chứ không phải một mình cô ấy.
- Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là anh phải liên lạc với Liễu tướng quân. Cho dù lễ Giáng sinh không về thì anh cũng nên nói với cô ấy một câu mới quan trọng.
- Cô ấy không liên hệ với anh, anh cũng chẳng muốn hỏi.
Tần Xuyên bĩu môi. Tới lúc này, mặt nóng mà mông lạnh là cảnh mà hắn chịu đủ rồi.
Chu Phương Tình than:
- Sao anh lại như vậy? Nếu do cô ấy là người nội tâm thì sao? Anh không biết một cô gái dẫn lính ở châu Phi vất vả thế nào sao?
- Cô ấy nói mình là quân nhân, không phải con gái...
- Tần...xuyên...
Chu Phương Tình thở phì phì, lấy điện thoại di động ra nói:
- Anh đừng có ngây thơ vậy được không? Em biết anh đang bực tức với Liễu tướng quân nhưng thật ra mọi người chúng em cũng thấy được. Nhưng anh không thể tiếp tục như vậy. Rõ ràng anh rất quan tâm tới cô ấy nhưng lại không dám liên lạc đúng không?
Tần Xuyên cảm thấy suy sụp, bản thân cứ nghĩ thờ ơ như vậy là tốt nhưng không ngờ người con gái bên cạnh lại nhận ra.
- Được rồi. Anh gọi điện hỏi thăm cô ấy một chút.
Tần Xuyên dừng xe bên đường, lấy điện thoại của mình ra mà nói:
- Tìm ra cách liên lạc với cô ấy phải dùng điện thoại của anh mới được. Tình nhi cất điện thoại đi và đừng trợn mắt với anh. Anh nhận sai rồi mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận