Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 671: Hủ bại

Khi Cơ Vô Danh đi vào chính điện của Thủy Vân Tĩnh Trai, đám người Lăng Vân sư thái, Tử La đều đã có mặt.
sắc mặt Cơ Vô Danh hết sức nặng nề thấy Tần Xuyên đi đến, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Nhanh đi đi!
- Đi?
Tần Xuyên sững người một lát:
- Đi đâu?
- Đi đâu cũng được! Nhiều nhất hai tiếng nữa là Thủy Vân Tĩnh Trai sẽ biến thành Luyện Ngục nhân gian!
Cơ Vô Danh thúc giục.
- Ý cậu là gì, sao Thủy Vân Tĩnh Trai chúng tôi lại là Luyện Ngục?
Lăng Vân sư thái chất vấn.
Cơ Vô Danh thở dài:
- Có phải các người đang chờ Long gia và Tống gia phái người đến cùng vây quét Thánh giáo không?
- Đúng vậy, sao anh biết?
Tần Xuyên buồn bực.
Cơ Vô Danh nói:
- Hiện tại không chỉ Long gia và Tống gia, Cơ gia chúng tôi, còn cả Liễu gia cũng đều đã điều động bộ đội, đều chạy đến đây!
- Bộ đội?
Tần Xuyên kinh ngạc nói:
- Không phải lão tổ Long gia và Tống gia đến sao?
- Đúng là Long Vô Cương, Tống Hiền đến nhưng cùng đi còn có 27 lộ quân của Long gia, đội đặc công của Tống gia, đoàn quân số 6 của Liễu gia cùng với hỏa tiễn quân Tây Nam của Cơ gia chúng tôi… Sức mạnh quân đội này đã đủ để biến Thủy Vân Tĩnh Trai thành bình địa rồi!
Cơ Vô Danh nói.
Trong sảnh, sắc mặt mọi người đều trở nên cứng ngắc, dường như mọi người đều có thể đoán được sắp đầy trời đạn đạo rơi xuống, biến tất cả thành tro tàn.
- Bọn họ muốn làm gì? Tạo phản sao!
Nạp Lan Thấm tức giận nói.
Cơ Vô Danh nhìn Tần Xuyên, híp mắt nói:
- Bọn họ đều hận chỉ muốn giết chết anh, nếu anh còn sống trên đời thì sẽ là mối uy hiếp đối với tất cả đại gia tộc. Huống hồ anh đã tỏ rõ thái độ sẽ đi gây phiền phức cho bọn họ.
- Lúc nào rồi mà còn nghĩ đến ân oán cá nhân này chứ?
Lăng Vân sư thái khó hiểu nói.
Cơ Vô Danh lắc đầu:
- Các người nên biết là thần vật bị cướp trong trận thi đấu thế gia giờ ở đâu không?
- Không phải trong tay phản đồ của Thanh Liên Môn sao?
- Cũng không hoàn toàn là vậy.
Cơ Vô Danh nói:
- Giờ đám người đó của Thanh Liên Môn đang đi cùng Long gia, Tống gia!
Mọi người ngạc nhiên, trong đầu đều hiện lên một từ —— Trộm nhà?
- Ý anh là tất cả đều đã được lên kế hoạch từ trước? Long gia và Tống gia diễn kịch, tự mình cầm thần vật đi?
Liễu Hàn Yên cũng cảm thấy khiếp sợ.
Cơ Vô Danh gật gật đầu:
- Tôi cũng được cha mình nói kế hoạch cụ thể nên mới biết, tất cả đều là âm mưu từ trước, trước đây chúng định lặng lẽ lấy thần vật từ tay quốc gia.
- Nhưng vì Tần Xuyên nhận ra lai lịch của bọn họ, hơn nữa anh lại sống lại nên chính là mối họa lớn trong lòng họ, cộng thêm việc anh muốn trở thành kẻ địch của Thánh giáo nên chúng định lập tức động thủ.
Tử La nghe đến đây, sắc mặt lạnh như băng:
- Phía thủ trưởng số 1 và số 2 thì sao?
Hành động lần này đã hoàn toàn loại hai vị thủ trưởng ra ngoài, họ ở tỉnh Giang tham gia hội nghị cấp cao, không hề biết chuyện xảy ra ở đây.
Cơ Vô Danh nói:
- Nếu bây giờ nói với họ e là không kịp rồi, nước xa không cứu được lửa gần.
Sắc mặt Tử La đầy bi thương:
- Không ngờ… không chỉ Thanh Liên Môn hủ bại mà người của Long gia và Cơ gia cũng thế, uổng công tôi tin bọn họ như vậy.
- Sư phụ, trước đây chúng luôn tỏ vẻ dễ bảo là để bây giờ cho chúng ta một đòn trí mạng, điều này cũng không thể trách người.
Hồng Nhứ khuyên giải.
Nhưng Tử La vẫn rất tự trách, dù sao thì nếu cô âm thầm bảo hai vị trưởng lão Bạch Hạc và Quỳnh Ngọc chú ý hơn thì có thể sẽ không xảy ra loại chuyện này.
Tần Xuyên bóp bóp trán, nghĩ ngợi nói:
- Ý của anh là… phản đồ của Thanh Liên Môn không chỉ cùng một giuộc với Thánh Giáo mà Long gia và Tống gia cũng sớm lập mưu tranh đoạt thần vật, cướp Tinh Chi Bỉ Ngạn sao?
- Tinh Chi Bỉ Ngạn?
Cơ Vô Danh hoang mang:
- Đó là cái gì? Tôi chỉ biết chúng muốn lấy được tất cả thần vật.
- Anh không biết là vì Cơ gia các anh cũng vừa tham gia với bọn chúng.
Tần Xuyên mỉm cười nói:
- Xem ra… Mọi người đều sợ tôi, sợ một mình tôi diệt sạch bọn họ sao? Thế nên mới phái quân đội đến vây quét tôi.
Nạp Lan Thấm cảnh giác hỏi:
- Cơ Vô Danh, không phải anh là người của Cơ gia sao? Bây giờ rõ ràng người thừa kế của Cơ gia là anh, sao anh phải vụng trộm mật báo?
sắc mặt Cơ Vô Danh hết sức cương nghị, đáp lại một cách khinh thường:
- Những người kia vì thần vật đã hại chết nhiều gia tộc và môn phái, người vô tội như vậy, hơn nữa còn bắt tay với Thánh giáo, diễn tiết mục xem mạng người như cỏ rác nhiều thế. Nếu cùng đội với chúng thì tôi khác gì một tên giặc bán nước đâu?
- Anh nói nghe hay lắm, làm sao bọn tôi tin anh được đây?
Nạp Lan Thấm vẫn do dự.
Nhưng Tần Xuyên lại khoát tay ngăn lại, nói:
- Anh tin anh ta, vì dù chuyện này thật hay giả thì đến báo tin cũng chẳng có ích gì với anh ta… Đương nhiên, tôi cũng tin vào nhân phẩm của anh.
Vẻ mặt Cơ Vô Danh hòa hoãn hơn một chút, nói:
- Dù tôi không biết Tinh Chi Bỉ Ngạn là gì nhưng nếu Long gia và Tống gia chịu vì thứ đó mà phản bội quốc gia thì chắc chắn phải giành cho bằng được.
Lòng lang dạ thú của chúng đã vô cùng rõ ràng, các anh nên nhanh chóng rời đi.
Tần Xuyên nghĩ nghĩ, phân tích:
- Nhìn tình hình hiện tại thì nếu người của Thanh Liên Môn thật sự liên minh với Long gia và Tống gia thì có nghĩa là chắc chắn trước đó Thánh giáo không biết rõ tình hình… Nếu không tên Tần Mục giả kia không thể có giao dịch đó với tôi.
- Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc chúng muốn lấy thần vật từ tay tôi rồi diệt Thánh giáo, gom đủ tất cả thần vật.
Có người của Thanh Liên Môn dẫn đường, bọn chúng cũng có thể thuận lợi tìm được Thanh Liên Môn, đi tìm Tinh Chi Bỉ Ngạn… Bàn cờ này đánh rất khá.
- Vậy chúng ta làm sao đây? Chạy trốn luôn từ phía sau núi sao?
Liễu Hàn Yên hỏi.
- Chạy trốn là hạ hạ sách vì nếu chúng đã điều động nhiều quân đội như vậy thì chắc chắn có đủ lực lượng không trung như máy bay trực thăng gì đó, giám sát tất cả, dù chúng ta có nhanh đến đâu cũng không thể bằng máy bay.
Tần Xuyên nói:
- Hơn nữa trong số chúng ta, thực lực của không ít người rất dễ bị thương, chạy trốn chỉ khiến tổn thương trở nên nặng nề hơn.
Sắc mặt Lăng Vân sư thái lạnh như băng:
- Thủy Vân Tĩnh Trai chúng ta tuyệt đối không có đồ đệ ham sống sợ chết! Hãy để bần đạo xuống dưới gặp chúng!
Tần Xuyên vội ngăn lại:
- Sư thái, sư thái! Người đừng vội! Người đi xuống chẳng phải đi vào chỗ chết à? Chắc chắn người ta sẽ không chạy đến cửa sơn môn, cách vài chục km đã bắn đạn đạo đến rồi!
- Cậu tránh ra! Tông môn không thể bị hủy trong tay ta!
hốc mắt Lăng Vân sư thái đỏ hồng.
Tần Xuyên nghiêm mặt nói:
- Nếu người muốn giữ được môn phái thì phải nghe theo con! Con có một kết hoạch có thể giảm thương vong xuống mức thấp nhất và giữ được Thủy Vân Tĩnh Trai, nhưng mọi người đều phải kiềm chế, nghe con chỉ huy!
- Con trai, con có cách gì, mau nói xem nào.
Tử La cũng lộ ra vẻ sốt ruột.
Cơ Vô Danh nhìn Tử La bằng ánh mắt cổ quái, buồn bực về quan hệ của tiểu cô nương này với Tần Xuyên.
Đôi mắt Tần Xuyên chợt lóe sáng:
- Không thể chống lại được nhiều đạn đạo như vậy, cho dù là cường giả truyền kỳ cũng không chịu được hỏa lực của cả quân đoàn hỏa tiễn.
- Nhưng tôi nghĩ nếu chúng đã không thông qua sự đồng ý của thủ trưởng số 1 thì số đạn đạo điều động được chắc cũng chỉ có hạn.
- Đúng thế, nếu không được sự cho phép của thủ trưởng số 1 thì đa số đạn đạo đều không được phê chuẩn sử dụng.
Liễu Hàn Yên cũng nói.
Cơ Vô Danh nghĩ một chút rồi nói:
- Dù không thể điều động đại sát khí thật sự nhưng hiện nay Cơ gia chúng tôi đã điều đến ít nhất 100 đạn đạo kiểu Thần Phong 11.
- Nếu ở khoảng cách gần nhưng phạm vi phóng cũng phải lên đến 200km, mỗi một phát đạn đều chứa 500 đầu đạn nổ mạnh, dù đánh trúng chỗ này ba bốn phát cũng có thể hủy diệt tất cả.
- Nói như vậy bây giờ còn chưa đến hai tiếng nữa là chúng sẽ tấn công, chúng ta vẫn kịp tấn công trận doanh của chúng, hủy diệt những đạn đạo kia.
Tần Xuyên nói.
- Nhưng chắc chắn chúng đã dùng thiết bị trên không trung giám sát chỗ này, nếu chúng ta xuống núi chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Liễu Hàn Yên nhắc nhở.
Cơ Vô Danh nhíu mày:
- Tần Xuyên, không phải anh tưởng có thể dịch dung rồi xuống núi đấy chứ? Tôi cảnh cáo anh, chúng đã nghĩ đến thuật dịch dung của anh nên sẽ không dễ thành công vậy đâu.
Tôi lên núi dựa vào cải trang cách ăn mặc, hơn nữa người lên núi chúng cũng chẳng quan tâm nhiều, quan trọng là kẻ xuống núi thì chúng mới để ý, sợ ở đây có người chạy trốn.
- Anh cũng nói rồi, xuống núi chẳng khác nào chơi với lửa, đương nhiên tôi không chọn xuống núi.
Tần Xuyên nói.
- Không xuống núi? Vậy làm sao chúng ta có thể hủy diệt những đạn đạo kia ở khoảng cách gần đây?
Cơ Vô Danh khó hiểu nói.
Tần Xuyên như cười như không nói:
- Trên thế giới này, có người có bản lĩnh hủy diệt đồ đạc lành nghề hơn nhiều chúng ta…
Mọi người yên lặng một lát, cuối cùng Nạp Lan Thấm nghĩ đến điều gì đó, vui mừng kêu lên:
- Đúng thế! Chúng ta còn có Phất Cách!
Bạn cần đăng nhập để bình luận