Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 681: Trúng kế

Tần Xuyên thản nhiên nói:
- Đơn giản chỉ là muốn tra tấn tôi để thỏa mãn lòng tự trọng năm đó bị tổn thương của ông mà thôi.
Sắc mặt Tuyệt Ảnh âm trầm:
- Hừ, thái độ này của cậu chính là không muốn giải dược.
- Cho dù có thái độ tốt, chưa chắc ông đã chịu đưa.
Tần Xuyên nói.
Ánh mắt Tuyệt Ảnh lập lòe, nhếch miệng cười:
- Cậu chính là tạp chủng của chó giữ nhà. Giết cậu thì quá đơn giản cho cậu rồi. Tôi chỉ muốn nhìn cậu như một con chó lang thang chịu nhiều đau khổ và chết ở đầu đường thôi.
- Đáng tiếc, tôi lại khôi phục một cách kỳ tích. Nguyện vọng của ông cũng trở thành công cốc.
Tần Xuyên nói.
- Đúng vậy, bây giờ tôi vẫn cảm thấy ngạc nhiên rốt cuộc là cậu đã khôi phục như thế nào. Thậm chí tôi cho rằng Phó Thanh Y còn chưa chết, vẫn đang âm thầm giúp cậu. Cho nên tôi không dám làm gì cậu, chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
- Về sau, tôi phát hiện chi bằng nhìn cậu thì hãy lợi dụng cậu, thay tôi tìm thần vật. Cậu cũng có khát vọng muốn tìm hiểu thân thế của mình. Và tôi đã dễ dàng lợi dụng điểm này.
Tuyệt Ảnh cười nói.
Tần Xuyên gật đầu:
- Xác thực là ông đã làm được chuyện như vậy, để tôi tham gia vào khảo thí gia tộc. Thiếu chút nữa là tôi đã tin ông. Chỉ có điều, loại người không có tâm như ông, trình độ giả làm cha vẫn còn kém một chút.
- Thì sao? Cho dù các người phát hiện kế hoạch của tôi, tôi vẫn đã làm được. Bây giờ, thần vật đang ở trong tay chúng tôi. Tất cả các người đã bị trúng Táng Long Tán, cửa sao Bỉ Ngạn lại ở đằng sau, mọi việc đều dễ như trở bàn tay.
Tuyệt Ảnh nói.
- Kỳ thật thì tôi chẳng thèm để ý đến cửa sao Bỉ Ngạn. Tôi chỉ muốn giải dược.
Tần Xuyên nói.
Tuyệt Ảnh cười tà:
- Giải được? Cũng được. Nhưng trước hết cậu hãy giết cô ta, tôi sẽ đưa cho cậu giải dược.
Nói xong, ngón tay Tuyệt Ảnh chỉ về phía Liễu Hàn Yên.
- Hèn hạ! Tần Xuyên, anh đừng tin ông ta. Ông ta sẽ không đưa cho anh giải dược đâu. Ông ta chỉ muốn chúng ta thống khổ càng nhiều càng tốt.
Đường Vi nói.
Liễu Hàn Yên im lặng không nói, giống như Tần Xuyên có quyết định như thế nào cô cũng đều chấp nhận.
Tần Xuyên cười nhạo, lắc đầu:
- Được rồi. Nghe ông nói điều kiện, tôi biết ngay là chúng ta chẳng nói chuyện được.
- Cậu xác định? Giết chết một người đàn bà, đổi lấy sự an toàn của cha mẹ và những người khác, không phải rất đáng giá sao? Tốt xấu gì cũng chỉ có một cơ hội, không phải sao?
Tuyệt Ảnh cười như ác ma, không ngừng dụ dỗ.
Ánh mắt Tần Xuyên khẽ động, nhìn Sở Trần Sa và Cát Thiên Tinh bên cạnh:
- Sở trưởng lão, các người dường như rất bình tĩnh. Hẳn các người cảm thấy hôm nay còn có thể sống sót?
Sở Trần Sa hừ lạnh:
- Cậu đừng châm ngòi ly gián. Chúng tôi hợp tác với Tuyệt Ảnh cũng không phải ngày một ngày hai. Con chó điên này cắn người khác cũng không cắn chúng tôi.
- Thật sao? Vậy cho tôi hỏi, một khi cửa sao Bỉ Ngạn được tìm thấy, ai sẽ bị khống chế?
Tần Xuyên cười hỏi.
Con mắt Sở Trần Sa đảo lòng vòng, im lặng suy nghĩ.
- Xem ra các người còn chưa bàn bạc kỹ xem chiến lợi phẩm cuối cùng an bài như thế nào. Tôi đoán chừng Tuyệt Ảnh khẳng định đã nói cho các người biết, trước gác lại tranh luận, chung sức đối phó với chúng tôi. Đợi khi tìm được cửa sao Bỉ Ngạn, tất cả sẽ bàn bạc lại, đúng không?
Tần Xuyên nói.
Sở Trần Sa và Cát Thiên Tinh đều biến sắc. Đúng thật, bọn họ vẫn chưa bàn bạc về vấn đề mẫn cảm này.
Bởi vì thầy trò bọn họ liên thủ, như thế nào cũng không sợ một Tuyệt Ảnh. Cho nên không lo lắng về Tuyệt Ảnh.
Tuyệt Ảnh ngắt lời:
- Tần Xuyên, cậu không cần tốn nước miếng. Cậu hãy ngẫm lại vẫy đuôi như thế nào với tôi để đổi lấy giải dược.
- Giải dược? Tôi không tin, ông ngoại trừ mình ra còn có thể đưa giải dược cho người khác.
- Tại sao lại không? Sở trưởng lão và Cát huynh đệ vừa rồi đã uống giải dược của tôi, chẳng phải họ đều không có việc gì sao?
Tuyệt Ảnh đưa ra một ngón tay.
Sở Trần Sa và Cát Thiên Tinh đều gật đầu.
Tần Xuyên ngược lại cười nói:
- Các người là khờ thật hay là giả ngu vậy? Các người cho rằng mình uống đúng giải dược sao? Hai người hãy thử vận công, xem có chân khí hay không?
Hai người Sở Trần Sa nghe xong, không khỏi hoài nghi nhìn Tuyệt Ảnh, vô ý thức mà vận chân khí.
Kết quả, chân khí của hai người đều vận chuyển một cách tự nhiên, căn bản không có hiện tượng trúng độc.
- Hừ, xú tiểu tử, đầu óc của cậu đúng là không dùng được, còn hoài nghi này hoài nghi nọ. Chúng tôi một chút việc cũng không có. Cậu hãy đi lo cho cha mẹ của mình và đám đàn bà kia đi.
Sở Trần Sa cười khẩy.
Nhưng Tần Xuyên nghe xong, ánh mắt lại hiện lên một tia kiên quyết và hưng phấn:
- Nói như vậy, trên người các người thật có giải dược.
Ba người Tuyệt Ảnh nghe xong, mới biết được mình đã trúng kế.
Tần Xuyên cố ý nói những lời này để xác nhận trên người bọn họ có giải dược Táng Long Tán.
- Thì thế nào? Cậu có thể đoạt sao?
- Không thử làm sao biết?
Trên người Tần Xuyên lập tức phóng xuất Thanh Liên Kiếm giáp, dung hợp với kiếm khí năng lượng hắc ám màu xanh đen, khiến cho Thanh Liên kiếm giáp của hắn thoạt nhìn vô cùng sâm lãnh.
Nếu chỉ đơn thuần có được cơ thể Thần Mộc, Tần Xuyên có lẽ sẽ không đỡ nổi Táng Long Tán, nhưng nhờ có năng lượng hắc ám trong người, kịch độc đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ.
Hắn biết rõ đây có thể là trận chiến cuối cùng, tuyệt đối không cần băn khoăn năng lượng hắc ám là gì cả, nhất định phải toàn lực đánh bại ba người Tuyệt Ảnh.
- Quả nhiên không bị trúng độc.
Sắc mặt đám người Sở Trần Sa trở nên ngưng trọng. Bởi vì bọn họ cảm giác được, tu vi của Tần Xuyên tuy là tông sư nhưng chân khí lại lộ ra tà môn.
Thấy Tần Xuyên muốn động thủ, mấy cô gái đằng sau cũng muốn ra tay, nhưng Liễu Hàn Yên, Nạp Lan Thấm, thậm chí Tử La và Lăng Vân sư thái đều phát hiện mình không thể vận công. Toàn bộ đã bị trúng độc.
Ngược lại Đường Vi trên người phóng ra một luồng chân khí huyết hoàng, không hề bị Táng Long Tán ảnh hưởng.
Tần Xuyên thấy Đường Vi không bị gì, lớn tiếng nói:
- Ở đây có anh rồi. Em hãy chạy đến thác nước, đến chỗ cao nhất. Nơi này khẳng định vẫn còn trong phạm vi Thanh Liên Môn. Em hãy tìm đám người Man Vương, nhờ bọn họ đến hỗ trợ.
Đường Vi nghe xong, biết rõ điều này còn hữu dụng hơn việc ở đây chiến đấu, không nói hai lời, vội chạy đến thác nước.
Ba người Tuyệt Ảnh tuyệt đối không nghĩ tới lại có một người không hề bị Táng Long Tán ảnh hưởng.
Bọn họ không biết, Huyết hoàng công của Đường Vi có thể khắc chế âm độc thiên hạ. Sau khi tu luyện đến cảnh giới tông sư chính là bách độc bất xâm. Cho nên không kịp chuẩn bị.
- Ngăn cô ta lại.
Tần Xuyên hô to.
Nhưng Tần Xuyên giống như một tia chớp, một cơn mưa kiếm ý chắn trước người Tuyệt Ảnh.
Tuyệt Ảnh tranh thủ thời gian tránh thoát, không dám trực tiếp chống đỡ kiếm khí dày đặc.
- Đáng chết. Giết hắn đi.
Nhưng có Tần Xuyên ở đây, bọn họ không cách nào yên tâm mở ra cửa sao Bỉ Ngạn. Lần này tính sai rồi. Tuyệt đối không thể để đám người Man Vương đến đây.
Tuyệt Ảnh gọi hai người Sở Trần Sa, ba người cùng một chỗ triển khai xu thế vây công.
Trong số ba người này, Tần Xuyên quen thuộc với chiêu thức của Sở Trần Sa và Cát Thiên Tinh. Sở Trần Sa hỗn nguyên vô cực, là công phu quyền chưởng lớn nhất trong ngũ hành, đã tu luyện đến cảnh giới tông sư lô hỏa thuần thanh. Khi hợp nhất với ngũ hành, uy lực không cần nói cũng biết. Có thể công có thể thủ, không chê vào đâu được.
Tinh La kiếm ý của Cát Thiên Tinh cũng là cảnh giới cấp Thiên Kiếm, mượn tất cả mọi biến hóa của chư thiên tinh, khi thi triển kiếm ý cũng khó lòng mà phòng bị.
Nói gì thì nói, Tuyệt Ảnh cũng là một kiếm khách. Trước đây ông ta không triển lộ, nhưng dù sao cũng là đệ tử của Kiếm Thánh Vô Phong.
Tần Xuyên chưa hề tiếp xúc qua kiếm ý của ông ta, cho nên khó mà ngăn cản.
- Tinh tán hoa quang.
Cát Thiên Tinh vung lên một kiếm, lưu tinh đầy trời, kiếm khí sáng lạn rơi xuống phía Tần Xuyên.
Tần Xuyên vận dụng Thanh Liên Kiếm giáp ngăn cản thế công, đồng thời chém ra một luồng kiếm ý, cắt đứt cuộc tấn công của Cát Thiên Tinh.
Nhưng lúc đó, Sở Trần Sa đã tìm được cơ hội. Hai tay phát ra kim mang, hung hăng cắm vào kiếm giáp từ phía sau Tần Xuyên.
- Tồi kim đoạn ngọc thủ.
Song chưởng Sở Trần Sa hóa thành con bọ cánh cam, mạnh mẽ giật ra kiếm khí của Tần Xuyên. Hai chưởng hóa trảo, chộp vào xương sống của hắn.
Cũng may Tần Xuyên đã lộn mèo tránh thoát, nhưng Sở Trần Sa vẫn theo sát.
- Thương lãng phá băng chưởng.
Sở Trần Sa đẩy ra một chưởng, giống như băng tuyết cuồng phong cuốn sạch sơn cốc.
Tần Xuyên vận kiếm khí ngăn cản, đồng thời tay phải ngưng tụ Thanh Đế Kiếm, đâm thẳng vào Sở Trần Sa.
- Thanh Long xuất hải!
Ánh sáng màu xanh giống như muốn đâm rách mây xanh trên trời, mắt thắy muốn xuyên thấu băng phong bạo, đánh trúng Sở Trần Sa.
Nhưng Tuyệt Ảnh đang chạy như một u linh chợt xuất hiện.
- Thiên nguyên kiếm ý, bạch ngân chi phong.
Tuyệt Ảnh vẫn tàng hình lúc trước, vừa mới xuất hiện đã là lôi đình vạn quân. Một đạo kiếm khí màu bạch kim từ trong kiếm ý của ông ta bắn ra.
Chiêu thức Thanh Long xuất hải của Tần Xuyên trực tiếp bị phá giải. Đồng thời luồng kiếm khí bạch kim này còn đánh trúng vai phải của Tần Xuyên.
Tần Xuyên cảm thấy một luồng không khí lạnh như băng xẹt qua vai của mình. Trên vai liền bị lột một mảng thịt, lộ ra xương cốt bên trong.
Híz!
Tần Xuyên hít sâu một hơi, vội vàng lui ra đằng sau, trong nội tâm sợ hãi.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy kiếm ý nhanh như vậy. Hơn nữa trình độ của ông ta lại lợi hại như thế. Nếu hắn bị trúng đầu hoặc tim, chỉ sợ lúc này cuộc chiến đã chấm dứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận