Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 578: Anh rất khiêm tốn

- Anh đi khuyên?
Tần Xuyên vẻ mặt phức tạp, bảo hắn đi khuyên, nhưng hắn lấy thân phận gì? Ngay cả người của Lăng gia, người của Thần Kiếm Môn cũng không bước lên mà.
- Chị ấy có Nộ Lôi kiếm lợi hại như vậy, sao vẫn còn thua thảm thế chứ.
Liễu Thiển Thiển cũng không thể nhìn tiếp được.
Tần Xuyên thở dài:
- Mối quan hệ giữa kiếm và kiếm khách có ba loại, áp đảo kiếm, vậy thì có kiếm cũng được không có cũng không sao, người kiếm tương đồng, thực lực tăng gấp đôi; tệ nhất, thực lực kiếm khách yếu hơn bản thân kiếm, vậy thì cho dù có thần binh lợi khí trong tay, cũng không thể phát huy uy lực thật sự của kiếm.
Nộ Lôi là một thanh kiếm tốt, đủ để Tông Sư sử dụng, tu vi của Lạc Tuyết vừa đột phá Tiên Thiên trung cấp, căn bản không đủ điều khiển Nộ Lôi...
Hơn nữa, kiếm ý của cô ấy căn bản không dung hợp với Nộ Lôi kiếm, kiếm này trên tay cô ấy... chỉ có thể coi là công cụ, không thể tính là kiếm.
- Ôi trời, anh Tần Xuyên đừng phân tích nữa, mau nghĩ cách để chị Lạc Tuyết đừng đánh tiếp!
Tần Cầm sốt ruột nói.
Tần Xuyên suy nghĩ, hẳn là thật sự có vài nguyên nhân vì mình, nên Lăng Lạc Tuyết mới cố chấp như vậy?
Tuy không hiểu rõ lắm nguyên do, nhưng hắn không muốn Lăng Lạc Tuyết miễn cưỡng như vậy, đến cuối cùng tiêu hao thân xác bản thân.
Trong lúc Tần Xuyên định bước xuống, Mộ Tiêu Hàn bên Thần Kiếm Môn dáng người tiêu sái nhảy lên lôi đài.
Mộ Tiêu Hàn tay cầm Thính Vũ kiếm, giày da kiểu Tây, kết hợp một cách hoàn mỹ giữa phong cách kiếm hiệp phiêu dật cổ điển với khí chất nho nhã tuấn dật dương thời, khiến không ít ánh mắt thiếu nữ trên khán đài tỏa sáng.
Tô Hoan Hoan bên Thủy Vân Tĩnh Trai hai tay ôm mặt, tràn đầy si mê.
Mộ Tiêu Hàn hành lễ với các vị lãnh đạo và tiền bối trên đài cao trước, bày tỏ sự xin lỗi, sau đó mới bước sang khuyên nhủ:
- Sư muội, đừng đánh nữa!
Lăng Lạc Tuyết nghiến răng, không trả lời, dĩ nhiên là rất không muốn.
- Hì hì, nghe lời sư huynh cô đi, đừng lãng phí sức lực, tôi thấy chân khí của cô rối loạn rồi, đánh tiếp sẽ xảy ra chuyện lớn đấy.
Cơ Vô Danh toét miệng nói.
Mộ Tiêu Hàn dường như cũng biết có khuyên cũng vô dụng, dứt khoát tiến tới trước, tiện tay bắn ra một kiếm khí xanh lam, đánh bay ngón tay đang kẹp Nộ Lôi kiếm của Cơ Vô Danh ra!
Mộ Tiêu Hàn lại lăng không chém ra một đạo kiếm khí, đánh vào Nộ Lôi kiếm đang ở giữa không trung, khiến nó rơi chuản xác vào trong vỏ kiếm Nộ Lôi dưới lôi đài!
Hai đạo kiếm khí hời hợt này,khiến không ít người ở hiện trường há hốc mồm!
Nên biết, hàm nghĩa sau hai kiếm khí này, rất không tầm thường!
Đạo kiếm khí đầu tiên, đồng nghĩa với uy lực sử dụng kiếm khí mạnh mẽ, cướp được kiếm trong tay hai người Cơ Vô Danh và Lăng Lạc Tuyết!
Kiếm khí thứ hai, có thể khống chế lực đạo và phương hướng từ xa của kiếm khí cô cùng tinh chuẩn, đưa thanh kiếm đặ vào trong vỏ kiếm nhỏ xíu ở phía xa, phải khống chế kiếm khí đạt đến trình độ rất cao mới có thể làm được như vậy!
Cho nên chỉ với hai chiêu như vậy, đã dấy lên những tiếng thán phục không ngừng trên khán đài! Chẳng trách có lời đòn Mộ Tiêu Hàn chính là người tiếp nhận chức chưởng môn đời kế nhiệm của Thần Kiếm Môn, thực lực này, e chỉ cách Tông Sư một sợi chỉ!
Thấy không ít những thiếu nữ mê trai đang tán thưởng, Tần Xuyên khó chịu chậc lưỡi, thầm nghĩ đây đâu phải trận đấu ném thẻ tre vào bình rượu chứ, hắn chẳng thèm làm mấy loại việc kiểu thế này!
- Vợ à, chỉ có em là nhất, em xem các sư tỷ của em kỳ, đúng là thiếu kiến thức.
Tần Xuyên nhìn Liễu Hàn Yên vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng được an ủi rất nhiều.
Liễu Hàn Yên nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói:
- Anh cũng làm được đúng không? Anh cũng dùng kiếm mà...
Tần Xuyên đang định gật đầu,đột nhiên cảm thấy, trong mắt cô nàng này có gì đó không thể nào nói rõ, dương như ám chỉ gì đấy...
Tần Xuyên lập tức cười cười,
- Anh là người khiêm tốn, đâu giống ai kia xuất hiện là thích làm náo động.
Liễu Hàn Yên cũng không trả lời, tiếp tục nhìn lên lôi đài.
Lúc này, Cơ Vô Danh như phát hiện được đại lục mới, rất hưng phấn đánh giá Mộ Tiêu Hàn,
- Thủ đoạn của anh không tệ! Đến đây đến đây! Sư muội của anh thua rồi, anh đến tiếp với tôi mấy chiêu!
Nghe thấy y nói vậy, đám khán giả đều nở nụ cười, Cơ Vô Danh này đúng là một người si mê võ học, thấy cao thủ là muốn đánh thử!
Cơ Vạn Lý không kìm được, hét lớn:
- Vô Danh! Không được làm loạn! Đây là Đại hội Chân Long, không phải nơi để con tùy tiện tìm người tỷ võ!
Mộ Tiêu Hàn cũng có lỗi nói:
- Cơ nhị công tử, các thủ trưởng đang chờ trao giải cho anh, hôm nay dừng ở đây thôi, chúc mừng anh đã giành được giải quán quân Đại hội lần này.
Cơ Vô Danh vẻ mặt không kiên nhẫn,
- Móa, mấy chuyện vật vãnh nhiều thật đấy, lãnh hay không lãnh thưởng có sao đâu, vẫn chưa đánh đã cơ mà! Mau xuất chiêu để ông đây đã ghiền coi nào!
Lời vừa nói ra, khiến Lăng Lạc Tuyết tức nổ phổi, nói vậy không phải đang ngầm ám chỉ cuộc luận võ với cô hoàn toàn không đáng gì sao?!
- Tôi vẫn chưa ngã xuống, cũng chưa xuống lôi đài, muốn đánh với sư huynh tôi, anh phải đánh ngã tôi trước đã!
Lăng Lạc Tuyết trừng mắt phượng nói.
Cơ Vô Danh cười khinh thường nói:
- Nếu đây không phải lôi đài, mà là chiến trường sinh tử, phụ nữ như cô cùng lắm chỉ chịu được ba đấm của tôi, ông đây căn bản coi thường đánh cô, cô còn không cút ra xa đi!
Lăng Lạc Tuyết hừ lạnh,
- Súng bắn sau, anh cho rằng kiếm ý của bà đây chỉ được mấy chiêu vậy sao? Nếu là đấu sinh tử, đầu tiên phải cắt đứt lưỡi anh!
- Hả? Cô còn đòn sát thủ gì nữa? Nào, cho ông đây sáng mắt thử xem nào.
Cơ Vô Danh lơ đễnh nói.
Lăng Lạc Tuyết cũng tính tình nóng nảy không sợ chết, cưỡng ép bắt đầu thôi động kiếm ý.
Mộ Tiêu Hàn nhíu chặt mày, khuyên nhủ:
- Sư muội, đừng miễn cưỡng bản thân nữa, cơ thể của muội không chống đỡ được nữa đâu!
Lời vừa dứt, sắc mặt Lăng Lạc Tuyết bỗng nhiên đỏ ửng, kiếm khí Xuy Tuyết trên người sau khi cuộn lên, trong nháy mắt lại tiêu tán.
Lập tức, phun ra một ngụm máu tươi!
- Hộc!!
Ánh mắt Lăng Lạc Tuyết lộ ra một tia không cam tâm, nhưng thật sự không chống đỡ được nữa, ngã trên mặt đất.
Toàn trường phát ra tiếng hô kinh ngạc, người của Lăng gia, người của Thần Kiếm Môn đều đứng dậy.
Mộ Tiêu Hàn vội cúi người hỏi han, nhưng dù sao anh ta cũng không phải bác sĩ, không rõ vì sao Lăng Lạc Tuyết đột nhiên lại như vậy, còn Cơ Vô Danh càng lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, y lười chẳng muốn để ý đến chuyện sống chết của một người phụ nữ xa lạ.
Tần Xuyên thầm than không ổn, bản thân hắn đã từng gặp phải tình trạng này, biết rõ “Kiếm ý phản phệ” nguy hiểm vô cùng!
Hắn bất chấp cái nhìn của người khác, từ chỗ ngồi xông lên, một bước đã lên đến lôi đài!
- Tránh ra!
Tần Xuyên đẩy Mộ Tiêu Hàn ra, đỡ Lăng Lạc Tuyết lên, dùng tay bắt mạch cho Lăng Lạc Tuyết.
Cơ Vô Danh nhìn thấy Tần Xuyên bước lên, cười haha mừng rỡ:
- Tần Xuyên! Anh đến rất đúng lúc, tôi cũng đang muốn đánh với anh!
Tần Xuyên nào có thời gian để ý đến tên cuồng võ này, hắn kiểm tra mạch tượng của Lăng Lạc Tuyết, lập tức khiếp vía, quá loạn!
Lăng Lạc Tuyết toàn thân toát mồ hôi lạnh, khí tức trong người tán loạn, giống như có ngàn vạn rắn rết đang cắn xé cơ thể cô, vô cùng đau đớn.
Nhưng cô nhìn thấy Tần Xuyên chạy đến, còn bắt mạch cho cô, bộ dạng rất quan tâm, liền cắn răng chịu đựng đau đớn của cơ thể, vặn vẹo người, không cho Tần Xuyên đụng vào.
- Tránh ra! Tôi không cần anh quan tâm!
Tần Xuyên tức giận:
- Đừng rộn lên! Tình hình của em rất nguy hiểm!
- Tôi có chết cũng không cần anh quan tâm! Đừng giả mù sa mưa!
Nước mắt Lăng Lạc Tuyết chảy xuống, không biết vì quá đau đớn hay chịu oan ức gì.
- Anh... rốt cuộc anh đã làm gì sao!? Sao mấy tháng không gặp, em lại đối xử với anh như vậy?
Tần Xuyên buồn bực.
Lăng Lạc Tuyết định nói gì, nhưng vì tình trạng trong cơ thể càng lúc càng tệ, cô bắt đầu ôm lấy đầu đau đớn.
Tần Xuyên càng tin rằng kiếm ý đang phản phệ, liền nói với Mộ Tiêu Hàn ở bên cạnh:
- Có ngân châm không! Nhanh!
- Ngân châm?
Mộ Tiêu Hàn sững sờ:
- Hẳn Tần tiên sinh là bác sĩ trung y?
- Anh có thể đừng hỏi nhiều như vậy được không!? Mau tìm ngân châm!
Tần Xuyên hận không thể mắng người.
- Của anh đây!
Một bao ngân châm đưa đến trước mặt Tần Xuyên, chẳng biết từ lúc nào, Liễu Hàn Yên đã chạy lên lôi đài.
Cô biết Tần Xuyên trị liệu có thể dùng đến ngân châm, vì vậy hỏi người của Tần gia đem một túi đến, người của Tần gia là thế gia y dược, ra ngoài luôn có thói quen mang theo ngân châm.
Tần Xuyên nhẹ nhàng thở ra, thời khắc mấu chốt vẫn là vợ đáng tin cậy nhất, vội vàng cầm lấy ngân châm, bắt đầu chữa trị cho Lăng Lạc Tuyết.
Lúc này cơ thể Lăng Lạc Tuyết đã không thể tự khống chế được nữa, chỉ có thể để mặc Tần Xuyên châm cứu cho cô, khiến Tần Xuyên tiết kiệm được không ít sức lực, nếu cô nàng này còn tiếp tục ngang ngạnh phản kháng, Tần Xuyên phải đánh cô ngất xỉu mất.
- Xoẹt! Xoẹt!
Tiếng quần áo bị xé rách vang lên.
Để châm cứu tốt hơn, Tần Xuyên xé hai ống tay áo của Lăng Lạc Tuyết, áo trên cũng xé, để lộ ra nửa bầu ngực sữa.
Lập tức, rất nhiều đệ tử cửa Phật ở hiện trường đều ngượng ngùng nhắm mắt lại, có người nhíu mày, cũng có người bội phục sự quyết đoán của Tần Xuyên.
Tần Xuyên cũng chẳng rãnh rỗi quản những chuyện này, hắn thi triển Liên Hoa Thần Châm, tay trái vận chuyển Hỏa Liên chân khí, tay phải Băng Liên chân khí, trong mười mấy giây ngắn ngủi, cắm hơn ba mươi cây kim trên người Lăng Lạc Tuyết.
Từ kinh mạch Thiếu âm tâm kinh đến Thái dương tam tiêu ở tay dùng hai luồng chân khí khai thông và điều chỉnh.
Chân khí Tiên Thiên cao cấp của Tần Xuyên, cương nhu kết hợp trấn áp kiếm khí mất khống chế trong người Lăng Lạc Tuyết, cuối cùng nhân lúc trước khi kinh mạch của cô bị tổn thương quá lớn, giải quyết nguy cơ.
Giúp Lăng Lạc Tuyết dần bớt đau đớn, sau khi cô phát hiện mình có thể cử động, để ý thấy quần áo mình lúc này không chỉnh tề,một mảng da thịt trắng như tuyết lộ ra, vô cùng xấu hổ.
- Tên xấu xa...
Lăng Lạc Tuyết vung tay định tát Tần Xuyên một tát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận