Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 613: Địa bạch phong sắc hàn

Trên tầng cao nhất của toà nhà trong thị trấn, nhân lúc không có ai, hai người nhảy lên trên, một người gặm bánh mỳ, một người gặm thịt bò khô. Mỳ tôm không thể pha được nên bị Tần Mục vứt sang một bên.
- Có ảnh mẹ của con không ạ?
Sau khi yên tĩnh ngồi ăn đồ của mình, Tần Xuyên liền hỏi một câu.
Tần Mục sững sờ, rồi lắc đầu ngay:
- Ảnh chụp, con nghĩ hồi đó giống bây giờ, chỉ cần lấy điện thoại ra là chụp được sao?
- Mẹ của con rất đẹp, dù sao thì ta cũng đẹp trai thế này cơ mà.
- Con di truyền của ta. Dĩ nhiên, mẹ của con cũng là mỹ nhân, còn đẹp hơn con dâu nhiều.
Tần Mục đắc ý nói.
Tần Xuyên tỏ vẻ không tin, quăng chiếc túi bánh không ra một bên rồi nói:
- Công phu của cha không phải là Trường sinh quyết của nhà họ Tần, đó là gì đấy ạ?
- Hà hà, nếu luyện Trường sinh quyết, mẹ của con thèm để ý đến ta sao? Tương lai mà có cơ hội, con sẽ biết.
Tần Mục cười nói.
Tần Xuyên lắc đầu:
- Được rồi, con còn phải đưa vợ con về thủ đô. Chuyện thần vật, trước đại hội Tiềm Long con sẽ đưa ra quyết định.
- Thật sao? Sao ta lại thấy con đã đưa ra quyết định rồi nhỉ?
Tần Mục híp mắt cười.
Tần Xuyên chẳng buồn để ý đến ông ta. Việc người đàn ông có ý chí sắt đá này là cha mình, hắn vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được.
Đêm nay, hắn chạy ra khỏi tỉnh Giang, chạy về cũng tốn không ít thời gian, không thể chậm trễ được.
Tầm 10 giờ sáng, Tần Xuyên về tới nhà họ Tần.
Đêm 30 xảy ra chuyện, tuy không phải chuyện lớn, nhưng dù sao thì chuyện xấu trong nhà cũng không thể truyền ra ngoài, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Tần Xuyên cũng không buồn để ý đến mấy người lớn hỏi thăm hắn mà trực tiếp chạy về tìm Liễu Hàn Yên.
Dĩ nhiên, cô ta cũng hỏi xem hắn đã đi đâu, nhưng Tần Xuyên cũng không thể nói thật toàn bộ mà chỉ ậm ừ cho qua. Cũng may Liễu Hàn Yên không phải là người thích tra ra mọi chuyện đến cùng, vì thế cô ta cũng không hỏi kỹ cho lắm.
Theo tập tục, Tần Xuyên cùng Liễu Hàn Yên về nhà họ Liễu ở thủ đô.
***
Địa bạch phong sắc hàn, bông tuyết to như lòng bàn tay.
Lúc này, ở thủ đô đang là mùa đông giá rét.
Tuy nhiên, trong đại sảnh nhà họ Liễu, khí thế nghênh đón Tần Xuyên của những người trong gia đình lại vô cùng náo nhiệt.
Thậm chí, kể cả những người như Liễu Trung Kỳ trước đây hay cãi nhau với Liễu Hàn Yên cũng hỏi hạn họ tận tình, thậm chí còn nơm nớp lo sợ, sợ vị Kiếm Ma này sẽ hận mình.
Nhưng người khiến hắn cảm thấy bất ngờ nhất lại là cô em vợ Liễu Tiên Tiên. Dường như hôm nay cô ta không vui vẻ như mọi hôm, thấy bọn họ cũng chỉ gọi chị, anh rể, bộ dạng tươi cười trước đây đã biến mất.
Tần Xuyên hơi khó chịu, chắc là Liễu Tiên Tiên lại bị Liễu Trung Nguyên giáo huấn rồi.
Liễu Trung Nguyên ngồi ngay đầu, ánh mắt nhìn Tần Xuyên cũng khác lần trước, ánh mắt đó phức tạp hơn trước rất nhiều.
Trên thực tế, lần này Tần Xuyên gặp Liễu Trung Nguyên, cảm giác đầu tiên chính là, hình như bố vợ của hắn đã gầy đi nhiều. Khi cẩn thận nhìn lại khuôn mặt của Liễu Trung Nguyên, Tần Xuyên run lên…
Dường như Liễu Trung Nguyên cũng biết rằng Tần Xuyên đã phát hiện ra gì đó, dùng ánh mắt ám chỉ hắn đừng nói ra bất cứ điều gì.
Tần Xuyên nhíu mày, nhìn Liễu Hàn Yên vẫn không biết gì, trong lòng bỗng thấy vô cùng lo lắng.
Sau khi kính trà mọi người, mời người lớn trong nhà một lượt, Liễu Trung Nguyên liền gọi hai người vào phòng.
Sau khi vào phòng, khi hai vợ chồng vừa ngồi xuống, Liễu Trung Nguyên đã hỏi thẳng:
- Lúc nào hai đứa định có con?
Tần Xuyên trầm mặc, nhìn sắc mặt Liễu Trung Nguyên rồi không biết nói gì cho phải.
Liễu Hàn Yên mấp máy môi nói:
- Con còn thiếu một chút hoả hậu, cha cứ thong thả một thời gian nhé.
- Hừ, quân đội thì không đi. Ta còn cứ nghĩ con đã nghĩ thông suốt. Cho dù con có lĩnh ngộ được Thiên Huyễn Băng Ngưng đi chăng nữa, cho dù đạt đến cảnh giới của sư phụ con Lăng Vân sư thái đi chăng nữa thì sao chứ? Nơi dựa dẫm của con là Tần Xuyên, mau sinh một đứa bé cho nó.
Liễu Trung Nguyên dạy dỗ.
Liễu Hàn Yên yên lặng không lên tiếng, tuy nhiên cô ta cũng không phản bác, nhưng cũng không thoả hiệp.
Liễu Trung Nguyên thở dài, nói:
- Được rồi tới đây, thêm một năm nữa xem con có tiến bộ không.
- Vâng thưa cha.
Liễu Hàn Yên đứng dây.
Lúc Tần Xuyên đang thấy khó chịu không biết hai cha con làm gì thì thấy hai người họ đi tới một cái bàn như bàn cờ, bắt đầu chơi cờ tướng.
Tần Xuyên im lặng. Chả trách Liễu Hàn Yên lại thích đánh cờ như vậy, hoá ra từ nhỏ Liễu Trung Nguyên đã dạy cô đánh cờ.
Như sợ con rể không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Liễu Trung Nguyên nói:
- Tần Xuyên, con ở bên cạnh nhìn thôi, không được xen vào đâu đấy.
- Hì hì, cha vợ, cha giỏi như vậy, con giúp vợ con một chút không được sao ạ?
Tần Xuyên nói.
- Từ lúc con bé 10 tuổi ta đã dạy nói chơi cờ tướng. Cuối năm nào cũng phải chơi một lần. Đợi đến khi con bé có thể đánh thắng ta, ta sẽ không can thiệp vào bất kỳ quyết định gì của nó nữa… Đây là giao ước giữa hai cha con, nếu con nhúng tay vào, ván này coi như không tính.
Liễu Trung Nguyên nói.
Tần Xuyên im lặng. Giao ước cứng nhắc này mà Liễu Hàn Yên cũng đồng ý. Chả trách lúc rảnh rỗi, cô lại tìm người đánh cờ.
Nếu đã không được nhúng tay vào, Tần Xuyên đành phải làm khán giả, ở bên cạnh quan sát tình trạng cơ thể của Liễu Trung Nguyên.
Qua hơn một tiếng đồng hồ, Liễu Hàn Yên mấy lần chó cùng giứt rậu, cuối cùng vẫn thua Liễu Trung Nguyên.
Liễu Trung Nguyên hừ khẽ:
- Suy nghĩ của con vẫn vô cùng phiến diện. Tấn công thì phải có lùi, trong lùi cũng phải tấn công mới có thể thấy rõ mục đích của đối phương.
- Tuy con thử nghĩ theo nhiều hướng khác nhau, nhưng cũng không thể nhìn rõ được bản chất của vấn đề, như vậy con… còn chưa đủ tư cách thoát khỏi sự quản lý của ta.
- Con sẽ cố gắng, thưa cha!
Liễu Hàn Yên tỏ ra không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu thừa nhận, khả năng chơi cờ của mình không bằng cha.
- Cha vợ, nếu không con chơi với cha ván sau nhé?
Tần Xuyên thấy vợ mình quá đáng thương nên định báo thù cho cô.
Thế nhưng Liễu Ttung Nguyên lại trực tiếp từ chối:
- Ta không phải là đối thủ của con, không cần đánh.
- Sao thế ạ? Cha con chưa đánh với con bao giờ mà?
Tần Xuyên hoài nghi.
Liễu Trung Nguyên nói:
- Với cá tính của con, con tuyệt đối sẽ không tìm một người lợi hại hơn mình để đánh cờ, nếu con đã muốn đánh với ta, vậy chắc chắn ta không bằng con.
Tần Xuyên ngạc nhiên vô cùng. Lão hồ ly này, thoạt nhìn tưởng ngay thẳng, nhưng thực tế lại rất ranh ma.
Dường như Liễu Trung Nguyên rất mệt, ông ta xua tay nói:
- Hai đứa ra ngoài đi, bên ngoài có nhiều người lớn, tuổi tác đã cao, vừa rồi chưa gặp hai đứa trong sảnh, nhưng hai đứa cũng đi hỏi thăm một chút. Đừng để gió lạnh bên ngoài làm mất đi không khí lễ nghĩa.
- Vâng thưa cha.
Liệu Hàn Yên chỉ nhàn nhạt đồng ý lời cha mình nói rồi kéo Tần Xuyên ra khỏi phòng.
Tần Xuyên quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt của Liễu Trung Yên không tốt cho lắm, lời nói như nghẹn ở cổ họng không biết nên nói hay không.
Hai người về phòng thư giản, đang định đi gặp mọi người thì Liễu Tiên Tiên tới tìm.
Sau khi đẩy cửa vào, gương mặt tròn trịa của cô bé đầy phiền muộn, điều đó khiến Liễu Hàn Yên thấy có gì đó không đúng.
- Tiên Tiên, em làm sao vậy?
Theo bản năng, Liễu Hàn Yên giơ tay ôm lấy mặt em gái mình đầy đau lòng.
Thấy thế, Liễu Tiên Tiên Thiển liền oà khóc.
- Chị… chị ơi… cha không cho em nói nhưng em rất sợ…
Liễu Tiên Tiên khóc nức nở.
Sắc mặt Liễu Hàn Yên lập tức thay đổi, cô nhíu mày hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Em… em nhìn thấy cha nhổ ra máu, hình như cha bị bệnh gì đó, nhưng không chịu nói cho mọi người trong nhà biết…
Liễu Tiên Tiên nói rất bé như sợ người bên ngoài nghe thấy.
Tần Xuyên ở bên cạnh chỉ biết lặng lẽ thở dài, xem ra hắn đoán không sai.
Mặt Liễu Hàn Yên trắng bệch, do dự một hồi rồi quay đầu nhìn Tần Xuyên.
Cô phát hiển Tần Xuyên tỏ ra bất đắc dĩ và đau lòng nên càng tin tưởng hơn lời Liễu Tiên Tiên nói:
- Có phải anh đã sớm nhìn ra không? Cha em bị sao vậy?
Tần Xuyên biết cũng không cần giấu diếm nữa, nên đành nói ra:
- Thật ra, lúc nãy, vừa nhìn qua anh đã chú ý tới việc, mắt trái của cha hơi giật giật, chắc là triệu chứng myoky…
- Anh nói cái gì mà bọn em hiểu đi!
Liễu Hàn Yên có vẻ sốt ruột. Tần Xuyên nói toàn từ chuyên ngành, nhưng bọn họ lại không phải bác sỹ.
Tàn Xuyên cười khổ:
- Chính là… thớ thịt co giật là triệu chứng của bệnh mất ngủ. Nhưng khi anh quan sát kỹ càng hơn thì thấy nhãn cầu của cha đã hơi đổi màu, đó là triệu chứng của bệnh vàng da.
- Nếu như anh đoán không sai, cha mắc bệnh ung thư tuyến tuỵ. Khối u đang chặn ống mật, khiến cha bị nôn mửa, mất nước… Nếu cha dùng chân khí trấn áp sẽ dẫn đến việc bị thổ huyết.
- Ung thư… ung thư tuyến tuỵ…
Liễu Tiên Tiên run rẩy, ngã vào trong ngực Liễu Hàn Yên:
- Cái đó… cái đó không phải là…
Tần Xuyên cũng rất khó mở miệng, chỉ có thể gật đầu xác thực. Nhìn triệu chứng hiện giờ, có lẽ thời gian của Liễu Trung Yên đã không còn nhiều.
Liễu Hàn Yên ngây ngốc, hốc mắt dần trở nên ướt át.
Qua ba phút, cô mới đỡ Liễu Tiên Tiên ngồi xuống, rồi nắm chặt tay Tần Xuyên.
- Đi theo em.
- Đi đâu?
- Đi khám cho cha em.
Giọng nói của Liễu Hàn Yên rất bình tĩnh, nhưng dưới sự bình tĩnh này là đôi bàn tay đang lạnh buốt, run rẩy.
Tần Xuyên đau lòng. Trong ánh mắt của cô có quá nhiều tình cảm đang đè nén. Dường như cô không biết phải thổ lộ thế nào, chỉ có thể cố gắng cứng cỏi, để hàng ngàn cái gai sắc nhọn làm tổn thương lòng mình.
Nhìn ánh mắt cầu khẩn của cô, Tần Xuyên chỉ còn biết gật đầu:
- Đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận