Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 560: Cảm xúc ngổn ngang

Trần Chí Hào á khẩu, đành tức giận nói:
- Cô cứu họ! Nhưng cô xem, binh lính của ta bị họ dí súng vào kia kìa!
- Không cần anh phải nhắc.
Liễu Hàn Yên nói đoạn, rồi bước đến bên cạnh người phiên dịch, nói:
- Nói với họ, tôi đảm bảo sẽ không đưa họ đến chỗ quân chính phủ. Dù họ có tin tôi hay không, tôi cũng chỉ cho họ 1 phút để suy nghĩ!
- Nếu không tin tôi, vậy thì tôi sẽ dùng biện pháp cứng rắn, để họ tự lựa chọn, một là hôm nay chết ngay tại đây, hai là tìm cơ hội để sống tiếp.
Người phiên dịch dịch xong, ngay lập tức, đám nạn dân da đen bắt đầu ghé tai nhau thì thào và trở nên bất an.
Liễu Hàn Yên cũng không để ý đến họ, bảo người phiên dịch đếm ngược ở bên cạnh.
Bầu không khí này khiến đám nạn dân trở nên hoảng loạn.
Thời gian chỉ còn mười giây, hai người dân tị nạn da đen tay cầm súng cuối cùng không chịu nổi nữa, họ đặt súng xuống đất. Dù sao thì, họ cũng chỉ muốn sống.
Đám binh sĩ Hàn Thứ vui vẻ, khen Liễu tướng quân thật giỏi. Còn hai sĩ binh bị bắt thì cầm súng lên, vội chạy về bên Trần Chí Hào.
Liễu Hàn Yên quay đầu nhìn Trần Chí Hào:
- Trần tham mưu, có lẽ anh đã nhìn rõ rồi đấy. Họ biến từ người dân bình thường thành dân nổi loạn, là do anh ép họ.
- Cô đừng đắc ý vội! Lần này là do cô may mắn thôi. Tôi hỏi cô, xe vận chuyển và xe hộ tống vật tư y tế đâu rồi! Cô có thời gian để để ý đến đám dân tị nạn này, sao không đi tìm đội quân cứu viện của chúng ta về?
Trần Chí Hào chất vấn.
- Chuyện bắt cóc lần này không bình thường. Tôi cần chút thời gian để điều tra. Cùng lắm là một ngày, tôi nhất định sẽ có lời giải đáp cho Bộ chỉ huy.
Liễu Hàn Yên nói.
Trần Chí Hào cười:
- Với hiệu suất làm việc của cô, đến bao giờ mới điều tra ra được? Tôi đã phái người đi lấy tư liệu của vệ tinh giám sát rồi, có lẽ không lâu nữa sẽ có kết quả…
Y còn chưa dứt lời, đột trên trên không vang lên nhiều tiếng trực thăng!
- Tướng quân! Đó hình như không phải là máy bay của chúng ta!
Thái Văn Quân nói.
- Là ba chiếc Apache 64D, chẳng lẽ đây là quân Mỹ sao?
Một lính trinh sát Hàn Thứ nói.
Sắc mặt Liễu Hàn Yên lập tức trở nên khó coi:
- Không thể nào. Nhiệm vụ lần này chỉ có đội quân gìn giữ hòa bình Trung Quốc tham gia mà thôi….
Trong đầu cô đột nhiên nhớ lại về những vết đạn kỳ lạ trong hiện trường vụ bắt cóc.
- Đó không phải là đạn, mà đó là vết đạn pháo của máy bay bắn ra!
Liễu Hàn Yên nghĩ mình thật quá giản đơn, cô không ngờ đối phương có trực thăng!
Nhưng, sao phe đối lập lại có loại vũ khí Mỹ hiện đại như vậy? Chẳng lẽ…Họ không phải là người của phe đối lập?
Không đủ thời gian nghĩ những điều này nữa, cô lập tức ra lệnh cho tất cả các chiến sĩ Hàn Thứ tìm nơi ẩn nấp, bước vào trạng thái chiến đầu.
Quả nhiên, khi chiếc trực thăng đến bầu trời phía trên doanh trại bèn xả súng!
Pằng pằng pằng pằng!
Loạt đạn điên cuồng phun ra từ nòng súng của chiếc máy bay. Đạn pháo xuyênt qua những căn lều được xây cất đơn giản và những chiếc xe trên mặt đất.
Chỉ qua một lần xả súng, đã khiến mười mấy chiến sĩ Hàn Thứ bị thương. Thậm chí có người ngã xuống trong vũng máu.
Những người dân tị nạn thì kinh hoàng chạy ra khỏi doanh trại. Tiếng hò hét của đàn ông, tiếng kêu của phụ nữ, tiếng khóc của trẻ em…
Đội quân gìn giữ hòa bình cũng không được trang bị hỏa lực phòng không, đối mặt với trận tập kích trên không bất ngờ, trong hoàn cảnh vũ khí hoàn toàn lép vế như thế này, dù là quân đặc chủng mạnh đến cỡ nào đi nữa, cũng chỉ còn cách chạy thục mạng.
Sắc mặt Trần Chí Hào trắng dã. Được mấy sĩ binh bảo vệ, y vội vàng chạy về phía chiếc xe việt dã chống đạn của mình.
Nhưng chưa kịp chạy đến chỗ đó, chiếc xe việt dã đã bị một quả đạn tên lửa bắn ra từ một chiếc Apache làm nổ tan xác!
Một tiếng “ầm” vang lên, sau đó, những chiếc xe khác cũng nổ tung thành đống sắt vụn!
Đám người này không định để cho những người trên mặt đất chạy thoát.
Liễu Hàn Yên trơ mắt nhìn từng binh sĩ và dân tị nạn đổ xuống giữa cơn mưa đạn, vành mắt cô chợt đỏ lên.
Cô có Thiên Huyễn Băng Ngưng bảo vệ. Chỉ cần không bị tên lửa bắn trúng, đạn pháo bình thường sẽ không làm gì được cô.
Nhưng những người khác thì không như vậy, họ không thể chịu nổi dù chỉ là một viên đạn, võ giả hậu thiên sẽ bị bắn xuyên người ngay lập tức!
- Liễu tướng quân! Liễu tướng quân cứu tôi!
Để bảo vệ Trần Chí Hào, những người bên cạnh y đã ngã xuống tới ba, bốn mạng. Y sợ hãi đến nỗi chân mềm nhũn, không màng đến việc vừa rồi còn mắng nhiếc cô, chỉ đành xin cô cứu mạng.
Liễu Hàn Yên nghe thấy, không nói gì, cô thi triển khinh công bay đến cạnh Trần Chí Hào, tóm lấy y lôi vào một góc tường.
- Đừng chạy lung tung! Nếu không càng dễ bị bắn trúng!
Trần Chí Hào gật đầu, y đâu còn dám chạy lung tung nữa.
Liễu Hàn Yên tiếp tục lão tới trên chiến trường, cố gắng đưa từng người đến nơi tránh đạn an toàn.
Sau năm sáu lần nã súng, cả doanh trại đã đầy thi thể, người chết và người bị thương rất nhiều.
May mà sau khi bắn hết đạn, ba chiếc Apache này cũng không có ý định chiến tiếp, nó quay đầu đi mất.
Nhìn thấy ba hung khí khổng lồ đi khỏi, nhưng tất cả mọi người đều không thể làm gì.
Bụi đất bay tứ tung trong doanh trại, trong không khí tràn ngập mùi máu và thuốc súng.
Khuôn mặt trắng trẻo của Liễu Hàn Yên cũng đã bẩn hết cả. Quân phục của cô đầy bụi đất, cô không để ý đến bản thân mình, nhìn về xung quanh thấy xác người khắp nơi, chỉ còn hai ba chục chiến sĩ và dân tị nạn…
Bất giác, vành mắt cô ướt đẫm, trong đầu cô trống rỗng.
Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh này. Cũng không phải lần đầu tiên cô mất đi nhiều chiến sĩ đến vậy.
Cô không hiểu, tại sao sự đau khổ đó cứ hết lần này đến lần khác ập lên đầu cô.
- Tướng quân! Tướng quân không sao chứ.
Thái Văn Quân chạy đến. Trên mặt sĩ quan phụ tá như bị gì đó xẹt qua, chảy chút máu, may mà không bị thương nặng.
Liễu Hàn Yên nhìn Thái Văn Quân bằng ánh mắt ngây dại. Cô muốn nói gì đó, nhưng lại như nghẹn trong cổ họng.
- Tôi…là vì tôi, đã hại mọi người…
Liễu Hàn Yên đổ trách nhiệm lên đầu mình.
- Tướng quân, tôi biết cô rất buồn, nhưng đây không phải lỗi của cô. Bộ chỉ huy cũng không nhận được bất kỳ thông tin nào. Lẽ ra, nếu đối phương có vũ khí hiện đại như vậy thì phải báo cho chúng ta trước để chuẩn bị. Đây là cuộc tập kích đã được lên âm mưu từ trước!
Thái Văn Quân khuyên nhủ.
Trần Chí Hào bước đến, mặt xanh lét:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau bảo vệ tôi về Bộ chỉ huy! Ai bảo cô còn quan tâm đám dân tị nạn này, không chịu nghiên cứu tình hình! Lần này nhất định đã gây sự với ai đó rồi. May mà tôi không bị thương, nếu không có có chịu nổi trách nhiệm đó không?
Vừa dứt lời, một đám chiến sĩ Hàn Thứ may mắn sống sót đều trừng mắt tức giận nhìn y.
- Trần tham mưu! Chẳng lẽ chỉ có mạng của anh là có giá, còn những chiến sĩ khác chết đều là đáng đời sao? Hơn nữa, còn rất nhiều người cần phải cấp cứu. Nếu anh muốn về thì tự đi mà vệ, chúng tôi không có thời gian hộ tống anh!
Thái Văn Quân tức giận nói.
Trần Chí Hào nghe vậy liền nổi nóng:
- Nhìn lại thân phận của cô đi! Sao lại ăn nói với cấp trên như vậy!
Thái Văn Quân tức giận thở hồng hộc, nghiến chặt răng.
Đúng lúc đó, bên ngoài doanh trại đột nhiên có một chiếc xe đi tới.
Một chiếc là xe Hummer quân dụng, chiếc còn lại là xe cứu viện y tế của Liên Hợp Quốc!
- Liễu tướng quân! Hình như đó là chiếc xe bị cướp đó!
Có sĩ binh báo cáo.
Liễu Hàn Yên tỉnh ra, cô nhìn qua, thấy quả nhiên là chiếc xe mất tích, vội chạy tới.
Hai chiếc xe dừng ở trong doanh trại, đội ngũ y tế quốc tế của Liên Hợp Quốc nhanh chóng chạy xuống. Các bác sỹ và y tá nước ngoài đủ các màu da và còn ó cả một số sĩ binh Trung Quốc hộ tống họ.
Điều khiến Liễu Hàn Yên và Thái Văn Quân bất ngờ là người lái chiếc xe Hummer ở phía trước.
Người đó đeo một chiếc kính râm Rayban, mặc bộ trang phục ngụy trang màu đất, cổ áo phanh ra, đeo một chiếc dây chuyền vàng rất to, miệng còn hút một điếu xì gà, trông như một người lính không tuân lệnh.
Người đàn ông trông khá đẹp trai bước xuống xe, nhìn cảnh tượng chết chóc xung quanh, thở dài rồi lớn tiếng dùng tiếng anh nói với đám bác sỹ và y tá:
- Đừng đứng đó nữa! Mau đi cấp cứu cho những người bị thương! Bắt đầu từ người bị thương nặng, còn những người chưa chết được ngay thì cứ để đó đã!
- Yes! Sir!
Đám bác sỹ của tổ chức y tế thế giới rất nghe lời người đàn ông đó, bắt đầu đi kiểm tra cho những người bị thương.
Sau khi chỉ huy xong, người đàn ông mới đến trước mặt Liễu Hàn Yên. Anh ta bỏ kính xuống, nhổ điếu xì gà chưa châm, nhoẻn miệng nở nụ cười xin lỗi.
- Xin lỗi vợ nhé. Hình như anh đến muộn rồi. May mà em không sao.
Người đàn ông này, chính là Tần Xuyên – người đã vội vã đến Sudan!
Tất cả mọi người giờ mới hiểu ra. Nhưng họ cảm thấy không thể tin nổi. Người đến kia là chồng của Liễu tướng quân ư? Thế là thế nào? Tìm vợ ngàn dặm à?
- Anh…Sao anh lại…
Lòng Liễu Hàn Yên như có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Từ trước đến nay cô rất bình tĩnh, nhưng chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi này, đầu óc cô như bị hỗn loạn, hơi choáng váng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận