Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 604: Trắng trắng mềm mềm

- Liễu... Liễu tướng quân, Tần Xuyên không đi cùng cô sao?
Một người của Tần gia không kìm được hỏi.
Tuy Liễu Hàn Yên đã rút khỏi quân đội, nhưng rất nhiều người của Tần gia không biết.
Liễu Hàn Yên nhìn thoáng qua đám người Tần gia, bất đắc dĩ nói:
- Anh ấy có đến, nhưng đi được nửa đường, anh ấy ngửi thấy mùi gì đó quen thuộc, nên xuống xe trước.
Đám người Tần gia nhìn nhau, đợi cả một buổi sáng, cuối cùng lại uổng công rồi.
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi phía Tây tần gia, ở sân nhỏ nơi người hầu của Tần gia ở.
Nam nữ lão ấu vây quanh một thùng gỗ lớn, trong thùng đang chưng gạo nếp, mấy người đàn ông cường tráng đang thay nhau dùng búa gỗ để gõ, làm món bánh tổ.
Tuy bản thân Tần gia không có kiểu hoạt động làm bánh tổ này, nhưng trong số người hầu có rất người đến từ khắp nơi trên cả nước, cho nên ngày tết hàng năm, sau khi làm hết công việc của mình, cũng sẽ tự đón ngày tết của chính họ.
Mấy đứa nhỏ nghịch ngợm thạm ăn không kìm được nữa, đang lén lén đứng một bên ăn bánh tổ đã làm xong.
Bánh tổ nóng hổi, trắng trắng, mềm mềm, cộng với đường đỏ, vừa bỏ vào miệng, dường như đã dính chặt hàm răng sữa đang đến kỳ thay răng của lũ nhỏ.
- Chậc chậc... đúng là mùi vị này, đây mới gọi là bánh tổ...
Một thân ảnh từ bên ngoài đột nhiên lộn vào trong, hai ba chục người hầu ở đây bị dọa hết hồn, khi nhìn rõ người đến, đều vội vàng cúi người hành lễ.
- Đại thiếu gia!
Đám người hầu ai nấy đều cung kính, tuy địa vị của họ trong tộc rất hèn mọn, nhưng cũng biết, hiện tại Tần Xuyên là trụ cột của Tần gia, phong quang vô hạn.
Đối diện với vị chủ tương lai, dĩ nhiên đám người hầu nơm nớp lo sợ, vô cùng cẩn thận.
- Đại thiếu gia, chúng tôi... chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi không nên tùy tiện lạm dụng lương thực của gia tộc...
Một ông cụ già trong số người hầu bắt đầu bước ra gánh trách nhiệm.
Tần Xuyên nhìn đám người hầu đang sợ hãi, cười một tiếng:
- Sao vậy? Tôi chỉ ngửi thấy mùi bánh tổ, đoán có người đang làm bánh tổ, nên muốn đến góp vui, tiện thể nếm thử... Chẳng phải chỉ mười mấy cân gạo nếp thôi sao? Trong mắt mọi người, Tần gia không gánh nổi chút gạo nếp này à?
Đám người hầu ngạc nhiên nhìn Tần Xuyên, trong lúc nhất thời không biết Tần Xuyên nói thật hay giả.
Tần Xuyên cũng lười để ý sự nghi ngờ của họ, bước qua cướp lấy búa gỗ lớn, cười hì hì nói:
- Nào nào, để tôi giúp mọi người giã, tôi khỏe lắm!
Nhìn Tần Xuyên bắt đầu làm bánh tổ ra hình ra dạng, đám đàn ông bên cạnh đều ngạc nhiên:
- Đại thiếu gia, sao ngài cũng biết làm mấy việc nặng này?
Tần Xuyên trả lời:
- Hồi trước khi tôi xuất núi, tết nhất cũng đón ở trong sơn thôn, các thôn dân làm bánh tổ, tôi cũng làm cùng họ.
Vốn nghĩ đến đây, sẽ không còn phong tục này, không ngờ mọi người cũng làm, tí nữa tôi phải ăn nhiều một chút, nên phải góp chút sức đúng không nào.
Đám người hầu nghe xong, mới bừng tỉnh đại ngộ, nhớ ra vị đại thiếu gia này tử nhỏ đã ở trong núi, chả trách lại không giống với mấy vị chủ khác.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người cảm thấy Tần Xuyên rất gần gũi, khoảng cách cũng kéo gần lại hơn.
- Đại thiếu gia, ngài giã vài cái là được rồi, chúng tôi đã làm được một ít, ngài nếm thử trước đi.
Người hầu già ân cần nói.
Tần Xuyên lắc đầu:
- Không được không được, phải có lao động mới có hưởng thụ, tôi giống loại người không công cũng hưởng lắm à? Hơn nữa... mấy năm rồi tôi không giã, phải cho tôi đã ghiền nữa chứ!
Đám người hầu bật cười, xem ra Tần Xuyên thật sự thích làm những việc này.
Tần Xuyên một mình giã một nồi gạo nếp thành bánh tổ, sau đó bắt đầu bỏ đường đỏ, vừng, bột đậu, các loại gia vị, bắt đầu nhấm nháp.
Tần Xuyên vẻ mặt hưởng thụ nói:
- Bánh tổ này ngon hơn loại làm máy nhiều, chị à, có thể gói cho tôi một ít, tôi đem về cho vợ tôi thử.
Người phụ nữ làm thuê được gọi là chị thụ sủng nhược kinh, vội vàng chạy vào nhà bếp lấy hộp đựng đồ ăn, giúp Tần Xuyên gói lại.
Mọi người cứ nghỉ, Tần Xuyên gói đồ xong sẽ đi ngay, ai ngờ, Tần Xuyên thấy hai đứa trẻ đứng chơi pháo hoa, cũng hiếu kỳ bước đến.
- Anh bạn nhỏ, trên tay các cháu là pháo hoa à?
Trước kia Tần Xuyên không có cơ hội nhìn thấy nhiều loại pháo hoa, cứ tưởng pháo hoa chỉ có thể bắn lên trời, không ngờ còn có thể cầm trên tay.
Đám người hầu bó tay nhìn vị thiếu chủ này, sao đột nhiên lại hứng thú với pháo hoa vậy.
Tuy hai đứa trẻ tầm mười tuổi, nhưng dù sao từ nhỏ cũng lớn lên ở Tần gia, cũng hơi sợ Tần Xuyên.
- Đúng, đại thiếu gia.
Một đứa bé yếu ớt nói.
Tần Xuyên nghiêm mặt cười nói:
- Còn dư không? Có thể cho chú vài cây không? Chú cũng muốn chơi.
Một đứa trẻ khác chạy thình thịch vào nhà, lúc bước ra, trên tay cầm ba túi, tầm ba mươi cây, tất cả đều đưa cho Tần Xuyên.
Tần Xuyên vui vẻ cầm, nhưng nghĩ lại, liền trả lại hai túi, sờ đầu hai đứa trẻ:
- Chú lấy một bao thôi, còn lại các cháu chơi đi, cảm ơn nhé!
Hai đứa trẻ mặt mũi hồng hào, ra sức gật đầu.
Tần Xuyên nghĩ, pháo hoa để đến tối hẵng đốt, nên cất lại trước.
Hắn cũng không đi vội, so với việc đi gặp mấy người Tần gia từng lục đục, nghe mấy lời nịnh nọt, hắn thà ở đây nói chuyện trời đất với đám người hầu chất phác.
Tần Xuyên ngồi trên ghế đá, tán chuyện phiếm với các người già, đàn ông đàn bà, hỏi quê quán của họ, hỏi họ sống ở đây bao lâu, và vài chuyển vụn vặt trong cuộc sống.
Đám người hầu lúc đầu tương đối sợ, nhưng lâu dần lại phát hiện, Tần Xuyên chẳng hề kênh kiệu như các đại thiếu gia, rất thân mật với họ, quan trọng là biết rất nhiều kiến thức, nghe hắn nói rất dễ bị mê mẩn.
Tần Xuyên thấy có hai người hầu già hình như đi đứng bất tiện, liền lấy ngân châm ra điều trị chân cho hai người gia, hai người liền cảm thấy đi đứng linh hoạt hơn, suýt chút nữa là quỳ xuống dập đầu.
Lần này, đám người hầu càng thêm vui mừng, họ chợt nhớ ra, vị đại thiếu gia này là thần y, cơ thể họ có gì không khỏe, đều hy vọng Tần Xuyên chẩn đoán giúp.
Tần Xuyên cảm thấy như vậy cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, hơn nữa hắn trừ nhàn rỗi chỉ có nhàn rỗi, nên chẳng từ chối ai, ai có thể chữa ngay thì chữa, cần đơn thuốc gì thì viết đơn đó.
Sắp đến mười giờ sáng, trong sân lúc đầu chỉ có ba mấy người, giờ đã thành sáu bảy chục người, hầu như đám người hầu Tần gia, vừa nghe thấy Tần Xuyên xem bệnh giúp người hầu ở đây, có thể tranh thủ chạy đến đều chạy đến.
Thấy đã sắp mười giờ rưỡi, trong nhà chính của Tần gia, các thành viên chủ yếu của Tần gia đã đến đông đủ.
Lão Tổ Tông Tần Tường Thụy cùng gia chủ Tần Hán ngồi ở phía trên cùng, phóng mắt nhìn một vòng, đợi dài cổ mất rồi.
- Gần trưa rồi, thằng nhóc này làm gì thế, không phải quên mất lễ giỗ tổ rồi chứ?
Tần Tường Thụy có chút buồn bực.
Tần Hán cau mày, hỏi Tần Minh ngồi cạnh:
- Gọi điện chưa?
Tần Minh cười khổ,
- Cái này... em cứ nghĩ anh cả gọi rồi, hay bảo vợ nó gọi, chúng ta gọi, sợ thằng nhóc này chẳng thèm nghe đâu.
Mọi người nhìn về phía Liễu Hàn Yên, thực ra Liễu Hàn Yên đã nghe thấy, cô hơi do dự, cầm điện thoại lên gọi đi.
Rất nhanh, điện thoại kết nối, Liễu Hàn Yên nói:
- Đến nhà chính, lễ giỗ tổ sắp bắt đầu rồi, mọi người đều đang đợi anh đấy.
Tần Xuyên bên kia vội động ý, hắn chẳng để tâm lắm đến mấy lễ tiết kia, có điều bánh tổ để nguội ăn không ngon.
Thấy điện thoại gọi xong, Tần Minh tò mò hỏi:
- Hàn Yên, Tần Xuyên đi đâu vậy? Nó đang làm gì thế?
Liễu Hàn Yên lắc đầu,
- Cháu không hỏi ạ.
Mọi người vẻ mặt bất đắc dĩ, quản gia Tần Mậu tủm tỉm nói:
- Nhị gia, tôi nghe mấy người hầu nói, đại thiếu gia đang ở sân của người hầu phía tây núi, cùng đám người hầu làm bánh mật, sau đó vui vẻ trò chuyện với họ, còn trị bệnh đau chân nhức lưng của mấy người hầu già.
- Chả trách... sao mà tôi thấy hôm nay ít người hầu đi qua đi lại thế, hóa ra chạy qua đó tham gia náo nhiệt rồi.
Tần Mãnh vui vẻ nói.
Tần Hán cùng Tần Minh đều lắc đầu, không biết nên nói gì.
- Hừ, anh cả đúng là không hổ lớn lên trong núi, hình như nói chuyện với nông dân rất hợp, chúng cháu chẳng có bản lĩnh này.
Tần Hà mỉm cười nói.
Tần Uy trừng mắt nhìn con, nói:
- Con biết gì chứ, Tần Xuyên là người bình dị gần gũi, các con phải học tập anh ấy.
- Bình dị gần gũi là một chuyện, nhưng là người nối nghiệp của Tần gia, đại thiếu gia không thể ngồi chung với người hầu, sẽ để họ trèo lên đầu lên cổ, như vậy chẳng phải để đám người hầu được đà lấn tới?
Lục thúc công phê bình nói.
- Đúng đó, gia chủ, tuy hiện tại Tần Xuyên rất uy phong, nhưng thượng bất chính, hạ tất loạn, nó là tấm gương mà, sao làm vậy được?
Chẳng lẽ ở ngoài có chút thành tựu là muốn làm gì thì làm? Lễ tế tổ gia tộc mừng năm mới, có thể muộn như vậy, đúng là quá đáng.
Tam thúc công cũng thêm dầu vào lửa.
Tần Hàng và Tần Dĩnh hậu bối của hai ông già này, đều trở mặt với Tần Xuyên, dĩ nhiên không mong Tần Xuyên thuận lợi lên vị trí kia.
Cha con Tần Uy và Tần Hà, trao đổi ánh mắt, thầm cười lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận