Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 588: Biển trong tâm ta

Liễu Hàn Yên hỏi:
- Việc gì?
- Em cứ nhận lời anh đi đã.
Liễu Hàn Yên nhíu mày, nhưng vẫn “ừ” một tiếng, quả quyết nói:
- Tôi nhận lời.
- Được, vậy bất kể kế tiếp xảy ra chuyện gì...
Tần Xuyên hít sâu một hơi:
- Em phải trước hết tự bảo vệ mình, bình an sống sót.
Thân thể mềm mại của Liễu Hàn Yên như cứng lại, cả người run lên, nín thở.
Tần Xuyên mỉm cười, vuốt lên mái tóc đen mượt của cô, lại hôn lên má cô một cái, rồi mới buông cô ra.
Lui về phía sau hai bước, Tần Xuyên cười lớn, cũng không nhìn vẻ mặt đờ đẫn của vợ, liền xoay người đi về phía Hoa Mãn Nguyệt.
Phía xa xa, Lăng Lạc Tuyết đã không còn năng lực chiến đấu, thấy cảnh tượng đó, ánh mắt lộ vẻ buồn bã, hai dòng lệ lặng lẽ rơi xuống.
Lúc này, Hoa Mãn Nguyệt lại vừa đá một võ giả của phái côn Luân bay ra ngoài, đó cũng là người cuối cùng ở trước mặt bà ta.
Thấy Tần Xuyên đi tới, Hoa Mãn Nguyệt nheo nheo mắt, hơi do dự:
- Ngươi là ai...
Bà ta hỏi như vậy, là vì cảm thấy người trước mắt cực kỳ giống một người lẽ ra không nên ở chỗ này.
Tần Xuyên cười khẽ:
- Giáo chủ của các ngươi không nói cho các ngươi biết, tuy ta không tham gia đại hội Chân Long, nhưng vẫn sẽ tới tham gia náo nhiệt sao?
Lập tức Hoa Mãn Nguyệt biến sắc, theo phản xạ lùi lại một bước.
Lần này, những người chung quanh đều lộ vẻ hết sức kinh ngạc, làm sao Tần Xuyên vừa ra mặt, đã khiến nữ cao thủ Thánh giáo đầy ngạo mạn này sợ hãi?
- Ngươi là Kiếm Ma!?
Rốt cuộc Hoa Mãn Nguyệt đã tin chắc rằng người trẻ tuổi trước mặt, đúng là người trên tấm ảnh mà trước kia Teresa cho bà ta xem!
Đại thiếu gia Tần Xuyên của Tần gia, thì ra là Kiếm Ma – người làm mưa làm gió ở nước ngoài, khiến bao người sợ hãi!
Ngay cả với Manor, Teresa cũng không nói bí mật này, bởi vì Thánh giáo và Manor đều lợi dụng lẫn nhau, không nhất thiết tin tức gì cũng phải trao đổi.
Thế nhưng, đối với những người có vai vế trong giáo, nhất là những người mai phục ở Hoa Hạ, đương nhiên Teresa phải dặn đi dặn lại, bảo họ chớ nên đụng chạm Tần Xuyên.
Đại hội Chân Long lần này, Tần gia phái Tần Khải đi, họ nghĩ rằng như vậy cũng không có vấn đề gì, nào ngờ do Liễu Tiên Tiên khăng khăng muốn tới, Tần Xuyên cũng nảy ra ý định tới tham gia.
Hai tiếng Kiếm Ma vừa vang lên, đám người chung quanh liền hoảng sợ.
Khuôn mặt của đám Long Hải Hiên và Tống Bảo Khôn lập tức lộ vẻ “Quả nhiên là như vậy”, còn người của Tần gia và Liễu gia lộ vẻ không thể tin nổi.
Thậm chí ngay cả những thành viên Thánh giáo đang định thực hiện cuộc tàn sát cũng đều ngẩn ra tại chỗ, hết sức ngỡ ngàng.
Đồ Thiên Vạn, Kiếm Bào, Cơ Vô Danh, Mộ Tiêu Hàn đang đánh nhau cũng đều dừng lại, chăm chú nhìn Tần Xuyên.
Trong mấy tháng gần đây, danh hiệu Kiếm Ma đã vang dội trong thế giới ngầm ở trong nước và nước ngoài, gần như đã được “thần hóa”, có thể nói là “không ai ngăn nổi”, đương nhiên khiến bọn họ phải kiêng dè.
Chỉ riêng Liễu Hàn Yên nghe như vậy, mắt chỉ hơi đỏ lên, vẻ mặt đờ đẫn, không nói tiếng nào.
Như trút được gánh nặng, Tần Xuyên thở phào, cảm thấy công khai thân phận, trong lòng lại nhẹ nhõm rất nhiều, cảm khái cười nói:
- Đã biết ta là ai, ta không cần phải tự giới thiệu nữa. Ta cũng không muốn tốn nước bọt với các ngươi, ta cho các ngươi hai lựa chọn.
Mặc kệ Hoa Mãn Nguyệt định nói gì đó, Tần Xuyên nói tiếp:
- Lựa chọn thứ nhất, tự phế võ công; lựa chọn thứ hai, chết!
Toàn bộ hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, mấy trăm người nghe Tần Xuyên nói như vậy, đều cảm thấy có lẽ Tần Xuyên điên rồi.
Ban đầu mấy người Hoa Mãn Nguyệt, Kiếm Bào, Đồ Thiên Vạn lộ vẻ kinh ngạc, nhưng giờ đây khuôn mặt đều lộ vẻ giận dữ mà cố kìm chế.
- Ha ha ha...
Hoa Mãn Nguyệt tức quá hóa cười:
- Cho dù ngươi là Kiếm Ma, cho dù ngươi có thực lực tông sư, ngươi cho rằng trong tình thế mấy người bọn ta liên thủ, hơn nữa Thánh giáo có đông người tinh nhuệ như thế này, ngươi có thể lật ngược được tình thế sao?
Tần Xuyên đi về phía lôi đài, cũng không quan tâm Hoa Mãn Nguyệt nói gì, chỉ nói:
- Ta cho các ngươi thời gian 10 giây để lựa chọn...
Trước thái độ không thèm nhìn tới của Tần Xuyên, đám mấy cao thủ Hoa Mãn Nguyệt đều tức giận, mặt mày đỏ bừng.
- Chó đẻ thật, Kiếm Ma thì sao chứ! Hoa Mãn Nguyệt, cùng lắm thì bọn ta giết người tại chỗ, không cần bắt sống nữa! Dù hắn có lợi hại cỡ nào, cũng không thể đồng thời ngăn chận tất cả bọn ta!
Đồ Thiên Vạn quắc mắt lên, đầy dung dữ.
Trong khi Hoa Mãn Nguyệt hoảng sợ run rẩy, có chút do dự, Tần Xuyên đã dừng bước.
Hắn đứng giữa lôi đài, quay đầu lại đăm đăm nhìn mấy người Liễu Hàn Yên, rồi đột nhiên nhắm mắt lại...
Tần Xuyên dang tay ra, theo hơi thở của hắn, từng đạo kiếm quang màu xanh hiện ra trên trên người hắn.
Thanh Liên kiếm khí lại trở nên không suôn sẻ như thường ngày, không còn bị Tần Xuyên hoàn toàn khống chế, chúng như vô số chiến sĩ nóng nảy, chạy tán loạn trong kinh mạch trên cơ thể Tần Xuyên.
Tần Xuyên ngửa mặt lên trời, hét to một tiếng, kiếm khí màu xanh như hàng vạn tia sáng từ thân thể Tần Xuyên phóng ra ngoài, áp lực của kiếm khí cuộn lên như một cơn lốc mạnh mẽ, muốn cuốn sạch cả hội trường hàng vạn thước vuông!
Ngay cả đỉnh núi của Thanh Long tự, cũng rung lên trước sức chấn động của đạo kiếm khí này.
Uy lực của kiếm khí khiến mọi người ở hiện trường đều nín thở, ngây người kinh ngạc, đây là uy lực mà con người có thể tạo ra sao?
Theo chuyển động của kiếm khí, thân hình Tần Xuyên cũng nhấc khỏi mặt đất, lơ lửng cách mặt đất mười mấy thước, hắn từ từ mở mắt ra.
Mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, vì vẫn không thể chịu nổi uy lực của kiếm khí, trong mắt, mũi và khóe miệng của hắn đều có tia máu chảy ra.
Nhưng Tần Xuyên cắn răng chịu đựng sự thống khổ vì cả người như muốn nổ tung, vẫn không ngừng thi triển kiếm ý.
- Vù vù.....!
Tất cả những thanh kiếm trong hội trường, bất kể là bị ném trên lôi đài, hoặc vẫn còn nằm trong vỏ kiếm, cũng bắt đầu phát ra tiếng ngâm khẻ.
Những thanh kiếm này trở nên không bị khống chế, lấy Tần Xuyên làm trung tâm, bắt đầu tụ lại, lơ lửng giữa không trung.
Mà ngay cả Thính vũ kiếm của Mộ Tiêu Hàn, Nộ Lôi kiếm của Lăng Lạc Tuyết cũng suýt rời khỏi vỏ bay đi, may mà Mộ Tiêu Hàn nắm được Thính Vũ kiếm của mình, đồng thời cũng chụp được Nộ Lôi kiếm.
Dù vậy, Mộ Tiêu Hàn cũng rất chấn động, y kinh ngạc nhìn lên không trung, những thanh phi kiếm dày đặc bay múa xung quanh Tần Xuyên, như bách điểu triều phụng, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
- Vạn Kiếm Quy Tông....mà sư phụ nói...lại có thể xảy ra trong thực tế?!
Y từng nghe Kiếm Si Dược Thương Hải nói, khi kiếm ý đạt tới một cảnh giới nào đó, thì tất cả những thanh kiếm tầm thường trên thế gian hoàn toàn không xứng với loại kiếm ý này.
Mà khi loại kiếm ý này xuất hiện, là có thể dùng tư thế của chúa tể, khiến vạn kiếm phải thần phục!
Điều này không do bản thân kiếm khách khống chế, mà là một khi kiếm ý thi triển, lập tức sẽ sinh ra hiện tượng đó, không thể giải thích theo lẽ thường.
- Mau ngăn cản hắn lại! Đừng cho hắn phóng kiếm ý ra!
Là kiếm khách, Kiếm Bào biết một khi loại kiếm ý này phóng ra, tất nhiên là có uy lực không thể tưởng tượng, cho nên biên pháp duy nhất mà bọn họ có thể làm là hợp lực ngăn cản Tần Xuyên!
Đám Hoa Mãn Nguyệt, Đồ Thiên Vạn, Khổ Hải nghe vậy, không chút do dự, liền liều lĩnh lao về phía Tần Xuyên.
Nhưng, khi bọn họ càng tới gần vị trí của Tần Xuyên, lại nhận ra càng khó tiếp cận hắn.
Thanh Liên kiếm khí như một cơn lốc xoáy, lấy Tần Xuyên làm trung tâm, bắt đầu lan tràn ra, thế không gì ngăn cản được!
Kiếm khí màu xanh hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với lúc đối chiến với Cơ Vô Danh, uy lực của nó lúc này dễ dàng nghiền nát đá xanh trên mặt đất, chân khí hộ thể cao cấp tiên thiên của bọn họ chỉ như giấy mỏng, không chịu nổi một kích!
Bốn người lao tới nửa đường, lại bị uy lực của kiếm khí đè ép, hoảng sợ liên tục lui về phía sau, hoàn toàn không dám đến gần phạm vi trăm thước vuông chung quanh Tần Xuyên.
- Chết tiệt! Đây là kiếm khí quỷ quái gì vậy? Làm sao có thể sắc bén tới mức này?
Đám Đồ Thiên Vạn hét lên đầy kinh ngạc.
Ngay cả chim chóc trên Thanh Long sơn cũng cảm nhận được sát khí trong kiếm ý, đột nhiên bay tứ tán chạy trốn, khiến cả một vùng rừng núi đều náo loạn.
Đứng trong vô số phi kiếm, Tần Xuyên lại bình tĩnh hơn bao giờ hết, vốn hắn tưởng cả đời mình sẽ không cần phải xuất ra chiêu này, bởi vì so với “Sát na Vĩnh hằng”, chiêu này càng là nghịch thiên!
Trong đầu của hắn, hiện lên những hình ảnh như trong một cuốn phim.
Có một cậu bé, ngay từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, đã sống trong núi, mỗi khi ngẩng lên nhìn bầu trời, cậu lại mơ ước đến một nơi xa xôi, nơi đó sẽ như thế nào...
- Sư phụ, trong sách nói đến biển cả, đó là gì vậy?
Hắn chưa bao giờ thấy biển, đã từng hỏi sư phụ mình như vậy.
- Biển cả à? Nó mênh mông như bầu trời sao trên đầu chúng ta...
Sư phụ hắn đã trả lời như vậy.
- Nhật nguyệt chi hành, nhược xuất kỳ trung
Tinh há xán lạn, nhược xuất kỳ lý
(Hai vầng nhật nguyệt
Từ đó ra đời
Ngân Hà rực rỡ
Từ đó chơi vơi)
(1)
Biển rộng mà lần đầu tiên cậu bé Tần Xuyên nhìn thấy, không phải là đại dương mênh mông, mà là dải Ngân Hà!
- Hô...
Tần Xuyên thở ra một hơi thật dài, khóe miệng hiện ra nét cười như lánh xa trần thế, quan sát đám người Thánh giáo đang kinh sợ.
- Các người có biết, trong lòng ta là một biển sao mênh mông...
Dường như hắn lẩm bẩm một câu, khiến cho mọi người có mặt đều không hiểu, không biết vì sao.
Nhưng Tần Xuyên hoàn toàn không cần người khác phải hiểu, hai tay hắn giang ra, vô số kiếm quang lấy hắn làm trung tâm, không ngừng lóe lên, không ngừng lan tràn.
Trong chớp mắt, một mảng trời sao do kiếm khí màu xanh hình thành, xuất hiện.
Kiếm sao che khuất bầu trời, mênh mông rộng lớn, bao trùm toàn bộ Thanh Long tự, khiến người người kinh sợ.
Người của Thánh giáo lộ vẻ tuyệt vọng, đám cao thủ Mộ Tiêu Hàn, Cơ Vô Song ánh mắt đăm đăm, các lãnh đạo quân đội thì hai chân như nhũn ra.
Liễu Hàn Yên, Lăng Lạc Tuyết, Tần gia, Liễu gia...như lần đầu tiên nhìn thấy Tần Xuyên, ngơ ngẩn xuất thần...
- Bất Hủ Thanh Liên, Diệt Thế Tinh Hải...
Hai tay Tần Xuyên từ từ buông xuống...
Biển sao rơi xuống!
(1)Bốn câu thơ trích trong bài Bộ xuất Hạ Môn hành kỳ 2 - Quan thương hải (Bài hát đi ra cửa Hạ Môn kỳ 2 - Ngắm biển khơi) của Tào Tháo.
Bài thơ được làm nhân khi Tào Tháo lên núi Kiệt Thạch, từ trên đỉnh núi nhìn xuống, cảm thấy như biển nuốt tất cả mặt trời, mặt trăng và các vì sao, biểu thị tinh thần và chí hướng của Tào Tháo:
Bộ xuất Hạ Môn hành kỳ 2 - Quan thương hải
Đông lâm Kiệt Thạch,
Dĩ quan thương hải.
Thuỷ hà đạm đạm,
Sơn đảo lạt trì.
Thụ mộc tùng sinh,
Bách thảo phong mậu.
Thu phong tiêu sắt,
Hồng ba dũng khởi.
Nhật nguyệt chi hành,
Nhược xuất kỳ trung;
Tinh hán xán lạn,
Nhược xuất kỳ lý.
(Tạm dịch: Lên mỏm Kiệt Thạch,
Ngắm nhìn biển xanh
Sóng nước lăn tăn,
Đảo núi trơ trọi
Um tùm cây cối,
Hoa cỏ muôn màu.
Se sắt hơi thu,
Sóng xô ào ạt.
Hai vầng nhật nguyệt,
Từ đó ra đời
Ngân Hà rực rỡ
Từ đó chơi vơi...)
dongphong dịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận