Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 679: Chỗ sâu nhất

- Tại sao ở đây lại có nhà ở? Chẳng lẽ nơi này chính là Thanh Liên Môn?
Đứng trên một điểm cao nhìn xuống đống kiến trúc, Nạp Lan Thấm giật mình hỏi.
Tần Xuyên gật đầu:
- Bắt đầu từ chỗ này kéo dài hơn mười dặm đều là phạm vi của Thanh Liên Môn.
- Lớn như vậy sao? Thanh Liên Môn có rất nhiều người?
- Không, chỉ là nhiều nhà mà thôi. Trên dưới Thanh Liên Môn chưa đến năm mươi người. Nghe nói thời xa xưa, người trong môn rất nhiều, nhưng càng về sau càng ít. Đại đa số nhà cửa ở đây đã không có người ở mấy trăm năm qua.
Tần Xuyên giải thích.
Tử La gật đầu, nói:
- Đúng. Bàn Long Các của chúng tôi cũng vậy. Người thì thiếu, nhà cửa lại rất nhiều. Thật sự quá lãng phí.
- Ở đây ngược lại có chút giống với cao nguyên Nặc Nhĩ Lan của chúng tôi. Thôn trang của chúng tôi có rất nhiều nhà, nhưng người thì rất ít. Nhưng đường sá ở đây thô sơ quá.
Phất Cách chán ghét nói. Trên đường có quá nhiều côn trùng. Hơn nữa sương sớm khiến cho pháp bào của cô có chút bẩn thỉu.
- Không. Tuy ở đây thoạt nhìn rất bình thường, nhưng có thể dùng một từ để nói, chính là….loạn.
Jayme dùng thần lực tinh thông của mình để cảm nhận, sau đó thán phục, nói:
- Đông Nam và Tây Bắc đều không tồn tại, giống như đây là một khu vực đặc biệt trên địa cầu.
Phất Cách thử dùng lực tinh thần cảm nhận một chút, phát hiện quả thật như thế, không khỏi há cái miệng nhỏ nhắn.
Nạp Lan Thấm u oán lẩm bẩm:
- Họ Phó đợi ở chỗ này tốt như vậy, kết quả còn bị người ta ám sát.
Ánh mắt Liễu Hàn Yên quét một vòng:
- Có lẽ bọn họ phải đến rồi mới đúng. Nhưng mà người đâu?
Phóng tầm mắt ngàn mét cũng không nhìn thấy một bóng người.
- Là cấm địa, cấm địa Cửa sao Bỉ Ngạn của Thanh Liên Môn.
Tử La nói.
Tần Xuyên sửng sờ:
- Thanh Liên Môn có cấm địa? Tại sao ta lại không biết?
- Chỉ có chưởng môn và Đại trưởng lão mới biết được. Nó được ghi trên bản vẽ cửa sao Bỉ Ngạn.
Tử La cẩn thận suy nghĩ lại:
- Tôi nhớ trên bản vẽ có ghi, cấm địa chính là chỗ sâu nhất của Thanh Liên Môn. Con trai, con biết chỗ sâu nhất của Thanh Liên Môn là chỗ nào không?
- Sâu nhất? Trên bản vẽ không ghi rõ sao?
Nạp Lan Thấm phàn nàn.
- Chẳng lẽ là giếng nước nào đó?
Lăng Vân cũng bắt đầu suy đoán.
Tần Xuyên lắc đầu:
- Nước ở Thanh Liên Môn đều là nước từ trong khe núi, không có nước chảy từ bên ngoài vào.
- Vậy thì không còn cách nào. Ở đây chẳng có Đông Nam Tây Bắc, tổ tiên đạo môn cũng không cố ý đánh dấu rõ ràng.
Tử La chu miệng nói.
Phong Thần nhìn Tần Xuyên:
- Con trai, theo lý thuyết, nếu như con không bị khu trục ra ngoài, với tư cách đệ tử chưởng môn, con sẽ tiếp nhận sự bồi dưỡng của chưởng môn Thanh Liên Môn. Chẳng lẽ Phó chưởng môn không tiết lộ chút tin tức nào cho con sao?
Tần Xuyên nhắm mắt, nhớ lại những việc đã trải qua với Phó Thanh Y từ nhỏ cho đến lớn.
Đột nhiên, hắn mở mắt ra:
- Chẳng lẽ….chẳng lẽ là sơn cốc mà ông ấy bỏ con vào trong đó?
Liễu Hàn Yên cũng nhớ lại điều gì. Khi còn ở đảo, Tần Xuyên cũng đã từng nói qua với cô.
- Anh nói là, khi anh mười hai tuổi đã ở trong sơn cốc nửa năm? Đó chính là ở Thanh Liên Môn?
Tần Xuyên nghi hoặc nói
- Nếu nói là sâu, chỗ đó có lẽ là sâu nhất. Nhưng anh ở đó hơn nửa năm cũng chẳng thấy có gì khác biệt. Hơn nữa, nếu chỗ đó là cấm địa, tại sao lại cho anh vào?
Không để mọi người suy nghĩ, ánh mắt Tần Xuyên ngưng lại:
- Chẳng lẽ là đầm nước trong sơn cốc?
Nghĩ đến đây, Tần Xuyên tranh thủ thời gian chạy nhanh đi.
Tuy mọi người vẫn còn mơ hồ, nhưng thấy Tần Xuyên đã chạy, liền lập tức chạy theo phía sau.
Trên đường chạy qua những căn nhà, lầu các của Thanh Liên Môn, mọi người phát hiện có không ít thi thể đã biến thành khô lâu.
Hiển nhiên, Sở Trần Sa và Cát Thiên Tinh đã đuổi cùng giết tuyệt những trưởng lão và đệ tử không phục tùng bọn họ trong môn.
Khi đến cạnh một vách núi biên giới Thanh Liên Môn, khoảng hơn 30m, một vết nứt dài mấy trăm mét liền xuất hiện.
Mây mù tràn ngập bên trong. Một đầu vết nứt giống như cái miệng lớn dính máu, cứ nhắm người mà nuốt, có chút khủng bố.
- Có muốn đi tiếp không?
Nạp Lan Thấm có chút sợ hãi.
- Chúng ta đã chạy đến đây, vậy mà chẳng thấy bóng dáng một ai, ngay cả chân khí của bọn họ cũng không cảm nhận được. Hơn phân nửa là bọn họ đã đi xuống.
Tần Xuyên mỉm cười:
- Tiểu Thấm Thấm, nếu như em sợ, có thể ở phía trên chờ.
- Em không ở đây đâu. Một người ở đây mới càng phải sợ.
Nạp Lan Thấm vội lắc đầu.
Tần Xuyên mỉm cười, hít một hơi thật sâu:
- Vẫn quy củ cũ, tôi nhảy trước, phòng ngừa bọn họ bày độc trận bên dưới.
Nói xong, Tần Xuyên trực tiếp phi thân xuống.
Năm đó, khi hắn còn là một đứa trẻ, khinh công không được tốt, tất nhiên cảm thấy nhảy xuống sơn cốc này rất khó khăn. Nhưng với tu vi hiện tại, căn bản chẳng cần lo lắng.
Thấy Tần Xuyên nhảy xuống, mọi người cũng từng người nhảy xuống khu vực được bao phủ bởi sương trắng.
Xê dịch trên vách đá khoảng mấy lần. đám người Tần Xuyên vững vàng chạm đất.
Mặt đất trong sơn cốc rất ẩm ướt, trong không khí mang theo mùi cỏ thơm ngát. Cỏ dại sinh sôi. Cách xa là một đầm nước hình vuông rộng hơn trăm mét. Nước chảy từ trên vách đá xuống đầm nước, thu hút sự chú ý của mọi người.
- Tiểu Bảo, con nói con ở đây hơn nửa năm, chỉ một mình thôi sao?
Tử La đau lòng nói:
- Tại sao Phó Thanh Y lại đối xử với con như vậy? Đó chính là ngược đãi trẻ em.
- Đó là chuyện quá khứ rồi. Mau tranh thủ thời gian tìm đám người Tuyệt Ảnh.
Tần Xuyên đối với người mẹ ruột Loli này có chút chịu không nổi.
Đường Vi đến bên cạnh đầm nước, nói:
- Mọi người xem, ở đây đúng là có dấu chân. Tuy nhìn rất cạn, hơn phân nửa là cố ý dùng khinh công che giấu, nhưng chung quy là vẫn có.
Tần Xuyên nhớ lại, khi còn bé, mặc dù có nhảy vào đầm nước, nhưng vẫn không lặn xuống quá sâu. Trong ấn tượng của hắn, đầm nước này rất sâu. Cho nên hắn không dám xuống dưới.
- Chẳng lẽ chúng ta cũng phải nhảy vào đầm nước?
Nạp Lan Thấm có chút khẩn trương.
Phất Cách và Jayme cảm thấy không thoải mái. Bọn họ không biết bơi.
- Để tôi trực tiếp dùng ma pháp hủy diệt phân giải đầm nước này. Tôi không muốn làm ướt quần áo.
Phất Cách nói.
Phong Thần ngăn lại:
- Không được. Phất Cách tiểu thư, vạn nhất cửa sao Bỉ Ngạn đúng là ở bên dưới, va chạm với ma pháp hủy diệt, sẽ không biết tạo nên ảnh hưởng gì. Quá nguy hiểm.
- Như vậy đi, Bul-Kathos các hạ, ngài và Phất Cách và Jayme ở phía trên, phòng ngừa đám người kia mai phục từ bên trên xuống. Để tôi và những người còn lại xuống dưới.
Tần Xuyên nói:
- Cũng không còn cách lựa chọn nào khác.
Bul-Kathos có chút do dự, nhìn hai ma pháp sư không tình nguyện nhảy xuống, liền gật đầu. Trên thực tế, Man Vương lớn lên trên đại thảo nguyên cũng không thích nhảy vào nước.
Sau khi sắp xếp xong, Tần Xuyên hít một hơi thật sâu rồi nhảy vào trong nước.
Những người khác thấy vậy, cũng lục tục nhảy vào trong.
Đầm nước lạnh như băng. Nếu là người bình thường, khẳng định sẽ không chịu nổi một thời gian dài. Nhưng tất cả mọi người đều là võ giả, ngược lại sẽ không cảm thấy rét lạnh.
Không ngừng lặn sâu xuống, bên dưới bắt đầu trở nên tối bừng.
Đám người Tần Xuyên chỉ có thể thông qua cảm giác lẫn nhau để xác định tình huống đều an toàn, sau đó tiếp tục lặn xuống.
Nhưng khi lặn được hai phút, phổi mọi người đều cảm nhận một áp lực thật lớn. Nước bên dưới cũng bắt đầu chảy xiết.
A!
Nạp Lan Thấm tu vi kém nhất đột nhiên bị dòng nước xiết ảnh hưởng, bị đẩy ra xa.
Tần Xuyên nhanh tay kéo tay cô gái. Sau khi ôm chặt cô, hắn tiếp tục lặn xuống.
Với độ sâu này, khi còn bé, hắn hoàn toàn không thể đạt đến.
Dòng nước xiết càng trở nên mạnh mẽ. Đám người Tần Xuyên phát hiện, mạch nước ngầm càng lúc càng mạnh, tạo thành một vòng xoáy siêu cường, muốn đẩy bọn họ đến một nơi không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận