Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 574: Cây kim so với cọng râu

Trên khán đài truyền đến từng trận tiếng vỗ tay, dù mọi người đều biết Lăng Lạc Tuyết thuộc môn phái nổi tiếng nhưng không ngờ lại thắng nhẹ nhàng thế.
Người của núi Long Hổ thì đều sắc mặt đen kịt, dù gì thì Lục Thao là võ giả tiên thiên trung cấp mà lại bị đánh cho lép vế như vậy, hơn nữa đối thủ còn không mang cả kiếm.
Nhưng đối mặt với sức phá hoại cường đại của kiếm khách, bọn họ cũng chỉ có thể nhận thua.
Trận đấu cuối cùng của ngày hôm đó, vốn dĩ đã sắp xếp cho Cơ Vô Danh xuất hiện nhưng Cơ Vô Danh thật sự không có hứng thú ở dưới nhìn người khác đấu nên đã yêu cầu lên đài sớm hơn.
Bên tổ chức đại hội Chân Long bất đắc dĩ đành để Cơ Vô Danh thi đấu trận đấu trước khi ăn trưa.
Trên núi Thanh Long gió lạnh thấu xương, khiến đại diện Liễu gia là Liễu Nham trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Lên trên đài, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Liễu Nham càng chỉ biết nuốt nước miếng, gượng cười khẽ gật đầu với Cơ Vô Danh.
Cơ Vô Danh một thân quần áo đơn bạc, tùy tiện đi đến trước mặt Liễu Nham, hỏi một câu:
- Anh trực tiếp nhận thua hay là để tôi tiễn anh xuống?
Liễu Nham sững sờ, dù cảm thấy áp lực đến mức không thở nổi nhưng vẫn cắn răng nói:
- Đàn ông Liễu gia chúng tôi sao có thể nhận thua chứ.
- Thế thì mau lên! Sững người ra làm gì?
Cơ Vô Danh trừng mắt.
Liễu Nham vội không ngừng vận chuyển Tử Dương Công, chân khí như ngọn lửa màu tím trên cánh tay được châm lên, có vẻ sắp ra chiêu Nhất Dương Trùng Thiên Chỉ.
Nhưng Cơ Vô Danh không cho anh ta bất cứ cơ hội nào, mu bàn tay đột nhiên vỗ vào ngực Liễu Nham!
Ầm!
Một tiếng động cực lớn vang lên, cả người Liễu Nham liền bay ra cách lôi đài bảy tám mét, sau đó lăn lông lốc vài vòng, nhổ ra một ngụm máu tươi, ngất đi!
“Wasai!”
Gần một nửa người xem trên khán đài đều đứng dậy, phát ra tiếng thán phục!
Đây đâu phải quyết đấu của võ giả tiên thiên? Người trưởng thành đánh trẻ nhỏ mới đúng! Giống như một con chó con mèo con bị đá bay, không cần tốn nhiều sức!
Tần Xuyên ánh mắt ngưng tụ, toàn thân giật mình, hắn từng nhìn thấy loại bản lĩnh này!
Lực lượng! Đây là nghĩa thâm sâu của “lực”!
Dù nếu so với sức mạnh kinh thiên địa khiếp quỷ thần của Bul Kathos thì vẫn kém xa nhưng quả thật Cơ Vô Danh không hề dùng bất cứ chân khí gì, chỉ dựa vào sức mạnh của mình liền đột phá Tử Dương Công của Liễu Nham, chỉ một mu bàn tay đã đánh bay anh ta!
- Mạnh quá! Anh ta làm được bằng cách nào thế?
- Không biết, hình như không phải bí quyết Chiến Long của Cơ gia, còn không cảm giác được chân khí.
Tất cả mọi người bàn bạc xôn xao, nhưng nhân vật chính Cơ Vô Danh lại chẳng có hứng thú để ý đến, anh ta chỉ vừa làm một chuyện sớm đã đoán được, vậy nên chẳng thèm nghe tuyên bố thắng thua, tự mình đi xuống lôi đài.
Người của Cơ gia trong đó có Cơ Vạn Lý đều lộ vẻ mặt đắc ý nhưng không hề bất ngờ với kết quả này.
Nên biết Cơ Vô Danh mới chỉ thi triển chút da lông thôi, nếu thực lực thực sự của anh ta được thể hiện thì nhất định sẽ kinh động người bậc cao!
Ánh mắt Cơ Vạn Lý không khỏi quét về phía trận doanh của Tần gia, nhắm ngay Tần Xuyên, cười lạnh.
Không lâu sau, người bậc cao sẽ biết ai mới thật sự là thiên tài!
Đương nhiên Tần Xuyên cũng chú ý đến ánh mắt mang theo thù hận của người Cơ gia nhưng lúc này hắn không để ý đến những chuyện này, ngược lại, hắn rất tò mò làm thế nào mà Cơ Vô Danh luyện được ý nghĩa thâm sâu của “lực”.
Chẳng lẽ Cơ Vô Danh không có việc gì liền ở nhà ăn côn trùng à? Hay là trời sinh đã phải cao to cường tráng như vậy mới có thể tu luyện lực lượng thuần túy?
Thật ra Tần Xuyên rất muốn chạy đi hỏi Cơ Vô Danh tâm đắc tu luyện nhưng hắn biết chắc chắn Cơ Vô Danh sẽ không nói với hắn, còn nhìn hắn như kẻ ngốc.
- Anh rể! Anh rể! Em gọi anh đấy! Đừng ngây người nữa!
Lúc này Liễu Tiên Tiên đứng trước mặt Tần Xuyên kêu to.
Tần Xuyên giật mình hoàn hồn:
- Làm sao vậy em vợ?
- Anh mau xem cho anh Liễu Nham đi, anh ấy hộc máu rồi!
Liễu Tiên Tiên nói.
Lúc này Tần Xuyên mới phát hiện Liễu Nham được nâng xuống dưới lôi đài, đang nằm dưới đó, mọi người biết Tần Xuyên y thuật cao nên chờ đợi hắn đến xem thế nào.
Tần Xuyên đi qua, bắt mạch qua rồi nói:
- Yên tâm đi, anh ta gãy hai xương sườn nhưng không bị thương đến lục phủ ngũ tạng, xem ra Cơ Vô Danh ra tay cũng có chừng mực… Tôi dùng chân khí điều trị cho anh ta một chút là được.
Nghe Tần Xuyên nói vậy, mọi người nhẹ nhàng thở ra, chỉ có điều cũng rất tiếc hận, tuyển thủ Liễu gia phái đến lần này vì một chiêu này mà bị loại khỏi đại hội, vô cùng uất ức.
Ngày hôm sau, trận quyết đấu của đại hội Chân Long trở nên giằng co hơn nhiều, nhưng Cơ Vô Danh và Lăng Lạc Tuyết vẫn dễ dàng đánh bại đối thủ của mình.
Vốn dĩ võ giả tham gia lần này có thêm rất nhiều tiên thiên trung cấp, phải rất kịch liệt mới đúng, nhưng vì hai “quái vật” xuất hiện nên khiến trận quyết đấu của những người khác đều bị lu mờ.
Vì số người nên cho đến tận trước khi vào bán kết đều sẽ có người may mắn trực tiếp vào thẳng vòng trong.
Rất nhiều người dự thi đều trông mong có thể để hai người Cơ Nhị được trực tiếp vào thẳng vòng trong nhưng tiếc là chẳng có lần nào cả.
Tần Xuyên cũng lại lần nữa được nhìn thấy “lực” của Cơ Vô Danh, hoàn toàn tin rằng đây chính là con đường tu luyện của Bul Kathos.
Cuối cùng đến ngày cuối chỉ còn lại bốn người mạnh nhất.
Ngoài Cơ Vô Danh cùng Lăng Lạc Tuyết, hai người còn lại khiến tất cả mọi người đều rất bất ngờ, không phải là môn phái nổi tiếng trước khi thi đấu, một người là đệ tử của Bá Đao Môn, Kim Triết Ngao, một người là đệ tử của Bạch Long Tự, Viên Thông hòa thượng.
Khi ở Colombia Tần Xuyên đã từng gặp Viên Thông hòa thượng, Vu Lượng Công tu luyện vô cùng vững chắc, dựa vào “Lá chắn Hồi Âm” được mệnh danh là huyền công phòng ngực số một thiên hạ, gần như không ai có thể công phá phòng ngự của y trong thời gian ngắn.
Cũng vì làm gì chắc đó nên Viên Thông hòa thượng khiến người ta bất ngờ khi vào được vòng bán kết, giao đấu với Cơ Vô Danh.
Còn về Kim Triết Ngao của Bá Đao Môn thì đại hoàn đao của y chiêu nào chiêu nấy đều tràn đầy uy lực, lĩnh ngộ được “đao ý”, đánh cho tất cả đối thủ đều trở tay không kịp.
Vì thế nên đại chiến bán kết khiến không ít người mong đợi, trận quyết đấu giữa đao và kiếm, trận quyết đấu giữa người tấn công mạnh nhất và người phòng ngự mạnh nhất, cây kim so với cọng râu, không gì hơn cái này.
Người lên đài trước là Lăng Lạc Tuyết và Kim Triết Ngao, lần này Lăng Lạc Tuyết cũng không dám khinh thường đối thủ, mang theo bội kiếm của mình.
Đó là một trường kiếm có vỏ kiếm hoa văn màu tím tinh xảo, nhìn tạo hình của chuôi kiếm thì cũng là một thanh kiếm cổ có niên đại đã lâu.
Nhưng hiện trường có không ít người kiến thức rộng rãi, rất nhanh liền nhận ra lai lịch của thanh kiếm đó…
- Nộ Lôi? Đó là Nộ Lôi Kiếm của Thần Kiếm Môn!
Cũng không biết ai nhận ra đầu tiên, có không ít người đang có mặt đều thi nhau bàn luận.
- Chị, Nộ Lôi Kiếm là cái gì? Rất lợi hại à?
Liễu Tiên Tiên hỏi Liễu Hàn Yên.
Không đợi Liễu Hàn Yên trả lời, Tần Xuyên đã giải thích:
- Thần Kiếm Môn cất giữ không ít kiếm nổi tiếng nhưng chỉ tự mình tạo ra ba danh kiếm truyền thế là Thính Vũ , Mặc Nguyệt cùng Nộ Lôi.
Trong “Kinh Lôi Ca” mà Phó Huyền thời Tây Tấn viết có ghi “Kinh lôi phấn hề chấn vạn lý, uy lăng vũ trụ hề động tứ hải” (Sấm sét này chấn động vạn dặm, uy danh này chấn động bốn biển), thật ra hai câu thơ ca này là câu thơ tán tụng Nộ Lôi sau khi ông ta được chứng kiến người trong Thần Kiếm Môn sử dụng Nộ Lôi.
Ba thanh kiếm này qua các đời chỉ truyền cho môn nhân Thần Kiếm Môn có tư cách sử dụng nhất, xem ra lần này Lạc Tuyết về sư môn đã được ủng hộ rất lớn của Kiếm Si, nếu không cũng sẽ không truyền Nộ Lôi cho cô ta.
Ánh mắt Liễu Hàn Yên lóe lên nhìn người đàn ông, cô biết về phương diện kiếm thì lời nói của Tần Xuyên rất có trọng lượng, nhịn không được hỏi:
- Em nghe sư phụ nói ba thanh kiếm đó đều có điểm lợi hại không tầm thường, đó là sự thật à?
Tần Xuyên nhún vai:
- Kiếm dù có lợi hại đến đâu cũng có cực hạn, nếu cảnh giới kiếm ý vượt qua khả năng chịu đựng của bản thân kiếm thì kiếm sẽ chỉ là thứ vướng víu thôi.
Đương nhiên, nếu cảnh giới kiếm ý và kiếm sử dụng tương đối hợp nhau thì quả thật sẽ có hiệu quả làm chơi ăn thật… Mấu chốt là phải xem bản thân kiếm khách có thể giải phóng uy lực thật sự của Nộ Lôi hay không.
Trong lòng Tần Xuyên cảm khái, nếu mình có thể có một thanh kiếm phù hợp thì tốt quá, chỉ tiếc cảnh giới của hắn quá cao, hiện nay chưa tìm được danh kiếm nào có thể dùng được.
Dù là kiểu danh kiếm như Nộ Lôi, Thính Vũ thì cũng không chịu được kiếm ý Thanh Liên bất hủ của hắn…
Lúc này, hai người trên lôi đài đã đứng đối mặt.
Dù Kim Triết Ngao mặt vuông tóc húi cua, mắt một mí híp chịp lại người vạm vỡ nhưng nhìn rất hiền lành, vác chiếc đại hoàn đao sau lưng, nhếch miệng cười nói:
- Lăng sư muội mang cả Nộ Lôi đến, xem ra hôm nay tôi bắt buộc phải dùng hết vốn liếng mới không phụ lòng thanh kiếm truyền thế này rồi.
- Từ khi tiếp nhận Nộ Kiếm từ chỗ sư tôn đến nay, tôi chưa bao giờ sử dụng nó, hôm nay cũng chưa chắc đã phải rút khỏi vỏ.
Lăng Lạc Tuyết dùng ánh mắt sắc bén nói.
Kim Triết Ngao nghe xong, cười ha ha:
- Vậy thì hãy xem xem có cần hay không!
Nói xong, xung quanh Kim Triết Ngao liền cuộn trào đao khí màu vàng, hai tay cầm đao, chém về phía Lăng Lạc Tuyết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận