Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 585: Mộng Ngữ Tiêu Hồn

Dù hiện trường nhiều người địch một người nhưng bọn Long Hải Hiên vẫn cảm thấy không yên tâm, bọn họ cũng cảm thấy chuyện này có vẻ cổ quái.
Long Hải Hiên thấp giọng hỏi thân vệ sau lưng:
- Cách nơi này gần nhất chắc là 27 Lộ Quân nhỉ, đã báo tình huống phát sinh qua đó rồi chứ?
- Đúng vậy thưa Thủ trưởng, bộ đội tinh nhuệ của Long Ngạo Thiên Tướng quân đang vội vã đến đây rồi, nhưng vì là bộ đội phái trên đất liền nên nhanh nhất cũng phải mất một tiếng rưỡi mới đến được.
Long Hải Hiên nhíu mày, một tiếng rưỡi, hơi lâu, hy vọng trước khi bộ đội vũ trang đến, đám người của Thánh Giáo này sẽ không đạt được âm mưu quỷ kế gì.
Lúc này, Cơ Vô Danh ở trên lôi đài bỗng nhiên nhảy lên rất cao, thân ảnh như một mũi tên sắc nhọn màu đỏ tấn công về phía người đàn bà che mặt trên đỉnh cột cờ kia!
- Mặc kệ là Thánh Giáo chó má gì! Muốn chịu chết thì nhanh lên!
Có nhiều người xâm nhập như vậy mà Cơ Vô Danh điên cuồng chẳng những không thấy bất mãn mà còn vô cùng hưng phấn.
Người đàn bà che mặt cười khanh khách, thấy một quyền nhanh như chớp, mạnh như sấm sét của Cơ Vô Danh, không chút hoang mang khẽ nhún chân, gót chân bên phải bỗng nhiên vuông góc đá ngược lại!
"Ầm!"
Chân phải của người đàn bà vừa vặn đá trúng quả đấm của Cơ Vô Danh, cú đá nhìn có vẻ tùy ý nhưng sức mạnh lại cực kỳ lớn!
Chỉ thấy Cơ Vô Danh rơi như thiên thạch, xẹt qua một vệt dài, “bụp” một tiếng rơi về lại mặt đất, còn nện thành một hố nhỏ.
- Thiên Cân Thần Thối Công?
Tần Xuyên thấy một màn này, không khỏi ngây người, rốt cục là trùng hợp hay thật sự có mối liên hệ, tại sao môn chân pháp sớm đã thất truyền này lại được thi triển trên người Ám Nguyệt Tướng quân, Nạp Lan Thấm và người đàn bà che mặt này?
Người đàn bà vừa lộ chút bản lĩnh liền dọa cho đám võ giả toàn trường đổ mồ hôi lạnh!
Nên biết rằng quả đấm của Cơ Vô Danh, ngay cả Mộ Tiêu Hàn cũng bị đánh cho lùi lại mấy bước, không dám đón chiêu.
Nhưng người đàn bà này lại dùng chân khí và lực chân, đạp Cơ Vô Danh nện xuống đất, đây là thực lực cỡ nào chứ?
Cho dù không phải tông sư, chỉ sợ cũng đã đến gần đến thực lực tông sư lắm rồi!
Cũng may Cơ Vô Danh chẳng khác nào một con trâu hoang, nện xuống đất từ độ cao hơn chục mét, bị chấn động lớn như vậy mà cũng không bị tổn thương gân cốt, lại bò dậy khỏi mặt đất.
- Thú vị… đây mới giống một đại hội Chân Long, cao thủ càng nhiều càng tốt!
Cơ Vô Danh tràn đầy ý chí chiến đấu.
Nhưng Mộ Tiêu Hàn lại cảm thấy không ổn, với thực lực của những người này, nếu lựa chọn lạm sát điên cuồng, không kịp thời khống chế thì có đến hơn nửa người có mặt ở đây sẽ chết và bị thương nặng.
- Vô Danh công tử, cẩn thận vẫn hơn, đừng đánh đơn lẻ nữa, chúng ta đồng tâm hiệp lực, hợp tác đánh lui đám người xâm nhập này đi mới là chuyện cấp bách.
Cơ Vô Danh lại chẳng thèm ngó tới:
- Ai đánh của người nấy! Hợp tác cái con khỉ!
Người đàn bà che mặt cười quỷ dị:
- Đúng là người trẻ tuổi sốt ruột, đánh cũng được nhưng… nhiều người như vậy ức hiếp mấy người chúng tôi thật không công bằng, chi bằng chúng ta thu hẹp số người chênh lệch trước?
Câu này vừa nói ra, không đợi hơn một nghìn người có mặt phản ứng, đã thấy hơn ba mươi thành viên Thánh Giáo này từ phía sau lấy ra những đạo cụ nhìn như lựu đạn.
- Lựu đạn?
Các võ giả sững sờ nhưng đại đa số không chút kinh hoảng vì bán kính nổ tung của lựu đạn không lớn, hơn nữa rất nhiều võ giả hoàn toàn có khả năng hộ thể bằng chân khí, sẽ không bị ảnh hưởng bao nhiêu.
- Mọi người nhanh tản ra!
Vì đều vây quanh nên lúc này mọi người tập trung tương đối dày đặc, lập tức có người bắt đầu sơ tán.
Thành viên của Thánh Giáo ném vật thể có hình lựu đạn màu đen trên tay về bốn phương tám hướng, rơi trên đầu mọi người.
- Quá xem thường danh môn cổ võ Trung Quốc rồi!
Mấy võ giả tiên thiên xì mũi coi thường mấy quả lựu đạn này, trực tiếp đánh ra rất nhiều đường chân khí, trực tiếp đánh nổ lựu đạn trên không trung!
Theo lý thuyết thì lựu đạn nổ tung trên không trung hoặc là lựu đạn bị phá hoại sẽ chẳng có mối uy hiếp gì nữa.
Nhưng sau khi bọn họ phá hoại những quả lựu đạn này mới phát hiện trong lựu đạn còn có một chút khói màu trắng!
Trong nháy mắt, cùng với việc một đống lựu đạn nổ tung, khói màu trắng bị gió núi thổi đi khắp sân bãi của đại hội Chân Long!
- Chết rồi! Là khói độc!
Lúc này một đám người mới phản ứng được, đây là thứ còn nguy hiểm hơn.
Nhưng cũng có người cảm thấy không đúng, nếu là khói độc thì chẳng lẽ bọn người của Thánh Giáo kia không sợ à?
- Mọi người mau nín thở!
Có người bắt đầu la hét nhưng lúc kêu lên cũng là lúc hít khói vào, có người phản ứng chậm hơn, khi ý thức được khói có vấn đề thì sớm đã hít mấy lần rồi.
Thậm chí cả các đại lão quân đội trên đài cao cũng không kịp đề phòng, bọn họ cũng không thể mang mặt nạ phòng độc gì đó, lúc này gió trên núi lại lớn, khói trắng rất dễ dàng liền thổi đến trước mặt bọn họ.
Đương nhiên cũng có một số người phản ứng rất nhanh, nhìn thấy khói trắng liền ngừng thở, trực tiếp bắt đầu rút ra bên ngoài.
Trước trận doanh của Thánh Giáo, tên kiếm khách trung niên mặc áo Jacket màu nâu trầm giọng hô:
- Đuổi! Giết!
Chỉ hai chữ đơn giản, khoảng ba mươi võ giả tiên thiên Thánh Giáo tinh nhuệ liền bắt đầu mạnh mẽ lao về phía bốn phương tám hướng!
Bóng kiếm lập loè, đao khí tung hoành, chân thần bay vút!
Võ giả tiên thiên mà một nữ hai nam này đưa đến, mỗi người đều tự thi triển bản lĩnh xuất chúng, không chút kiêng kỵ bắt đầu đuổi giết những cổ võ giả Trung Quốc đang chạy thục mạng.
Nếu là trước kia thì đám võ giả này chẳng thèm sợ có ba chục người này nhưng lúc này khi đang chạy trốn, bọn họ vốn đã phải nhịn thở, chân khí còn không dám vận, tất cả đều bó tay bó chân, vô cùng hoang mang!
Vận công tác chiến tất phải thở, giống như vận động viên chạy trăm mét nước rút, sao có thể nín thở chạy cả quãng đường.
Đám thành viên Thánh Giáo này đuổi giết cũng để ép tất cả võ giả có mặt ở đây hít phải khói trắng này.
Cùng với việc liên tục có người hít khói trắng, các võ giả phát hiện cả người đều mất đi khí lực, cả một đám tay chân mềm nhũn, cơ bắp như mất đi sự khống chế, đứng còn không vững!
Ngay tiếp đó, hơn nghìn người trên quảng trường đã có mấy chục người, mấy chục người một ngã xuống.
Chỉ trong chưa đến nửa phút đã chỉ còn lại mấy chục người còn đứng!
Bọn Mộ Tiêu Hàn và Cơ Vô Danh ở trên lôi đài, mấy võ giả thực lực cao cường nhất hoặc mấy người bản thân đã có thể chất và công pháp có tính kháng đặc thù không hề ngã xuống.
- Chuyện này… chuyện này là thế nào? Rốt cục mọi người sao thế? Đây không phải khói độc à? Sao chúng ta không việc gì?
Trên đài cao, bọn người Tống Bảo Khôn bất ngờ phát hiện ra những võ giả tiên thiên có mặt kia đều ngã xuống nhưng mấy đại lão quân đội như họ và mấy thân vệ của họ lại không bị ảnh hưởng chút gì!
Cùng lúc đó, trên chỗ ngồi của Tần gia, Tần Minh và Tần Mãnh cùng mấy trưởng bối cũng toàn thân vô lực ngã xuống.
Duy chỉ có Tần Xuyên cùng Liễu Hàn Yên, Tần Cầm, Liễu Tiên Tiên lại không bị ảnh hưởng gì.
- Ông nội Hai! Cha! Mọi người sao thế?
Tầm Cầm sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, khóc dựa vào người Tần Mãnh:
- Anh Tần Xuyên! Mau đến xem chuyện gì thế!
Tần Xuyên liền biết sắp xảy ra chuyện lớn, quả nhiên Thánh Giáo vừa ra tay liền khiến hiện trường “nổ tung”.
Hắn vội giơ tay ra bắt mạch cho Tần Mãnh, cẩn thận chẩn đoán, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc…
- Sao lại… chẳng lẽ là…
Liễu Tiên Tiên ở bên cạnh vô cùng sốt ruột:
- Anh rể, anh nói đi chứ! Chẳng lẽ là làm sao? Mọi người sẽ không bị hạ độc chết chứ?
Bọn Long Hải Hiên và Tống Bảo Khôn cùng những người khác ở trên đài cao cũng chú ý đến phía Tần Xuyên lại có mấy người không việc gì.
Bọn họ biết rõ Tần Xuyên giỏi y thuật, bất chấp thân phận tôn quý của mình, mang mấy thân vệ chạy xuống đài, chạy đến bên cạnh Tần Xuyên, một là để được bảo vệ, hai là để hiểu rõ nguyên nhân.
- Tần Xuyên! Rốt cục đã xảy ra chuyện gì thế?
Tống Bảo Khôn nhíu mày hỏi.
Tần Xuyên đứng dậy, cũng không vội trả lời, quét mắt nhìn xung quanh chỉ có vài người đang đứng.
Khi ánh mắt nhìn về phía Khổ Bi pháp sư, một trong hai đại hộ pháp của Thanh Long Tự, Tần Xuyên cao giọng hỏi:
- Khổ Bi pháp sư, sao sư huynh của ông là Khổ Hải pháp sư trúng chiêu rồi mà sao ông vẫn còn khỏe mạnh đứng đấy được?
Khổ Bi pháp sư mặc trường bào màu xám đen, nhìn mặt mũi hiền lành, vô cùng khiêm tốn, đến nỗi gần như không ai chú ý đến lúc này lại lộ ra một tia nghi hoặc.
- A Di Đà Phật, bần tăng cũng không biết vì sao, Tần thí chủ phát hiện ra điều gì rồi?
Khổ Bi mong đợi hỏi.
Tần Xuyên cười một tiếng:
- Tôi còn thấy buồn bực sao trong bữa cơm của Thanh Long Tự mấy ngày nay đều xuất hiện một số dược liệu thừa ra. Mặc dù đều là dược liệu tốt có tác dụng bổ khí dưỡng sinh nhưng khó tránh khỏi có chút lãng phí vì công hiệu trùng lặp.
Nhưng nghĩ kĩ một chút thì dược liệu thừa ra hai ngày hôm nay nếu lưu lại trong cơ thể người thì vừa lúc có thể tạo thành một loại thuốc dẫn cho Kỳ Môn dược vật…
Tần Xuyên hít vào một hơi, nói:
- Khói trắng này, lần đầu tiên tôi ngửi thấy mùi như vậy nhưng nếu tôi đoán không nhầm thì chắc là “Mộng Ngữ Tán” thất truyền đã lâu, chỉ có Thánh Giáo mới có, sẽ không đưa người vào chỗ chết vì đây không phải độc dược, nhưng cho dù là võ giả tiên thiên cũng không chống cự được, sẽ tê liệt toàn thân ít nhất nửa ngày.
Nghe thấy lời này của Tần Xuyên, rất nhiều người vẫn đang đứng đều rất kinh ngạc, ai mà ngờ được trong thức ăn của Thanh Long Tự lại có cả thuốc dẫn chứ?
Mà đồng thời những người không ngã xuống này cũng hiểu tại sao mình không hề trúng chiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận