Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 548: Quá trùng hợp

Đối với giới thế gia vọng tộc ở Hoa Hạ, tháng 12 năm nay rất lạnh lẽo, dường như có một tầng mây đen bao phủ.
Sau thiếu gia nhà họ Trương, đến lượt công tử của Sở gia – thế gia đứng hàng thứ ba trong giới cổ võ, cũng bị sát thủ thần bí giết chết, khiến nhiều người đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ trước kia.
Những gia tộc trước đó cười nhạo Trương gia không phải cổ võ thế gia, như đều bị tát vào mặt.
Hai cái chết, khiến rất nhiều người liên tưởng, không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì, mà con cháu của hai gia tộc đã kết thân này, lại lần lượt bị giết.
Sở Thiên Khoát biết tin còn mình bị giết, lập tức như già đi hơn mười tuổi, một ngày một đêm giam mình trong phòng, không gặp bất kỳ ai.
Ngay cả Sở Ly cũng bị đả thương, sát thủ bực này, ông ta hoàn toàn không thể tin nổi.
Sau khi hỏi thăm Sở Ly, biết được một thông tin quan trọng, đó là tên sát thủ kia quen biết Chu Phương Tình, việc điều tra lập tức trở nên dễ dàng hơn.
Rất nhanh sau đó, có người trước kia ở chỗ khảo cổ nói ra, lần ở rừng Amazon, có cao thủ thần bí cứu giúp.
Qua xác nhận của Quốc An, đó hẳn là Kiếm Ma, dù sao kiếm khách có trình độ rất cao có rất ít.
Mọi người trong Sở gia biết đây đều là do Kiếm Ma gây ra, không ai dám nói đến chuyện báo thù.
Đó là người đánh cho Hắc La Sát một trận tơi bời, còn một mình điên cuồng tàn sát ở Tokyo, Sở Vân Tiêu và Trương Khải trêu vào hắn, đúng là quá xui xẻo.
Nhưng chuyện này, lại giúp cho Nạp Lan Anh Kỳ, người luôn truy tìm Kiếm Ma, giành được quyền thao túng trong nội bộ Quốc An.
Ông ta đã từng nói Kiếm Ma có thể sẽ gây hại cho Hoa Hạ, nhưng đám Tống Bảo Khôn không cho là đúng, hôm nay Kiếm Ma giết người ở Hoa Ha không chút kiêng nể, đương nhiên bọn họ không còn lời nào để nói.
Nập Lan Anh Kỳ liên tục đưa ra ba ý kiến: Thứ nhất, chính thức ra chỉ thị, bố trí đầy đủ tài nguyên và nhân lực, điều tra tin tức cụ thể về Kiếm Ma; thứ hai, chính thức liệt Kiếm Ma vào phần tử nguy hiểm; thứ ba, ông ta phải tiếp tục xác nhận, việc mình nghi ngờ Tần Xuyên là Kiếm Ma, có chính xác hay không.
Lúc này, Tổng Bảo Khôn không thể từ chối, bởi vì Sở Thiên Khoát đã ngả về phía Nạp Lan Anh Kỳ.
Chỉ có điều, Liễu gia lập tức kháng nghị và tỏ vẻ bất mãn, cho rằng suy đoán này quá mức vô lý!
Dĩ nhiên, phản đối là quyền của Liễu gia, Quốc An đã thật sự muốn điều tra, thì họ cũng không cản được, nhưng Liễu gia cũng phải làm như vậy để biểu lộ sự ủng hộ đối với Tần gia.
Sau khi kết thúc hội nghị khẩn cấp về Kiếm Ma do Quốc An tổ chức, đêm đó, ở trong một biệt thự sang trọng ở ngoại thành thủ đô.
Một nam một nữ đang nằm ôm nhau trên giường, sau khi hút xong điếu thuốc, người nam yên lặng, ánh mắt lóe ra vẻ bất định.
Một phụ nữ trung niên, dáng vẻ khá quyến rũ, nằm trong lòng người đàn ông, nhẹ nhàng vuốt ve ngực ông ta.
- Anh Anh Kỳ, khi ở bên em, anh không nghĩ tới việc trong quân đội không được sao?
Người phụ nữ có phần hờn trách.
- A Viện, em đừng hiểu lầm, anh chỉ đang ngẩn người thôi.
Nạp Lan Anh Kỳ cười cười.
Người phụ nữ kia chính là tiểu thư của Tống gia, Khoa trưởng Khoa đặc công Tống Viện.
Hai người quen nhau từ lúc còn trẻ, Tống Viện thầm yêu Nạp Lan Anh Kỳ, người hơn cô mấy tuổi, nhưng do công việc và do vấn đề trong gia tộc, đã không tiến tới được với nhau.
Dù sao, một người là đặc công của Quốc An, một người là tướng lĩnh trẻ tuổi của quân đội, cũng không phải là một đôi xứng hợp cho lắm, hai nhà đương nhiên không vui vẻ nếu hai người kết hôn với nhau, thậm chí còn tìm cách tìm bạn đời khác cho hai người.
Nhưng qua nhiều năm, hai người vẫn không lập gia đình, cứ âm thầm gặp nhau.
- Anh còn dối em, bộ em không biết sao? Nhất định là anh đang nghĩ tới chuyện của Kiếm Ma...Chuyện gì cũng có thể điều tra rõ ràng, anh cũng đừng hao tâm tốn sức quá.
Tống Viện nói.
Nạp Lan Anh Kỳ thở dài:
- Thật sự là anh cảm thấy quá trùng hợp, em có thấy không, tuy chúng ta không nắm được hành tung của Tần Xuyên, nhưng mỗi lần Kiếm Ma xuất hiện, hành tung của Tần Xuyên đều không thể lần ra.
- Đương nhiên là em có chú ý tới điều đó, tuy nhiên...dù sao Tần Xuyên cũng là một tiên thiên võ giả cao cấp, hắn muốn đi tới đâu, rất khó truy xét, cho nên phải kiểm tra một cách tỉ mỉ mới được.
Nạp Lan Anh Kỳ nói:
- Lần này, may mắn mà lão tướng quân Sở Ly túc trí đa mưu, dụ Kiếm Ma đánh cờ, trên những quân cờ kia có dấu tay của Kiếm Ma, nếu như chúng ta lấy được vân tay của Tần Xuyên, tiến hành đối chiếu, thì có thể xác định rõ ràng.
- Vân tay của Tần Xuyên để em đi lấy cho, em cũng muốn giúp anh dò xét, rốt cuộc tên đó có phải là Kiếm Ma hay không.
Tống Viện mỉm cười nói.
Nạp Lan Anh Kỳ lộ vẻ vui mừng, đưa tay vuốt tóc Tống Viện:
- A Viện, vậy thì vất vả cho em rồi!
- Vất vả thì không vất vả, còn phải xem anh đối đãi với em như thế nào.
Tống Viện cười quyến rũ.
Nạp Lan Anh Kỳ cười ha hả, dập mẩu thuốc lá, xoay người đè Tống Viện xuống ưới, bắt đầu một trận “đại chiến” mới...
...
Buổi sáng ở thành phố Đông Hoa.
Tần Xuyên vừa mới đáp máy bay trở lại thành phố Đông Hoa, trở về hình hạng vốn có, dùng thân phận giả, tất cả đều thuận lợi.
Việc giết người lần này, nếu có manh mối có thể điều tra ra, đó chính là dấu tay hắn để lại, hoặc là ADN.
Tần Xuyên cũng từng nghĩ tới việc đeo bao tay, nhưng như thế bất tiện động thủ, cho nên mỗi ngày hắn đều cho hệ thống tiên tri tiến hành giám sát, một khi Quốc An muốn đối chiếu thông tin, hắn chỉ cần bóp méo một chút là được.
Từ sân bay lái xe đi, Tần Xuyên cũng không về nhà, mà đi thẳng tới Chu gia.
Khi tới Chu gia, đúng lúc Chu Vân Phong và Chu Thanh Sơn đều có mặt, hai ngày nay hai người đều thấp thỏm, nhất là khi nghe nói Trương Khải Văn chết bất đắc kỳ tử như vậy, đều suy đoán có thể là do Tần Xuyên ra tay.
Cho nên, khi Tần Xuyên xuất hiện sau một ngày một đếm biến mất, hai người đều nhìn hắn bằng ánh mắt hơi sợ hãi.
- Tần...Tần tiên sinh, tới sớm như vậy, là tới thăm Tình Nhi phải không?
Chu Vân Phong tươi cười một cách gượng gạo, thật ra ông ta đã cảm thấy hối hận vì hợp tác với Tần Xuyên, thằng nhóc này quá kỳ lạ, nhưng lúc này chỉ đành đâm lao phải theo lao.
Tần Xuyên nhìn thấy vẻ mặt của hai cha con họ, đều có thể hiểu được, họ đều là người bình thường, làm sao có thể giữ được bình tĩnh trước một hung thủ giết người.
- Hình như hai người sợ tôi?
Tần Xuyên cười giễu:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Chu Vân Phong cẩn thận nói:
- Tần tiên sinh, chẳng lẽ ngài không biết, Trương Khải Văn mà ngài từng gặp, đột nhiên bị giết sao?
- Vậy sao? Thật sự là tôi không biết rõ tình hình, chết thì chết thôi.
Tần Xuyên nhún vai.
Thấy Tần Xuyên không có vẻ gì là bất ngờ, hai cha con Chu Vân Phong càng tin chắc, chuyện đó có liên quan tới hắn, lại càng hoảng sợ.
Nên nhớ đây là giết thiếu gia của Trương gia, nếu chẳng may Trương gia giận cá chém thớt đối với Chu gia, hai người biết phải làm sao đây.
Tần Xuyên cũng đoán được ý nghĩ của hai người, khẽ thở dài:
- Hai người đừng suy nghĩ lung tung, cứ làm việc của mình là được.
- Ha ha...Đúng...đúng vậy, dù sao chuyện này cũng không liên quan tới mình mà, phải không ba?
Chu Thanh Sơn nói với giọng xuôi xị.
Chu Vân Phong cũng hận sao mình không vì già cả lú lẫn mà quên đi, ông ta biết rõ đây là Tần Xuyên ra mặt vì cháu gái của mình, nhưng vẫn cứ sợ hãi, khiến cho ngoài mặt và trong lòng rất mâu thuẫn.
- À, Tinh nhi có khá hơn chút nào không? Cô ấy không đến trường chứ?
Tần Xuyên đang hỏi, đột nhiên nghe có tiếng bước chân từ hậu viện chạy tới, rõ ràng là Chu Phương Tinh, mặt mày cô rất tiều tụy.
Đôi mắt cô hơi đỏ, hình như khóc hơi nhiều, lúc này vừa nhìn thấy Tần Xuyên, lập tức lao tới, ôm chầm lấy hắn.
Tần Xuyên sững sờ, hai cha con Chu Vân Phong cũng giật mình, bầu không khí trở nên lặng lẽ và hơi ngượng ngập.
Chu Phương Tinh không nói gì, chỉ ôm Tần Xuyên thật chặt, như muốn nói với hắn, bất kể hắn làm cái gì, giết ai, gây họa gì, cô cũng không để ý!
Ở phía sau, Chu Phương Ngữ yên lặng đứng đó, trước đó cô vẫn ở bên cạnh chị, nghe Tần Xuyên đã tới, mới cùng đi ra, giờ đây nhìn thấy cảnh này, cô cắn môi, ánh mắt phức tạp.
Thấy chị và Tần Xuyên ôm nhau, trong lòng cô quả thật là cảm xúc lẫn lộn, có chút đau xót, có chút cay đắng, lại có một cảm giác khó tả.
Hai chị em cũng không phải kẻ ngốc, huống chi đã biết Tần Xuyên võ công cao cường, không cần suy nghĩ nhiều, đều biết cái chết của Trương Khải Văn nhất định là do Tần Xuyên gây ra.
Không ai ngờ, vì muốn cho Chu Phương Tinh hả giận, Tần Xuyên đã làm một việc điên cuồng như vậy.
- Không có chuyện gì đâu...Em không sao, anh cũng sẽ không có chuyện gì đâu...
Dường như Chu Phương Tinh nói năng lộn xộn, lẩm bẩm không đầu không đuôi.
Nhưng đương nhiên Tần Xuyên hiểu được ý nghĩa của những lời đó.
Trái tim vốn không chút sợ hãi của Tần Xuyên, chợt run lên phát hiện, dù hai tay mình nhuốm máu tươi, cũng không phải lạnh như băng, cũng không phải đều là dơ bẩn.
Ít nhất là từ trong đáy lòng, cô gái này hiểu được dụng tâm của hắn, cũng có thể tiếp nhận những gì hắn làm.
- Cha, ông...
Đột nhiên Chu Phương Tinh quay đầu lại, nhìn hai vị trưởng bối:
- Con nghĩ, tạm thời con cũng không đi dạy nữa, con sẽ xin nghỉ một thời gian. Hiện giờ Tần Xuyên ở một mình, hàng ngày không ai chăm sóc, con muốn sống chung với anh ấy một thời gian.
- Cái gì?
Không chỉ hai cha con Chu Vân Phong và Chu Phương Ngữ kinh ngạc, mà ngay cả Tần Xuyên cũng ngẩn người, nghĩ mình nghe lầm.
Từ trước đến nay Chu Phương Tinh luôn dịu dàng ít nói, vậy mà hôm nay lại tuyên bố một câu “lớn mật” như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận