Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 649: Độc miêu

Cha nuôi nhất định là không thể nhận rồi, nhưng Tần Xuyên bỏ tiền mời Dược Thương Hải ăn điểm tâm. Mặc dù chỉ tốn có hai mươi mấy đồng, nhưng cũng khiến Dược Thương Hải vui như trẻ được quà.
Đạo tràng Ngọc Long, nơi diễn ra cuộc thi đấu thế gia thật ra cũng là địa bàn của Thần Kiếm Môn, cách Thần Kiếm Môn mấy cây số, đều nằm trên núi Thiên Kiếm.
Sau khi ăn sáng xong, Mộ Tiêu Hàn đề nghị Tần Xuyên theo họ về môn phái làm khách, tận tư cách làm chủ.
Tần Xuyên muốn chính là hiệu quả này, tất nhiên là đồng ý.
Rời khỏi khu vực thành thị, đi thêm nửa tiếng nữa, đường núi phía trước bắt đầu quanh co gập gềnh. Ngọn núi cao nhất như thanh trường kiếm chỉ lên trời.
Thần Kiếm Môn không giống các đại môn phái khác. Có lẽ có liên quan đến bản thân Dược Thương Hải, ngay từ hai mươi năm trước, Thần Kiếm Môn đã thành thành lập một “công ty văn hóa Thần Kiếm”.
Dựa vào những môn nhân có đầu óc kinh doanh không tầm thường, ngày nay công ty đã biến thành “Tập đoàn Thần Kiếm”, đặc biệt tấn công vào hạng mục du lịch bản địa. Đất xung quanh núi Thiên Kiếm đã được Thần Kiếm Môm mua lại. Rất nhiều người của Thần Kiếm Môn cũng không phải cổ võ giả, mà chỉ là nhân viên làm việc trong tập đoàn.
Cuộc thi đấu thế gia sử dụng Ngọc Long đạo tràng làm nơi thi đấu. Tập đoàn Thần Kiếm cho thế gia võ cổ thuê phòng, đồng thời giúp đỡ hàng ngàn đệ tử thế gia đến đây ở.
Trên đường đi, Dược Thương Hải không đề cập nửa chữ đến việc tu hành cũng như kiếm đạo, mở miệng ra chỉ là thổi da trâu, nói tập đoàn Thần Kiếm của mình một năm kiếm bao nhiêu tiền.
Tần Xuyên dường như nhìn ra, Dược Thương Hải không chỉ là Kiếm Si mà còn tham tiền.
Đến một khách sạn giữa sườn núi, Tần Xuyên nói muốn tìm chỗ nghỉ ngơi trước.
Cũng không có ý định đi theo vào Thần Kiếm Môn.
Hắn đã sớm điều tra, Tiểu Nhu, Lục Tích Nhan và ba trưởng bối đều đang ở trong khách sạn này, đồng thời phụ việc cho khách sạn kiếm ít tiền.
Mộ Tiêu Hàn nghĩ Tần Xuyên cho rằng tu vi hắn thấp, không muốn quá gần gũi với những người của Thần Kiếm Môn, nên cũng không miễn cưỡng. Sau khi cho người chuẩn bị phòng cho Tần Xuyên liền rời đi.
Tần Xuyên bước vào khách sạn, đi thẳng đến gian phòng của Diệp Đông Cường. Hắn điều tra lịch làm việc của những người ở đây, biết Diệp Đông Cường đang nghỉ ngơi trong phòng, chuẩn bị làm ca đêm.
Nghe tiếng chuông cửa, Diệp Đông Cường mở cửa ra, nhìn thấy gương mặt xa lạ, liền hiếu kỳ hỏi:
- Tiểu tử, cậu tìm ai?
Tần Xuyên mỉm cười, nhỏ giọng nói:
- Chú Đông Cường, chú không nhận ra giọng của cháu sao?
- Tần…Tần Xuyên?
Diệp Đông Cường xoa mắt, nói:
- Cậu thật là Tần Xuyên?
Tần Xuyên gật đầu:
- Cháu chỉ dịch dung một chút. Chúng ta vào trước đi, cháu sẽ giải thích cho chú hiểu.
Diệp Đông Cường hưng phấn dị thường, vội kéo Tần Xuyên vào phòng, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, hốc mắt đỏ bừng.
- Tên tiểu tử này, thật đúng là hù dọa chúng tôi. Nửa năm qua tôi sống không yên, chỉ mong cậu còn sống. Cũng may cậu không xảy ra việc gì.
Tần Xuyên xin lỗi:
- Cháu chỉ gặp chút phiền phức, nhưng cuối cùng vẫn còn sống trở về. Chú Đông Cường, chú gọi điện thoại cho Tiểu Nhu, bảo cô ấy dẫn Tích Nhan và cha mẹ cô ấy đến đây.
- Được rồi, tôi sẽ làm theo lời cậu. Cậu trở lại, tôi xem như đã tìm được người tâm phúc.
Diệp Đông Cường cao hứng, lập tức đi gọi điện thoại ngay.
Không bao lâu sau, hai cô gái và người nhà của mình đều tập trung vào phòng. Khi nhìn thấy Tần Xuyên, Diệp Tiểu Nhu và Lục Tích Nhan đều vui mừng không thôi.
Sau một phen an ủi và giải thích, Tần Xuyên ổn định lại cảm xúc cho mọi người, trong lòng vô cùng áy náy khi phải làm cho mọi người lo sợ trong vòng nửa năm như vậy.
- Anh Tần Xuyên, tại sao anh lại dịch dung đến đây? Anh định làm gì thế?
Diệp Tiểu Nhu lau nước mắt, hỏi.
- Tạm thời giữ bí mật việc anh còn sống. Anh muốn đưa mọi người ra nước ngoài, tìm chỗ an toàn tránh một chút, chờ anh giải quyết chuyện ở đây, sau đó đoàn tụ với mọi người.
Tần Xuyên đem chuyện mình muốn tìm Liễu Hàn Yên, làm rõ quan hệ với Thánh giáo và Bách Dạ, giải quyết chuyện ân oán với cừu nhân nói cho mọi người biết.
Mặc dù vô cùng lo lắng, nhưng hai cô gái và người nhà của mình cũng biết, những chuyện này là không thể nào tránh khỏi.
Đêm đó, Tần Xuyên thông qua hệ thống tiên tri, lén dùng một chiếc xe đặc biệt đưa năm người đến sân bay gần nhất, sau đó bay đi London.
Ở đó, Tần Xuyên có thể thay thế Đường Vi đang hôn mê, ban bố chỉ lệnh, cho người của hội Phoenix bảo vệ cho mọi người. Đồng thời Chu Phương Tình ở nước ngoài cũng không cảm thấy cô đơn nữa.
Làm như vậy cũng có thể cho mọi người trong hội Phoenix yên tâm. Ít nhất bọn họ cho rằng hội trưởng Đường Vi vẫn còn sống, cũng không cảm thấy quá lo lắng.
Trước khi đi, Diệp Tiểu Nhu muốn thông báo cho Lăng Lạc Tuyết biết một tiếng. Dù sao nhờ Lăng Lạc Tuyết, các cô mới trốn thoát khỏi ma trảo của đám người Tần Hà.
Tần Xuyên cũng rất biết ơn chuyện này. Nhưng thời gian quá cấp bách, thế cục khẩn trương, cũng chỉ có thể chờ đến cuộc thi đấu thế gia mới cho Lăng Lạc Tuyết biết chuyện này.
Hôm sau, cuộc thi đấu thế gia bắt đầu.
Cuộc thi diễn ra trong mấy ngày. Ba ngày đầu tiên được xem là thi đấu vòng loại. Mấy trăm đệ tử võ cổ tham gia sẽ tiến hành bốc thăm, sau đó quyết định năm gia tộc mạnh nhất.
Ngũ đại gia tộc không cần tham gia tỷ thí ba ngày đầu tiên. Sau một ngày nghỉ ngơi, đến ngày thứ năm, năm gia tộc mạnh nhất có thể khiêu chiến ngũ đại thế gia.
Một gia tộc mạnh nhất thắng được một trong ngũ đại gia tộc sẽ trở thành một trong ngũ đại thế gia mới.
Tiền lệ thế thân chỉ phát sinh hai lần, theo thứ tự là Nạp Lan gia tộc và Sở gia. Nhưng đó là chuyện của ba mươi năm trước. Còn lúc này, ngũ đại thế gia sẽ không có nhiều thay đổi. Dù sao, rất khó mà có thể vượt qua họ trong thời gian ngắn.
Đại đa số thế gia võ cổ, ngay cả một võ giả Tiên Thiên cũng không có, hoàn toàn không có cơ hội so sánh với ngũ đại thế gia.
Quý Vân mà Tần Xuyên giả mạo quả thật có tồn tại. Chẳng qua, Quý gia ngay từ đầu chỉ đến cho có lệ. Rõ ràng trong danh sách có ba người, nhưng chỉ phái có một mình Quý Vân, những người khác không đến.
Cho nên, Tần Xuyên chỉ dùng một chút thủ đoạn, khiến cho Quý Vân thật không thể đến tham gia mà đi ra nước ngoài, còn hắn thì một mình đến dự thi.
Cũng không phải hắn muốn chứng minh thực lực của mình. Bất quá, hắn nghĩ đến hai thần vật. Và chỉ có người xuất sắc nhất mới có được chúng. Tần Xuyên cảm thấy thay vì giống như con ruồi tìm lung tung, chi bằng đến đây tìm thành tích, để người ta dâng hai thần vật cho hắn.
Hơn nữa, một khi lên lôi đài, đám người Tần gia và Liễu gia cũng sẽ lộ diện, không cần Tần Xuyên đi tìm.
Trong cuộc thi vòng loại ba ngày đầu, Tần Xuyên dùng những chiêu thức bình thường để thi đấu. Lần nào cũng vừa vặn thắng đối phương một chiêu, dễ dàng vượt qua kiểm tra.
Mặc dù rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc, không hiểu lắm tại sao Quý gia gần như đã thoát khỏi võ cổ lại xuất hiện một võ giả không tệ như vậy. Nhưng bởi vì tu vi và chiêu thức của Tần Xuyên quá mức bình thường, mọi người cũng không để ý nữa.
Dĩ nhiên cũng có chút người hiểu chuyện, liên lạc với người Quý gia, nói cho bọn họ biết “chuyện vui” này.
Không người nào của Quý gia là không vui mừng, tất nhiên là muốn liên lạc với Quý Vân, muốn khích lệ hắn cố gắng thi đấu cho thật tốt.
Tần Xuyên đã sớm có chuẩn bị, để hệ thống tiên tri đem tất cả mọi cuộc điện thoại cho Quý Vân chuyển cho hắn. Như vậy cũng không dễ dàng bị vạch trần.
Bất kể thế nào, Tần Xuyên đã thuận lợi đại diện cho Quý gia, khiêu chiến ngũ đại thế gia vào ngày thứ năm.
Nhân lúc nghỉ ngơi vào ngày thứ tư, Tần Xuyên liên lạc với Holman bên Mỹ, hỏi thăm việc người thừa kế tám tập đoàn mà hắn đã ám sát ở trang viên.
Từ chỗ Holman hắn có được thông tin, lại còn là thông tin hữu ích. Người trong suốt Holman đã giết được ba người thừa kế.
Nói cách khác, đã có ít nhất ba gia tộc lâm vào tranh đấu quyền lực nội bộ. Trong thời gian ngắn, trang viên sợ rằng không thể tự lo cho mình được.
Thật ra Holman cũng chẳng muốn giúp Tần Xuyên. Nhưng y đã rơi vào vũng nước đục này. Nếu để trang viên quá thoải mái, ngược lại đối với y cũng không có lợi. Cho nên y đành giúp Tần Xuyên.
Ngày thứ năm, Ngọc Long đạo tràng, cờ màu phấp phới, mọi người bắt đầu khởi động.
Trừ đệ tử kiệt xuất của ngũ đại thế gia, những thế gia võ cổ khác cũng cử người đến xem cùng với lãnh đạo của chính phủ Hoa Hạ.
Trên lôi đài rộng mấy ngàn thước vuông đã cắm sẵn năm lá cờ, theo thứ tự là Cơ, Liễu, Sở, Nạp Lan, Tần.
Về phần phía dưới lôi đài là lá cờ của năm gia tộc khiêu chiến. Trong đó bốn gia tộc là cường tộc lâu năm, Lăng gia, Lý gia, Quan gia và Tiền gia.
Ngoại lệ duy nhất chính là Quý gia, ngay cả huy chương gia tộc cũng không có.
Càng làm cho mấy ngàn người của thế gia võ cổ không biết nên khóc hay nên cười chính là, chín gia tộc khác đều phái đến ít nhất ba đệ tử, còn Quý gia thì chỉ đến một.
Tần Xuyên cứ như vậy mà đứng cuối cùng, vẻ mặt thật thà, khiến không ít người âm thầm châm biếm, cảm thấy hắn không thiếu ngu ngốc.
Nhưng Tần Xuyên cũng lười quan tâm người khác nhìn gì. Hắn chỉ chú ý đến người của các gia tộc trên đài cao.
Tần gia vẫn là Tần Minh mang đội, cùng Tần Khải, Tần Hà, Tần Tử Hằng. Liễu Trung Kỳ dẫn đội Liễu gia, cùng với Liễu Anh, Liễu Nham…Sở gia thì chẳng biết ai. Còn Cơ gia thì hắn chỉ biết có mỗi Cơ Vô Danh.
Dĩ nhiên còn có Nạp Lan gia tộc, nhưng Tần Xuyên chỉ biết một mình Nạp Lan Thấm.
Nạp Lan Thấm cũng là người duy nhất ở đây biết thân phận thật sự của “Quý Vân”. Thấy Tần Xuyên đang nhìn mình, cô liền trừng mắt lại, khiến Tần Xuyên không biết phải làm sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận