Phong Khí Quan Trường

Chương 988: Phó bí thư mới tới..


Chương 988: Phó bí thư mới tới..
Lý Cốc lúc đầu là đảm nhiệm chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị
kiêm chức vụ bí thư đảng tổ đầu tư quốc hữu tỉnh, tiện đà phụ trách luôn công
tác doanh nghiệp nhà nước công ủy, ông đã đem doanh nghiệp nhà nước chật chội
chuyển ra khỏi tòa trụ sở Tỉnh ủy và chính phủ tỉnh, chuyển đến tòa cao ốc Quốc
Kim, cùng làm việc với tập đoàn đầu tư tài chính quốc tế tỉnh Hoài Hải.
Tòa cao ốc Quốc kim ở phía nam của đường Ninh Hải, đến năm
1997 mới hoàn thành, cao hai mươi tầng, toàn thân tòa cao ốc bao phủ toàn màu
xanh da trời như pha lê,kiến trúc xây dựng tương đốc lạc hậu so với thành phố Từ
Thành, ở trên đường phồn hoa của Ninh Hải thì lối kiến trúc xây dựng khá là
phong cách.
Phòng làm việc cấp lãnh đạo chủ chốt của doanh nghiệp công ủy
nhà nước đều ở ba tầng cao nhất, đội hình lái xe và một số bộ phận hậu cần khác
cùng với bộ phận quản lý tài sản được bố trí ở khu vực bên dưới. Thẩm Hoài hiểu
biết qua về tình hình nên không cần lái xe Triệu Hồng Quân đưa anh lên làm, bảo
Triệu Hồng Quân đi làm việc khác, tự anh xuyên qua đại sảnh của tòa nhà đi lên
thang máy.
Đúng vào lúc giờ cao điểm để đi làm, thang máy tại đại sảnh đầy
ắp người, bốn chiếc thang máy có vẻ không chịu được sức nặng của số đông người.
Vì mỗi một thang máy sau khi đi lên sẽ mất một thời gian rất lâu mới có thể xuống
dưới cho nên mọi người nhìn thấy thang máy mở cửa vội vàng chen chúc từ mái
hiên vào, có người quen trêu ghẹo lẫn nhau, có người cầm bánh bao vừa chen chúc
vừa ăn.
Thẩm Hoài thấy thang máy còn có chỗ trống liên chen lấn đi
vào, thấy trong thang máy tràn ngập mùi bánh bao cùng với mùi nước hoa và kem bảo
vệ da của con gái, cảm thấy cũng rất thú vị.
Thang máy chuẩn bị khép lại chợt nghe thấy tiếng giày cao gót
vừa đi vừa gọi:
- Chờ tôi một chút.
Thẩm Hoài giơ tay cản cửa thang máy thì thấy một người phụ nữ
tầm ba mươi tuổi mặc chiếc áo khoác nỉ đỏ vội chui vào, ánh mắt liếc qua nhìn
Thẩm Hoài nhưng cũng không nói tiếng “cám ơn”, cô ta chào hỏi một người phụ nữ
trung niên bên trong nói:
- Hôm qua tôi nhìn thấy cô cùng tên béo nhà cô đi dạo ở Hoa Nghị,
cùng nhau đi mua gì à?
Cô gái này có khuôn mặt hơi gầy và dài, nếu không bôi phấn
quá dầy thì cũng có thể coi là khá đẹp.
Được một lúc nhưng không thấy cửa thang máy đóng lại, Thẩm
Hoài còn tưởng rằng cô gái kia đứng ở cửa chặn thang máy nên anh cố gắng đứng
vào bên trong để cô gái kia dịch vào một chút, lúc này có một người nào đó
trong thang máy nói:
- Sợ là quá trọng tải rồi …
Lúc này thang máy mới chậm rãi vang lên tiếng “ bip bip bip”
báo hiệu trọng lượng đã quá tải.
Tuy nhiên cô gái chui vào cuối cùng lại thờ ơ, ngẩng đầu nhìn
Thẩm Hoài, sau đó lại chuyển sang nhìn phía khác, dường như là oán trách anh
không có mắt nhìn.
Thẩm Hoài thấy trong thang máy những người khác cũng không động
đậy, ánh mắt vô tình có ý nhìn về phía anh, dường như anh thật sự cần đi xuống.
Anh không kìm nổi cười, cứ đứng im tại chỗ để xem ai có thể giằng co đến cuối
cùng.
- Vẫn là tôi nên đi cầu thang bộ.
Giọng nói từ phía sau Thẩm Hoài truyền đến, quay đầu lại thì
thấy một người đàn ông chưa đầy bốn mươi tuổi từ bên cạnh anh chen đi ra ngoài.
Có người ra khỏi thang máy liền phá vỡ tình trạng quá tải của
thang máy, có người trong thang máy trêu chọc nói:
- Vẫn là lão Đường có tinh thần phát huy.
Người đàn ông trung niên quay đầu lại cười mắng người nọ một
tiếng:
- Cậu chỉ biết ba hoa…
Thấy cửa thang máy chuẩn bị khép lại, Thẩm Hoài chặn cửa
thang máy đi ra ngoài, đến trước mặt người đàn ông trung niên kia, cười nói:
- Anh là Đường Bảo Thành?
Người đàn ông kia nghi hoặc nhìn Thẩm Hoài, xác định là không
quen biết.
Lúc này cửa thang máy khép lại sau lưng nhưng trong thang máy
vẫn truyền lại giọng điệu bén nhọn oán trách của người phụ nữ khoác áo nỉ đỏ
kia:
- Cậu kia là ai, người của bộ phận nào, làm sao lại không có
mắt nhìn vậy? Khiến tôi tức chết mà …
- Chị Triệu, xã hội bây giờ người trẻ tuổi không có mắt nhìn
nhiều lắm, chị Triệu tức giận làm gì?
Đường Bảo Thành nghe được tiếng nói chuyện trong thang máy,
cũng có một chút xấu hổ, nhưng cũng không có ý định ở trước mặt người xa lạ nói
xấu đồng nghiệp, nghi ngờ hỏi:
- Tôi là Đường Bảo Thành, anh là …?
- Tôi là Thẩm Hoài …
Thẩm Hoài tự giới thiệu mình, thấy Đường Bảo Thành ngẩn người,
đưa tay ra cười nói:
- Hai ngày trước tôi cùng bí thư Lý Cốc ăn cơm cùng nhau, anh
ấy còn nhắc tới anh đấy…
Đường Bảo Thành bây giờ mới tỉnh táo hẳn, xác nhận không có
ai rảnh rỗi đến mức giả mạo phó bí thư công ủy mới nhậm chức, không ngừng giơ
tay bắt tay Thẩm Hoài nói:
- Bí thư Thẩm chào anh, vừa rồi tôi nhất thời không nhận ra
anh. Đúng rồi, Bí thư Thẩm hôm nay là ngày đầu tiên đến công ủy làm việc đúng
không? Công ủy cũng không thông báo cho mọi người hôm nay anh sẽ tới. Ở phía
tây có thang máy chuyên dụng cho các bí thư cùng các lãnh đạo của tập đoàn, để
tôi dẫn anh đi …
Thẩm Hoài gặp Tưởng Ích Bân và Tô Bình là giữa trưa ngày thứ
sau, anh nghĩ có khả năng buổi chiều Tưởng Ích Bân và Tô Bình không đến công ủy,
mà hai ngày sau đó lại là cuối tuần được nghỉ nên ngoại trừ lái xe Triệu Hồng
Quân nhận được lệnh từ Tô Bình thì Thẩm Hoài nghĩ ở đây không có mấy người biết
anh đã về nước, hơn nữa hôm nay sẽ tới chính thức nhậm chức.
Tòa cao ốc này ngoại trừ hai thang máy ngoài chuyên chở hàng
hóa, còn có bốn thang máy cho khách, hai thang máy phòng cháy, Thẩm Hoài nghĩ rằng
Đường Bảo Thành nói thang máy chuyên dụng cho các bí thư và tập đoàn kia có lẽ
là hai thang máy phòng cháy cười nói:
- Không sao, chúng ta ở đây chờ thang máy xuống dưới là được
rồi.
- Vừa rồi, vừa rồi thật là …
Đường Bảo Thành cũng không biết giải thích tình hình vừa rồi
như thế nào, dù sao vừa rồi ở trong thang máy cũng không phải y mạo phạm, thấy
Thẩm Hoài ăn mặc giản dị áo gió sẫm mầu, đường nét gương mặt cường tráng, râu
ria xanh tươi, đôi mắt thâm thúy có thần, đặc biệt khác thường, tuổi trẻ làm
cho người ta ghen tỵ.
Đường Bảo Thành đương nhiên có nghe nói qua về thành tựu của
Thẩm Hoài, cũng biết anh là ba mươi tuổi, nhưng thực sự nhìn tận mắt một cán bộ
cấp phó đứng ở trước mặt, vẫn khó tránh trong lòng thấy khiếp sợ, thầm nghĩ:
đây là nhân vật số một toàn tỉnh phải không?
- Người phụ nữ mặc áo khoác nỉ đỏ là người của bộ phận nào? –
Thẩm Hoài hỏi.
Thấy Thẩm Hoài hỏi, Đường Bảo Thành cũng chỉ có thể thành thật
trả lời:
- Bí thư Thẩm muốn nói đến Triệu Duy Quyên?
- Ồ, hóa ra là phó chủ tịch công đoàn công ty đầu tư nhà nước
Triệu Duy Quyên à, là bà xã của Đào Vĩnh Tân, tôi còn tưởng là ai.
Thẩm Hoài nhẹ nhàng lên tiếng, cũng không tiếp tục nói về đề
tài này.
Trong lòng Đường Bảo Thành nghĩ, hiện tại phó bí thư Thẩm đi
nhậm chức, sự hiểu biết về hợp ủy, doanh nghiệp nhà nước rất bình thường, không
ngờ anh biết được Đào Vĩnh Tân cùng Triệu Duy Quyên là vợ chồng, sự hiểu biết
này thực sự là không tầm thường.
Đường Bảo Thành có hiểu biết về tác phong nhanh nhẹn, dứt
khoát, quyết đoán của Thẩm Hoài ở Đông Hoa, mơ hồ cảm thấy lần này có lẽ thiên
hạ sẽ không được thái bình rồi.
Đường Bảo Thành cùng Thẩm Hoài trực tiếp lên tầng 18 tới văn
phòng Tưởng Ích Bân thông báo.
Thẩm Hoài ngày đầu tiên mới nhậm chức, Tưởng Ích Bân cũng tới
văn phòng từ sớm, bảo thư ký quét dọn văn phòng một lần, nói điều hòa thổi nhiều
sẽ có thể sinh bệnh nên y mở cửa sổ ra, pha một chén trà Điền Hồng thì thấy Đường
Bảo Thành cùng Thẩm Hoài đi tới, cười hỏi:
- Bí thư Thẩm nhận ra cậu Đường ư?
Tưởng Ích Bân so với Đường Bảo Thành lớn hơn vài tuổi.
Thẩm Hoài cười nói:
- Hôm nay coi như chính thức gặp mặt.
Doanh nghiệp nhà nước công ủy có năm phòng: phòng thư ký,
phòng tổng hợp, phòng chính sách pháp luật, phối hợp cùng với văn phòng quản lý
cơ sở, các nhân viên trong ngoài biên chế gộp lại khoảng năm mươi người, trước
khi đến nhậm chức Thẩm Hoài đã xem qua lý lịch của tất cả mọi người.
Trong hồ sơ lý lịch, Đường Bảo Thành bốn năm trước vì nguyên
nhân gia đình nên từ chức phó trưởng phòng phân xưởng nhà máy Vân Long tập đoàn
Nghi Điện điều đến doanh nghiệp nhà nước công ủy làm việc. Đường Bảo Thành sau
khi đến công ủy tuy rằng vẫn được hưởng đãi cộ cấp phó phòng nhưng chỉ là cán bộ
bình thường không hề đảm nhiệm chức vụ cụ thể gì.
Khi doanh nghiệp nhà nước công ủy nắm giữ quyền giám sát quản
lý hàng ngàn các doanh nghiệp nhà nước trực thuộc tỉnh, thì đương nhiên nó
chính là một trong những bộ ngành quan trọng nhất, nên khi nói đến kiểm soát
các tài nguyên, tầm quan trọng không chỉ ở ủy ban kinh tế, ủy ban kế hoạch, bộ
tài chính và các bộ ngành quan trọng bên dưới mà điều quan trọng nữa chính là
chức vụ ở những ngành khác được điều lại đây, ở trường hợp dưới cây củ cải có một
cái hố, mấy chức vụ then chốt bị kẹp lại, nhưng quan chức thông thường không
lên nổi, điều này dẫn đến Đường Bảo Thành muốn từ một cán bộ bình thường ở công
ủy muốn được đề bạt hoặc đảm đương một chức vụ gì sẽ rất khó khăn.
Nếu có phương pháp, giáng chức tạm thời hai ba năm rồi trở về
hoặc là được giữ lại địa phương để nhậm chức, những người này là đi theo con đường
tắt.
Thẩm Hoài phải cùng Tưởng Ích Bân bàn công chuyện, còn muốn
hai phó bí thư khác cùng với người phụ trách văn phòng đến để gặp mặt, Đường Bảo
Thành hiểu liền lập tức đi ra, khi đóng cửa liền nhìn thấy bí thư Tưởng liếc mắt
về phía mình không hiểu là vô tình hay cố ý, khiến cho trong lòng y cảm thấy bồn
chồn không yên: Chẳng lẽ bí thư Tưởng nghĩ mình cùng phó bí thư Thẩm biết nhau
từ trước.
Đường Bảo Thành không cho rằng đối với y đây là một chuyện tốt,
Tưởng Ích Bân là người mà Tỉnh trưởng Từ tin cậy, mà Thẩm Hoài ở Đông Hoa nhanh
nhẹn, dứt khoát,quyết đoán, thậm chí mạnh mẽ, cứng rắn đối kháng cả tiền bí thư
thành ủy Đàm Khải Bình, cùng với gia thế sau lưng của anh thì Đường Bảo Thành
cũng có chút hiểu biết.Đường Bảo Thành cho rằng y bị cuốn vào vòng xoáy giữa Thẩm
Hoài và Tưởng Ích Bân không có gì tốt cả.
- Lão Đường, cậu thanh niên kia là ai, sao anh lại dẫn anh ta
đến phòng làm việc của Bí thư Tưởng thế?
Sáng sớm đã có người trực tiếp vào văn phòng của Bí thư Tưởng,
đương nhiên sẽ gây sự chú ý đến mọi người. Đường Bảo Thành vừa trở về phòng làm
việc liền bị mọi người hỏi thăm tỉ mỉ. Mà khẩn trương nhất chính là Phùng Kiến
Phong đã hùa theo người phụ nữ mặc áo khoác đỏ Triệu Duy Quyên trong thang máy
vừa nãy chế giếu Thẩm Hoài là không có mắt nhìn người.
Đường Bảo Thành cũng không để tâm khi Phùng Kiến Phong gọi “
Lão Đường, Lão Đường”, tay bá vai kéo y ra một bên nói chuyện. Ở bộ ngành trực
thuộc tỉnh y lại không có chức vụ gì, mặc dù được hưởng đãi ngộ của một cấp phó
nhưng không tính chuyện đó được, trong phòng làm việc nhiều người như vậy, ngoại
trừ cô bé Vương Minh Lệ mới vào năm ngoái thì trong phòng có mấy ai không phải
là chủ nhiệm, phó chủ nhiệm cơ chứ?
- Ồ, anh ta chính là phó bí thư mới tới…
Đường Bảo Thành nói. Y cũng không biết Phó Bí thư Thẩm có thể
nhận ra được giọng nói của Phùng Kiến Phong hay không, y thực sự rất hứng thú
xem vẻ há mồm kinh ngạc, bộ mặt tái mét của Phùng Kiến Phong.
Tuy rằng trước đã nói phó bí thư mới trong thời gian này ra
nước ngoài, tạm thời chưa biết lúc nào sẽ trở về để nhậm chức, nhưng hôm nay thấy
phó bí thư mới không cần ai ở Ban tổ chức tỉnh ủy cùng đi, một mình trực tiếp tới
đây, khiến cho mọi người rất bất ngờ, cho nên phản ứng của Phùng Kiến Phong
cũng không tránh khỏi quá mức,trong văn phòng có người kinh ngạc hỏi:
- Tiểu Phùng, anh kinh ngạc đến như vậy sao?
- Hả, anh ta chính là phó bí thư mới tới?
Phùng Kiến Phong gấp đến mức giậm chân, cũng không giải thích
cho mọi người hiểu, chạy ra khỏi phòng làm việc, cũng không biết gã chạy đi
đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận