Phong Khí Quan Trường

Chương 899: Đuổi khỏi Từ Thành.


Chương 899: Đuổi khỏi Từ Thành.
Lưu Kiến Quốc hướng về phía Thẩm Hoài nói những lời khiêu
khích này, Hà Binh và những người xung quanh đã thấy không ổn rồi, nhưng lại
không ngờ được Thẩm Hoài lật mặt như lật bàn tay, cầm ly rượu đỏ không chút do
dự hất đầy mặt Lưu Kiến Quốc, Lưu Kiến Quốc lúc này cũng ngẩn người đứng tại
đó.
Nhất thời toàn bộ phòng tiệc diện tích hai ba trăm mét vuông
liền giống như một tấm bọt biển, đem những âm thanh huyên náo trong không gian
hút sạch sẽ không còn một giọt, chỉ để lại một hình ảnh bất động.
Mọi người đứng ngây ngốc nhìn hai người Lưu Kiến Quốc và Thẩm
Hoài, cũng không biết nên nói gì, làm gì mới phải, chỉ còn nghe thấy tiếng Thẩm
Hoài khiển trách Lưu Kiến Quốc. Thanh âm mạnh mẽ quanh quẩn trong phòng tiệc, lấp
đầy lỗ tai mọi người, công kích linh hồn mọi người.
Chu Văn Tuấn ngồi bên cạnh Lưu Kiến Quốc, Thẩm Hoài hắt rượu
vào mặt Lưu Kiến Quốc cũng có một ít bắn vào mặt anh ta, lại nhìn thấy Thẩm
Hoài nhìn Lưu Kiến Quốc bằng ánh mắt hung ác nên anh ta ngay thở còn không dám
thở mạnh
Chu Văn Tuấn hoàn toàn bị chấn động kinh hãi. Buổi chiều khi
gặp mặt, Thẩm Hoài là người bình dị dễ gần, ngữ khí ôn hòa, trong lời nói của mấy
người Trương Tư còn mang theo hàm ý khiêu khích nhưng lại không hề thấy Thẩm
Hoài có chút nào để ý. Ai có thể ngờ được, anh thời khắc này lại làm cho lòng
người ta sinh ra sợ hãi như thế.
Đây không đơn thuần chỉ là không kìm được tức giận do bị
khiêu khích, không đơn thuần là tức giận, mà giống như một lưỡi đao sắc bén
phát ra hàn quang, khí thế linh hoạt, áp bức người ta. Ngay cả Lưu Kiến Quốc và
những người khác giờ phút này cũng không dám vọng động hoặc lại nói thêm lời
nào bất kính, cái ly thủy tinh trên tay Thẩm Hoài sẽ không chút nào do dự mà
vung lên đập nát mặt họ.
Bị mấy công nhân chắn đường xô ngã, trong lòng Lưu Kiến Quốc
vẫn tức anh ách tới tận bây giờ, nhìn thấy mấy người bên cạnh mình lần lượt chạy
qua chúc rượu Thẩm Hoài, trong lòng y càng không thoải mái, liền ngay cả cố
tình ép nữ giảng viên của học viện kinh tế uống thêm một ly rượu cũng không được
như ý nguyện. Trong lòng Lưu Kiến Quốc không thoải mái tới cực độ, thấy Thẩm
Hoài, Thành Di đi tới y liền không nghĩ ngợi mà cất giọng mỉa mai, hoàn toàn
không nghĩ tới trong trường hợp này mà nói những lời như thế không chỉ khiêu
khích Thẩm Hoài mà còn sỉ nhục cả Thành Di. Đương nhiên y càng không ngờ được,
Thẩm Hoài lại không nói một lời hắt luôn cả ly rượu đỏ vào mặt y trước mặt hàng
trăm quan khách đang có mặt tại phòng tiệc. Những lời khiển trách sau đó của Thẩm
Hoài càng làm cho y đinh tai nhức óc.
Lưu Kiến Quốc ngây ra mất vài giây, giống như bị ánh mắt sắc
bén của Thẩm Hoài chấn nhiếp linh hồn.
Qua giây lát, Lưu Kiến Quốc liền giật mình tỉnh táo trở lại,
cũng thẹn quá hóa giận, nhảy dựng lên túm lấy cổ áo Thẩm Hoài:
- Làm càn, mẹ mày nói ai làm càn?
Những người xung quanh chỉ có Chu Văn Tuấn phản ứng chậm một
chút, còn những người khác khi thấy Lưu Kiến Quốc nhảy lên túm cổ áo Thẩm Hoài
liền ôm chặt eo ấn y ngồi lại xuống ghế, khuyên:
- Lưu tổng, không cần kích động, hôm nay là ngày vui như vậy,
không cần làm cho mất vui.
Chu Văn Tuấn nhìn mấy người đang giữ chặt Lưu Kiến Quốc trên
ghế không cho động đậy không phải ai khác mà lại chính là mấy người lãnh đạo cấp
cao của Kim Đỉnh,trong lòng vô cùng hiếu kỳ, tại sao họ không giả bộ làm trung
gian hòa giải, giữ Thẩm Hoài để cho Lưu Kiến Quốc đánh cho hai cái cho hả giận,
sao lại ngược lại lại đi giữ chặt Lưu Kiến Quốc không cho động đậy thế?
Chu Văn Tuấn chính là không biết nỗi khổ trong lòng mấy người
lãnh đạo cấp cao của Kim Đỉnh. Lưu Kiến Quốc bị Thẩm Hoài tạt rựợu vào mặt, chịu
một chút thiệt thòi,Lưu Kiến Quốc ngoài việc cáu kỉnh vài ngày còn có thể làm
gì? Bọn họ ngày mai chỉ cần nghĩ biện pháp để cho Lưu Kiến Quốc nguôi giận là
được rồi.
Nếu hôm nay Lưu Kiến Quốc đánh lộn với Thẩm Hoài tại phòng tiệc,
hoặc là Lưu Kiến Quốc bị Thẩm Hoài đánh cho một trận, hậu quả này mấy người bọn
họ gánh không nổi.
Lưu Kiến Quốc thấy mấy tên súc sinh này đã không giúp y ngược
lại còn giúp Thẩm Hoài giữ chặt mình liền tức giận mắng to.
Thẩm Hoài mặt lạnh nhìn hết thảy, đợi tâm trạng của Lưu Kiến
Quốc bình tĩnh hơn một chút, lại lớn tiếng khiển trách mấy người lãnh đạo cấp
cao của Kim Đỉnh hôm nay cùng Lưu Kiến Quốc đến tham gia tiệc cưới:
- Lưu Kiến Quốc là tên khốn kiếp, thành sự không có nhưng bại
sự lại có thừa, các người làm ăn kiểu gì? Thấy anh ta từ công trường lôi hơn
200 dân công đem người tới đánh nhau với những công nhân của dệt bông Từ Thành
đến vỡ đầu chảy máu, đánh đến gãy tay gãy chân, đánh cho mấy nghìn công nhân của
tập đoàn dệt bông Từ Thành chạy cả lên đường phố làm loạn, các người rất vui vẻ
sao? Nhìn thấy anh ta ở khách sạn uống rượu nổi điên, làm mất mặt của Bộ trưởng
Hạ, của Kim Đỉnh, các người rất vui mừng sao? Tôi nói cho các người biết, hôm
nay nếu như Lưu Kiến Quốc thực sự muốn khoe khoang uy phong, làm cho mọi thứ hỏng
bét, tất cả đám các người cũng đừng mong yên ổn mà rời đi.
Thấy Thẩm Hoài không đơn thuần là chỉ tạt cho Lưu Kiến Quốc đầy
một mặt rượu mà còn chỉ trích cả mấy người lãnh đạo cấp cao của Kim Đỉnh, Chu
Văn Tuấn lúc này mới thực sự choáng váng.
Anh ta vừa rồi nghe mấy người tới chúc rượu Thẩm Hoài đều gọi:
“Bí thư Thẩm”, “Bí thư Thẩm” nhưng cũng không quá để ý.
Thẩm Hoài nói mình là cán bộ cấp huyện, Chu Văn Tuấn cũng biết
những người có danh là bí thư ở cấp huyện cực nhiều, những người lãnh đạo của
các tổ chức Đảng bên văn phòng tỉnh, Đảng ủy, Công ủy, Uỷ ban kỷ luật, Tòa án đều
có thể gọi là Bí thư. Quyền lực của cái chức Bí thư này đến đâu thì còn phải
xem cấp bậc, chức vụ thực tế,thậm trí Thành đoàn cũng đều là bí thư cấp huyện.
Chu Văn Tuấn cũng chỉ cho rằng Thẩm Hoài là dựa vào gia thế
hơn người làm cho người ta không thể không cho anh vài phần mặt mũi.
Mà trong lúc nói chuyện, Chu Văn Tuấn cũng nghe loáng thoáng
biết được Lưu Kiến Quốc cũng xuất thân từ gia đình cán bộ cấp tỉnh, bản thân
anh ta lại quản lý cả công ty chứng khoán lớn, nghiệp vụ phát triển khắp cả nước,
thậm trí gần đây còn mở rộng phát triển sang cả lĩnh vực bất động sản.
Trong mắt Chu Văn Tuấn, Lưu Kiến Quốc mới chính là con em của
quan chức chính phủ, có địa vị, có thực quyền.
Cho nên khi sắp xếp chỗ ngồi, anh ta thật vô cùng hy vọng có
thể ngồi cạnh Lưu Kiến Quốc, muốn lôi kéo chút quan hệ, như vậy đối với sự phát
triển của mình sau này cũng có lợi.
Thế nhưng với những gì phát sinh trong mấy chục giây vừa rồi,
liền làm đảo lộn mọi kết luận do Chu Văn Tuấn quan sát đúc kết ra. Mà mấy người
lãnh đạo cấp cao của Kim Đỉnh lại giống như mấy đứa cháu nhỏ đang nghe Thẩm
Hoài dạy dõ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Mấy vị lãnh đạo cấp cao này của Kim Đỉnh, thấy Thẩm Hoài để
chuyện Lưu Kiến Quốc nói năng lỗ mãng qua một bên không nói, mà lại nghiêm khắc
khiển trách việc y gọi điện thoại tới công trường gọi người làm cho không ai
dám thở mạnh
Bọn họ khi đó làm sao có thể không khuyên? Chỉ là không ai có
thể khuyên bảo được Lưu Kiến Quốc. Bọn họ cũng không có khùng.
- Bí thư Thẩm, cũng tại mấy công nhân chắn đường đó xô ngã
Lưu tổng. Lưu tổng nhất thời tức giận...
Có người muốn thay Lưu Kiến Quốc giải thích đôi câu.
- Nghiệp vụ của Kim Đỉnh, tôi không quản, cũng không muốn hỏi.
Thẩm Hòai chặn giọng người kia, nói:
- Nhưng các người làm xằng làm bậy, làm nhiễu loạn, tôi không
xử lý các người thì cũng xử lý người của các người. Lưu Kiến Quốc uống nhiều rượu
rồi, các người bây giờ mang anh ta về đi. Sau đó nói với Tạ Tổng, Diệp tổng của
các người, là tôi nói, Lưu Kiến Quốc không nên tiếp tục ở lại Từ Thành, không
có ai có thể cả ngày chạy theo đít anh ta giúp anh ta lau mông đâu.
- Thẩm Hoài chết tiệt, mày không cần ức hiếp người quá đáng.
Lưu Kiến Quốc thấy Thẩm Hoài đứng trước nặt bao nhiêu người
nói những lời khó nghe như thế, muốn đuổi y khỏi Từ Thành liền tức giận đến lớn
tiếng mắng.
Thẩm Hoài đối với mấy lời nhục mạ của Lưu Kiến Quốc không hề
có phản ứng, chỉ lạnh lùng nhìn mấy lãnh đạo cấp cao của Kim Đỉnh, ép họ lôi
Lưu Kiến Quốc ra khỏi phòng tiệc.
Nếu như Thẩm Hoài chỉ giáo huấn Lưu Kiến Quốc một trận thì mấy
lãnh đạo cấp cao của Kim Đỉnh còn không dám cứng rắn kéo Lưu Kiến Quốc ra khỏi
phòng tiệc, nhưng Thẩm Hoài lại tỏ thái độ quyền uy quyết đuổi Lưu Kiến Quốc ra
khỏi Từ Thành, thậm trí là Kim Đỉnh, Hoài Hải thì bọn họ còn gì phải e dè, lại
không muốn bị liên lụy nên cứ để Lưu Kiến Quốc rời đi trước rồi nói.
Chu Văn Tuấn tối hôm nay đúng là ngây ngốc đến không thể ngốc
thêm được nữa, hoàn toàn nhìn không ra là đã xảy ra chuyện gì, mấy lãnh đạo cấp
cao của Kim Đỉnh rõ ràng nên đứng cùng một phe với Lưu Kiến Quốc, tại sao lại
giống như mấy đứa cháu nghe lời Thẩm Hoài mà không có chút phản ứng nào. Lại
còn nghe Thẩm Hoài sai khiến, thực sự lôi Lưu Kiến Quốc đi ra?
Chu Văn Tuấn hoàn toàn choáng váng rồi, hết nhìn Thành Di, lại
nhìn Trần Mạn Lệ và Trình Ái Quân. Mà mấy người đứng ở vòng ngoài như Trương
Tư, Trần Lệ Quyên… lại không kịp nói gì, ngơ ngác nhìn nhau, khó nén khiếp sợ
trong lòng. Vừa rồi thấy Thẩm Hoài nhìn như một người vô hại, tính cách ôn hòa
phát uy, mặc dù chỉ trong chớp mắt, nhưng đã đánh cho Lưu Kiến Quốc kiêu ngạo
ngã xuống như một con chó.
Thành Di rốt cuộc tìm được một người đàn ông như thế nào?
Trần Mạn Lệ, Trình Ái Quân khó nén được sóng to gió lớn trong
lòng. Bọn họ tự cho là đối với Thẩm Hoài, Lưu Kiến Quốc đã vô cũng hiểu rõ, cho
rằng hai năm nay Thẩm Hoài với Lưu Kiến Quốc ở Hoài Hải chính là nước sông
không phạm nước giếng, đáng lẽ không nên tồn tại vấn đề ai sợ ai. Nhưng làm thế
nào cũng không ngờ được, Lưu Kiến Quốc thế ở trước mặt Thẩm Hoài lại ngay cả một
kích cũng không chịu đựơc, cuối cùng vẫn là mấy lãnh đạo cấp cao của Kim Đỉnh
dưới chỉ thị của Thẩm Hoài lôi Lưu Kiến Quốc đi.
Thẩm Hoài thật sự có thể đuổi Lưu Kiến Quốc ra khỏi Từ Thành
sao?
Nhìn tình thế trước mắt, bọn họ không hề có chút hoài nghi
nào, nhưng logic phía sau làm họ nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.
Diệp tổng trong miệng Thẩm Hoài là chỉ Diệp Tuyển Phong không
sai. Tạ tổng có khả năng là nói tới Tạ Thành Giang, cũng có thể là Tạ Hải
Thành. Nhưng Diệp Tuyển Phong, Tạ Thành Giang hay Tạ Hải Thành làm sao có thể
nghe theo lệnh của Thẩm Hoài đuổi cháu ngoại trai của Bộ trưởng Hạ Thành Quốc
ra khỏi Từ Thành chứ?
- Ây, Bí thư Thẩm, cậu cũng bớt giận đi.
Hà Binh, viện trưởng học viện kinh tế tỉnh đi tới vỗ vai Thẩm
Hoài, khuyên anh không nên tức giận nói:
- Lưu Kiến Quốc này cũng quá kỳ cục rồi, công nhân của tập
đoàn dệt bông Từ Thành biểu tình trên phố thì cũng phải do Ủy ban thành phố đứng
ra giải quyết, đằng này lại ra vẻ ta đây, kéo hai, ba trăm người tới làm cho
mâu thuẫn càng trở nên gay gắt. Cục diện rối rắm này, Bộ trưởng Hạ chắc cũng
không dàn xếp được. Hôm nay cũng may có bí thư Thẩm ở đây, chứ người bên cạnh
thật không khuyên nổi cậu ta.
Câu nói của Hà Binh thật khiến cho người vốn không có tâm tư
sâu xa như Trần Mạn Lệ cũng phải kinh ngạc.
Chẳng phải Hà Binh vừa rồi còn cùng Lưu Kiến Quốc trên bàn tiệc
xưng anh xưng em hay sao, làm sao vừa nháy mắt đã giẫm lên đầu Lưu Kiến Quốc,
công kích Lưu Kiến Quốc không hề thương tiếc rồi hả?
Lẽ nào Hà Binh cũng nhận định Lưu Kiến Quốc nhất định sẽ bị
Thẩm Hoài đuổi khỏi Từ Thành?
Hà Binh nhìn những người xung quanh dường như bị sự việc vừa
rồi làm cho kinh sợ, không rõ sự tình phía sau bèn nói thêm:
- Bí thư Thẩm đối với Lưu tổng cũng là có ý tốt, không nói cậu
ta đã không nhận ra ý tốt của Bí thư Thẩm, lại còn lòng dạ hẹp hòi nói ra những
lời khó nghe như vậy, sỉ nhục Bí thư Thẩm. Cậu ta, cũng thật là....
Nói đến đây Hà Binh cũng kìm không được lắc đầu thở dài, dường
như thật sự cảm khái vì nhân phẩm tồi tệ của Lưu Kiến Quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận