Phong Khí Quan Trường

Chương 489: Nước biển và ngọn lửa


Chương 489: Nước biển và ngọn lửa
- Sao về sớm như thế?
Bạch Tố Mai đang ở trong phòng thu xếp quần áo nhìn thấy Đại
Ny cầm chìa khóa mở cửa bước vào, quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, nghi hoặc hỏi.
Tiệc rượu vừa mới bắt đầu chưa được bao lâu đã không tham gia
cuộc vui mà quay về, tiếp theo đến nhà mấy người Vương Vệ Thành, Từ Huệ Lê
cũng không ngồi được bao lâu, Thiệu Chinh liền lái xe đến. Dường như không được
bao lâu, Hùng Đại Ny ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường. Vừa mới được hơn tám giờ,
thật sự không thể xem là muộn --- tham gia họp lớp mà về sớm như vậy, quả thật
cũng hơi kỳ lạ.
- Không còn sớm nữa, ăn cơm xong thì về thôi.
Hùng Đại Ny làm vẻ hồ đồ nói, cũng không kể chuyện xảy ra
ngày hôm nay cho bà biết, chỉ hỏi:
- Thất Thất đâu?
- Vừa ngủ rồi.
Bạch Tố Mai nói.
Hùng Đại Ny đẩy cửa nhìn thấy con gái đang nằm ngủ trên giường,
ngáp một cái nói:
- Hai ngày nay cũng ngủ không được ngon, con đi ngủ đây.
Rồi đẩy cửa bước vào phòng vệ sinh.
Bạch Tố Mai đi theo vào phòng vệ sinh, hỏi:
- Bạn học của con có người nào phù hợp không?
- Mẹ…
Hùng Đại Ny cất giọng vẻ không vui, nói:
- Con chỉ đi họp lớp thôi, không phải đi xem mặt, mẹ cứ lo lắng
như vậy làm gì?
- Mẹ chỉ hỏi một chút thôi.
Bạch Tố Mai nói:
- Ngàn con chim trong rừng, không bằng một con trong tay.
Chim trong rừng có tốt đến thế nào đi nữa, con cũng phải bắt được một con mới
tính…
- Mẹ so sánh lộn xộn cái gì vậy, vậy ba con chính là con chim
mẹ bắt được trong tay nên mới tính đó sao?
Hùng Đại Ny nói đến đây, không nhịn được mà cười lên. Trong
chốc lát mới tỉnh ngộ, trong lời nói của mẹ mình còn có ý nghĩa khác, liền hỏi:
- Mẹ nhìn thấy Thẩm Hoài đưa con về rồi? Mẹ nghĩ đi đâu vậy?
Hôm nay vừa hay hắn cũng ở Hà Phổ. Hà Phổ là nơi nhỏ bé như vậy, con vừa hay gặp
được hắn, nên ngồi xe hắn về thôi, như vậy có sao đâu?
- Mẹ cũng không nói gì mà.
Bạch Tố Mai nói,
- Nghe dưới lầu có tiếng xe, mẹ tưởng ba con về.
Hùng Đại Ny không nói gì thêm với mẹ, rửa mặt xong liền đi ngủ.
Mấy ngày nay cô thật sự cũng vì trong nhà xảy ra chuyện lớn,
cho nên tâm tư hơi mệt mỏi, nằm trên giường nghĩ ngợi một lát, đã ngủ rất say rồi…
Trong mơ mơ màng màng, cảm giác bản thân đang ở trong một khu
rừng, ánh trăng theo từng kẽ hở của cành cây chiếu xuống, rọi thành những vết lốm
đốm trên bãi cỏ, khiến người ta cảm giác như ở trong một đáy hồ nước, cảm giác
như vậy khiến Hùng Đại Ny cảm thấy say mê, không muốn tỉnh lại.
Một bàn tay từ sau vai đưa đến, vuốt ve lên xương quai xanh,
ngón tay mềm mại chạm đến, giống như một nụ hôn mềm mại. Dường như có thể tác động
đến dây thần kinh mẫn cảm trên toàn thân, khiến toàn thân cô cảm thấy tê dại,
chỉ khiến cô cảm thấy muốn rúc vào lòng người phía sau lưng, chứ không phải tỉnh
giấc.
Bàn tay đó dường như cũng không thật thà lắm, từ cổ áo luồn
vào, vuốt ve khiêu khích lên đỉnh đồi no đủ của cô, xoa bóp làm càn. Còn một
tay kia, lại đi từ phía bụng bằng phẳng của cô, thuận theo hai bàn tay này,
Hùng Đại Ny cảm thấy thân thể của cô cũng mềm nhũn đi, khiến cô cảm thấy như bị
nung nóng, không kìm nổi mà thở dốc.
Đợi cho hai bàn tay đó đi vào quần của cô, ngón tay chạm đến
nơi mẫn cảm của cô, cô không nhịn nổi mà đưa tay giữ lại, nói:
- Đừng!
Chỉ có điều bàn tay kia hầu như không hề để ý đến sự giãy dụa
của cô, lại càng vươn tới, muốn trực tiếp đưa ngón tay vào miệng hoa đào của
cô, khiến cô trong nháy mắt cả người run lên, miệng không nhịn được mà nói:
- Thật sự không muốn…
Quay đầu lại phía sau lại nhìn thấy người đó không phải Hải
Văn mà là Thẩm Hoài…
Chợt giật mình tỉnh giấc, Hùng Đại Ny mới phát giác tay trái
của cô kẹp giữa hai chân, còn những cảm giác trong giấc mơ lại hoàn toàn biến mất
trong bóng tối hỗn độn.
Hùng Đại Ny rút tay ra ngoài, những ngón tay đều trơn bóng, mới
phát hiện ra ở quần lót có chút sũng nước, mặc có chút khó chịu. Nhưng nghe thấy
ba và mẹ ở ngoài phòng khách nói chuyện, cô cũng không tiện đi vào phòng vệ
sinh thay quần lót.
Chỉ là cô cảm thấy kỳ quái. Trong giấc mơ rõ ràng cô cảm thấy
người đàn ông đứng phía sau là Hải Văn, tại sao quay đầu lại là gương mặt của
Thẩm Hoài. Chỉ có điều cảm giác cuối cùng còn chưa đến, khiến cô có chút chưa
thỏa mãn, trong lòng thầm tự mắng: Nằm mơ thì có gì mà ngại? Thật là đến chết vẫn
cần thể diện.
Lại không kìm nổi mà nghĩ, nếu như tối hôm nay không gặp được
Từ Huệ Lê, Vương Thành Vệ ở ngã ba, nếu như Thẩm Hoài cũng như trong giấc mơ mà
ức hiếp cô, cô sẽ giãy dụa mà nói không muốn, hay là…
Hùng Đại Ny suy nghĩ như vậy, trong bóng tối có cảm giác mặt
mình như nóng lên. Ngủ được một giấc, nên cũng không ngủ được nữa, liền gối đầu,
nhìn Thất Thất đang ngủ trên giường, suy nghĩ miên man về cuộc sống sau này của
mình.

Đưa Hùng Đại Ny về rồi, Thẩm Hoài cũng không trì hoãn thêm ở
bên ngoài nữa, trực tiếp lái xe về nhà cũ của mình.
Trần Đan nói có chuyện muốn tìm hắn thương lượng, buổi tối ở
nhà cũ chờ hắn.
Thẩm Hoài dừng xe, nhìn thấy ở chỗ đậu xe trước cửa, có đậu một
xe Buick màu đen mang biển số “Hoài A”, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, không biết
có người nào ở tỉnh đang ở trong đó?
Nhìn thấy cánh cổng lớn đang khép, Thẩm Hoài liền đẩy cửa đi
vào. Vừa mới qua cổng liền nhìn thấy Trần Đan, Tiểu Lê cùng một người phụ nữ nữa
đang đi về hướng này.
Nhưng nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ kia, Thẩm Hoài dường
như bị sét đánh trúng vậy. Cả người đờ đẫn, trong miệng không kìm nổi mà hô một
tiếng:
- Cẩn Hinh!
Chỉ là tiếng hô này lại quá khàn, dường như phải lấy hết sức
của hắn vậy, gọi ra miệng rồi đột nhiên lại hối hận: Cẩn Hinh làm sao có thể
còn nhận ra hắn được?
Người phụ nữ kia ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoài một cái, hỏi:
- Ồ, cậu quen với em tôi à?
Câu nói đó của người phụ nữ kia, giống như một chậu nước đá,
khiến cho Thẩm Hoài đang kích động đến nỗi không thể tự kiềm chế được bỗng
nhiên toàn thân trở nên lạnh giá: Người phụ nữ trước mặt là người chị Tĩnh Dao,
không phải người em Cẩn Hinh.
Hắn sao lại có thể không biết điều như vậy. Năm đó không phải
chính vì không thể phân biệt được diện mạo của hai chị em, nên mới bị người phụ
nữ này làm hại đến nỗi thảm như vậy đó sao?
Tay Thẩm Hoài nắm chặt lấy khung cửa, không lên tiếng nữa,
cũng không đáp lại câu nào, chỉ nhìn vào khuôn mặt kiềm diễm như hoa của người
phụ nữ đó. Ai có thể nhìn thấy được một phần tâm tư độc ác như rắn rết trên
khuôn mặt này được?
Trước đó Thích Tĩnh Dao cũng chưa từng đối mặt với Thẩm Hoài,
thấy người này hiểu lầm mình là em gái, lúc này lại cứ nhìn cô mà không nói gì,
trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ. Thầm nghĩ lẽ nào đây là người theo đuổi em gái
nhưng bị từ chối nên mới để lại tâm bệnh?
Thấy Trần Đan và em gái của Tôn Hải Văn dường như có chút
thân quen với người trước mặt, thấy hắn ăn mặc bình thường, nhưng giữa chân mày
dường như có khí chất anh tài, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt. Thấy Thẩm Hoài
không lên tiếng, Thích Tĩnh Dao cũng không để ý, cười giải thích với Trần Đan:
- Tôi và em gái là hai chị em sinh đôi, dường như không ai có
thể phân biệt được hai chị em tôi. Cẩn Hinh nó còn đang ở nước ngoài, nó nghe
được tin Hải Vân xảy ra chuyện, bảo tôi nhất định phải tới xem, nó có lẽ phải đến
tháng bảy mới về được. Vậy như thế nhé, tôi đi trước, không làm phiền nữa. Sau
này tôi sẽ làm việc ở Đông Hoa, cậu hoặc Tiểu Lê có việc gì, có thể gọi điện
thoại cho tôi…
Thích Tĩnh Dao lên xe, qua kính chiếu hậu nhìn thấy người đàn
ông kia vẫn còn đứng ở đó, trong lòng cảm thấy chán ghét. Nhưng cô vẫn quay đầu
lại, qua cửa kính xe lộ ra một nụ cười ngọt ngào, không biết rõ mối quan hệ của
người thanh niên này với Trần Đan, nên ngọt ngào nói:
- Tôi là chị Tĩnh Dao, Cẩn Hinh có từng nói với cậu về tôi
chưa?
Thẩm Hoài không để ý đến cô, đi thẳng vào trong.
Trần Đan mỉm cười cáo lỗi với Thích Tĩnh Dao, nhìn cô lái xe
rời đi, mới cùng Tiểu Lê đóng cửa vào phòng.
Trần Đan đương nhiên có thể nhìn thấy sự khác thường của Thẩm
Hoài ngày hôm nay. Cô không biết, Thẩm Hoài sao có thể nhận ra được bạn học đại
học của Hải Văn?
Trần Đan không nhìn thấy Thẩm Hoài trong phòng khách, thấy cổng
sau đang mở, liền đi ra, thấy Thẩm Hoài sắc mặt nhợt nhạt đang đứng sau vườn
hút thuốc.
- Người phụ nữ đó sao lại ở đây?
Thẩm Hoài thấy Trần Đan đi qua, cố gắng bình tĩnh tâm tình
đang kích động, hỏi.
- Cô ấy là bạn học đại học của Hải Văn, vì các bạn thời đại học
của họ muốn họp lớp sau mười năm, trong lúc liên hệ, mới biết Hải Văn xảy chuyện.
Cô ấy gọi điện thoại đến, bảo nhất định phải đến thăm, nên hôm nay đến.
Trần Đan nói,
- Sao thế, anh biết bạn học đại học của Hải Văn sao?
- Ừ, tôi biết hai chị em bọn họ, nhưng hai chị em họ có lẽ
không biết tôi.
Thẩm Hoài gật gật đầu.
Hắn chỉ có thể lừa dối mà giải thích như vậy cho Trần Đan, nếu
không thì còn có thể nói như thế nào nữa. Nói rằng hắn từ trên cao rơi xuống,
trong đầu bỗng hiện lên gương mặt của hai chị em đó?
Đã mười năm rồi, sao có nhiều chuyện cũ lại cứ như mới ngày
hôm qua?
Trong lòng Thẩm Hoài hơi hoảng hốt, lại hỏi Trần Đan:
- Cô ta nói sau này cô ta sẽ làm việc ở Đông Hoa là chuyện
gì?
- Tôi cũng không rõ lắm, hình như nói hai ngày nữa sẽ tới
Đông Hoa tạm giữ chức gì đó.
Trần Đan nói,
- Cụ thể, cô ấy không nói, chỉ để lại số điện thoại cho tôi
và Tiểu Lê. Còn nói là việc Tiểu Lê ghi danh thi vào Đại học Công thương Hoài Hải
không cần phải lo lắng, nếu có thể tự thi đỗ thì tốt, còn nếu thiếu mấy điểm,
thì bảo tôi liên hệ cô ấy…
Trần Đan lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Thẩm Hoài. Cảm
giác mà Thẩm Hoài vừa rồi mang lại cho cô ta rất kỳ lạ, hắn nhìn thấy Thích
Tĩnh Dao liền có cảm giác như nhìn thấy một con rắn độc từng cắn hắn vậy. Cô có
thể cảm thấy tóc gáy của Thẩm Hoài đều dựng hết cả lên.
Thẩm Hoài nhận tấm danh thiếp, đây là tấm danh thiếp ở chức vụ
trước đây của Thích Tĩnh Dao, còn chưa kịp đổi lại. Phóng viên cao cấp Tuần san
Pháp chế, Đội trưởng đội phóng viên tạm trú tại Hoài Hải.
Thẩm Hoài cầm điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Chu Dụ, hỏi cô
ta:
- Trên đó gần đây có cán bộ nào đến hệ thống tuyên truyền tạm
giữ chức không?
- Không, tin tức của anh sao lại nhanh như vậy? Hôm nay tôi
cũng vừa mới nghe tin, ban Tuyên giáo Thành ủy vừa mới có một Phó trưởng ban mới
tới, là nữ, nghe nói lai lịch cũng không nhỏ.
Chu Dụ thông báo tin tức mới nhất cho Thẩm Hoài,
- Sao thế, anh biết người này?
- Tôi đã gặp cô ta ở chỗ Trần Đan rồi, cô ta là bạn học đại học
của anh trai Tiểu Lê. Nhiều khi thế giới nhỏ bé như thế đấy.
Thẩm Hoài nói,
- Người phụ nữ này rất nguy hiểm, sau này cô ở ban Tuyên giáo
nên chú ý cô ta một chút.
Nghe Thẩm Hoài nói hắn đang ở chỗ Trần Đan, Chu Dụ liền nhanh
chóng cúp máy.
Trần Đan cũng cảm thấy kỳ lạ. Những năm cô đi theo Thẩm Hoài,
chưa từng nhìn thấy Thẩm Hoài kiêng kỵ ai như vậy, không ngờ hắn lại cảnh giác
với người bạn học này của Hải Văn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận