Phong Khí Quan Trường

Chương 1053: Bỏ trốn (2).


Chương 1053: Bỏ trốn (2).
Từ trong ánh mắt núi cao nước xa của Thẩm Hoài, Triệu Mạt Thạch
cũng khó phỏng đoán được nông sâu của anh, chỉ biết chạm ly với anh, cười nói
khách khí vài câu.
Chuyện năm ngoái Triệu Mạt Thạch từng âm thầm phái người giám
thị chỗ ở của anh, Thẩm Hoài làm như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Triệu Mạt Thạch cầm ly rượu đi bàn khác mời rượu. Thẩm Hoài
cười nhạt, nói với Lý Cốc:
- Triệu Mạt Thạch vẫn khiến cho người khác cảm thấy rất tin
tưởng…
- Bên phía Tào Chính Giang dường như cũng không thấy được vấn
đề nghiêm trọng tồn tại lúc này của Phổ Thành. Tưởng Ích Bân, Đinh Kiến Quốc
thì sao?
Lý Cốc hỏi.
Thẩm Hoài nhún vai, nói:
- Ít nhất trong hội nghị đảng tổ của Văn phòng quản lý giám
sát tài sản doanh nghiệp nhà nước, không có phản ánh tin tức tương quan gì.
- Ôi.
Lý Cốc khẽ thở dài. Nếu Triệu Mạt Thạch, Tào Chính Giang cùng
Tưởng Ích Bân, thậm chí trực tiếp tìm tỉnh trưởng Từ để xin giúp đỡ, chứng minh
vấn đề của Phổ Thành còn chưa tới mức nghiêm trọng không thể cứu chữa được.
Nhưng lúc này Triệu Mạt Thạch điềm nhiên bình thản, càng khiến Lý Cốc lo lắng sự
nghiêm trọng của vấn đề.
Thẩm Hoài muốn nói Lý Cốc phải đề phòng khả năng Triệu Mạt Thạch
sẽ bỏ trốn, nhưng ngẫm lại thì lại thôi, sự việc này căn bản không cần anh phải
cảnh tỉnh.
Sau phần dạ tiệc, Thẩm Hoài liền rời khỏi khách sạn. Anh tin
Lý Cốc sau khi ý thức được vấn đề tương quan, sẽ trao đổi với Từ Bái, cũng
không biết Từ Bái sẽ ứng phó như thế nào.
Phổ Thành mấy năm qua này tại thị trường vốn đã mở rộng toàn
diện, nhấc lên sóng lớn lan rộng, số cổ phần khống chế thu mua cùng doanh nghiệp
tham gia cổ phần nhiều trên trăm nhà, chủ yếu vẫn là tập trung bên trong tỉnh.
Dứt bỏ ân oán cá nhân, Thẩm Hoài cũng không hy vọng Phổ Thành
bị sụp đổ. Anh cũng không rõ tòa tháp Phổ Thành bị sụp đổ chủ yếu là do thu mua
quy mô lớn sẽ gây ra ảnh hưởng tiêu cực nghiêm trọng đối với phát triển kinh tế
toàn tỉnh như thế nào.
Vài ngày kế tiếp, Thẩm Hoài để ý Tưởng Ích Bân đi đến vội
vàng, cũng rất ít khi thấy y có mặt trong tòa nhà Kim Quốc làm việc, cho dù gặp
ở nơi khác, cũng có thể nhìn thấy vẻ cứng ngắc trên nét mặt y.
Thẩm Hoài đoán Lý Cốc đã trao đổi với Từ Bái rồi. Mà Từ Bái,
Tào Chính Giang, Tưởng Ích Bân hẳn cũng đã nhận thức được vấn đề nợ nần tồn tại
của Phổ Thành, đã khiến đối thủ ngửi được mùi áu tanh nồng nặc rồi.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Hoài tiến thêm một bước từ bên
ngoài thu thập tài liệu nợ nần của Tập đoàn Phổ Thành.
Tổng quy mô mắc nợ của Phổ Thành hệ so với tính toán trước đó
của Thẩm Hoài thì cao hơn rất nhiều, có khả năng trên 15 tỷ, vấn đề còn nghiêm
trọng hơn so với sự liệu trước đây của anh.
Ngoại trừ mượn tiền từ ngân hàng, cơ quan tài chính và công
ty tín thác ra, Phổ Thành còn gom góp nhiều tài chính dùng cho quy mô mua sắm
cùng với chỉnh hợp tài sản,hoạt động kinh doanh và thanh toán các nhu cầu dịch
vụ, kéo dài khoản công trình lớn tương quan, vay nợ các công ty tín dụng lớn nhỏ
tại thành thị và những nơi khác, còn thông qua công ty chứng khoán Hoài Hải đem
bán ra ngoài gần hai tỷ quỹ “Giữ gốc thu lời”.
Thẩm Hoài vốn tưởng rằng Văn phòng quản lý giám sát tài sản
doanh nghiệp nhà nước tỉnh có lẽ không bị liên lụy quá sâu, nhưng tình hình hiển
nhiên không lạc quan như anh tưởng tượng. Quỹ “Giữ gốc thu lời” hai tỷ này cùng
với khoản nợ của công ty tín dụng khác đều là góp vốn phi pháp.
Thẩm Hoài cũng khó có thể tưởng tượng, một khi Phổ Thành
không chống đỡ nổi, nguy cơ nợ nần sẽ bùng nổ gây hỗn loạn như thế nào.
Với Văn phòng quản lý giám sát tài sản doanh nghiệp nhà nước
tỉnh mà nói, nếu hai tỷ quỹ “giữ gốc thu lời” từ Phổ Thành không thu lại được,
hoặc chỉ là có thể thu lại được một phần, Công ty chứng khoán lớn nhất của Hoài
Hải, là một bộ phận quan trọng nhất trong tài sản tài chính thuộc tỉnh, chứng
khoán Hoài hải rất có thể cũng sẽ bị kéo sụp đổ theo.
Chứng khoán Hoài Hải là công ty chứng khoán thuộc Văn phòng
quản lý giám sát tài sản doanh nghiệp nhà nước tỉnh.
Thẩm Hoài sau khi thành lập tập đoàn quản lý tài sản doanh
nghiệp nhà nước Hoài Hải, không tiếp tục quản lý phòng doanh nghiệp, phòng quản
lý tài sản tại Văn phòng quản lý giám sát tài sản doanh nghiệp nhà nước nữa.
Lúc trước cũng bởi vì tính độc lập của chứng khoán Hoài Hải rất mạnh, Thẩm Hoài
rất ít có cơ hội trực tiếp hỏi đến tình trạng kinh doanh này, phần lớn công tác
giám sát thuộc thuộc tỉnh chủ yếu do phòng phòng quản lý giám sát thuộc Văn
phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh phụ trách.
Những việc này chủ yếu là mảng phụ trách của Tưởng Ích Bân,
Đinh Kiến Quốc.
Mấy vấn đề này cho tới bây giờ đều chưa từng xuất hiện trên hội
nghị đảng tổ của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh, Thẩm Hoài
đoán khả năng Tưởng Ích Bân, Đinh Kiến Quốc đều đã bị Triệu Mạt Thạch kéo xuống
nước rất sâu rồi, lần này sợ là khó khăn cũng chỉ lo thân mình.
Tổng giá trị niêm yết của ba nhà dưới cờ Phổ Thành khoảng 40
tỷ, tài sản sạch cũng gần 10 tỷ, lẽ ra khoản nợ 15 tỷ của Phổ Thành hệ cũng
không tính là quá cao, nhưng vấn đề lớn hơn chính là giá cổ phiếu niêm yết thị
trường của ba nhà dưới cờ Phổ Thành đều là một màn thao túng tăng cao ẩn phía
sau Phổ Thành.
Phổ Thành vay nợ ngân hàng và cơ quan tài chính, chủ yếu là lấy
số cổ phần nắm giữ của ba nhà để làm đặt cọc.
Trong thời gian ba năm qua, mấy doanh nghiệp chứng khoán đều
có liên quan mật thiết với Phổ Thành, tổng giá trị cổ phiếu thường xuyên mua
vào bán ra của ba công ty này cao tới 30 tỷ.
Phổ Thành lại thông qua thao tác chuyền tay thường xuyên như
vậy, đem quyền cổ phần tại thời điểm hai ba năm trước của ba công ty này cứng rắn
kéo cao gấp 8 lần. Giá cổ phiếu lập tức tăng cao khiến người khác sợ hãi, ngoại
trừ nhà đầu cơ không biết sống chết bị dụ dỗ bán lẻ ra ngoài, những nhà đầu tư
khác cơ bản đều rút từ ba công ty niêm yết này.
Để nâng giá cổ phiếu, Phổ Thành chỉ có thể chuyển một lượng lớn
tài chính, tại thị trường cấp hai mạnh mẽ thu mua tất cả cổ phiếu lưu thông bán
tháo ra ngoài, mà một lượng lớn lợi tức chi ra cũng bành trướng góp phần làm
nên nguy cơ tài chính Phổ Thành.
Một khi tài chính của Phổ Thành không trụ được, giá cổ phiếu
sụp đổ, hoặc là không có đủ tiền chi trả, khiến cho chủ nợ tập trung siết nợ, tất
nhiên sẽ giống quân bài Domino vậy, đem toàn bộ nguy cơ cùng với kết cấu tính
phiêu lưu tồn tại trong toàn bộ bộ phận của tập đoàn Phổ Thành bùng phát trên
diện rộng.
Mặc dù không có tin tức trực tiếp truyền tới, Thẩm Hoài cũng
không có ý tiếp cận, nhưng có thể đoán được Từ Bái vẫn có ý muốn giữ lại Phổ
Thành.
Cho dù là Từ Bái, Thẩm Hoài đoán ông ta cũng không chống đỡ nổi
hậu quả nghiêm trọng nảy sinh khi Phổ Thành sụp đổ.
Trong khoảng thời gian này Thẩm Hoài ngoại trừ gia tăng kiểm
tra đối chiếu nghiệp vụ tài chính doanh nghiệp tương ứng ra thì vẫn cân nhắc Từ
Bái tính toán như nào giảm bớt nguy cơ mà tập đoàn Phổ Thành sẽ gặp phải, Thôi
Vệ Bình và Hồ Lâm định dùng phương thức nào để ra một đòn trí mạng cho tập đoàn
Phổ Thành.
Tuy nhiên, hai vấn đề này không để cho Thẩm Hoài suy nghĩ quá
dài.
Sáng này mùng 9 tháng 6, Thẩm Hoài đi ô tô đến tòa nhà Kim Quốc,
vừa mới vào văn phòng còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, chợt nghe tiếng của Đường Bảo
Thành bên ngoài phòng làm việc tiếp đón Tưởng Ích Bân:
- Bí thư Tưởng, anh đến tìm Bí thư Thẩm à?
Nghe tiếng nói chuyện của Đường Bảo Thành và Tưởng Ích Bân ở
hành lang, Thẩm Hoài mở cửa, thấy Tưởng Ích Bân vẻ chần chừ bất an đang đứng ở
hành lang.
Phòng làm việc của Thẩm Hoài như phòng hội nghị chuyên dụng,
chiếm nửa hành làng tới thang máy, văn phòng của Đường Bảo Thành cùng Tưởng Ích
Bân thì ở lầu trên.
Nếu Tưởng Ích Bân không cùng Đường Bảo Thành cùng đi thang
máy xuống, hẳn Tưởng Ích Bân đã đến phòng làm việc của anh từ trước nhưng vẫn
mãi do dự đứng ở hành lang không gõ cửa.
- Bí thư Tưởng tìm tôi có việc gì vậy?
Thẩm Hoài hỏi, mời Tưởng Ích Bân đi vào phòng.
Đường Bảo Thành không vào cùng mà đi ra.
Tưởng Ích Bân xoa xoa tay, đi đến trước cửa sổ, tin cây bạch
quả bên ngoài cửa sổ, cau mày lại, qua một lát mới quay người lại nói với Thẩm
Hoài:
- Mấy hôm trước Triệu Mạt Thạch đi Pháp đàm phán dự án, theo
lý hôm qua ông ta phải về nước mới đúng…
Bỏ chạy rồi!
Tưởng Ích Bân đặc biệt tới nói cho anh biết việc này, hiển
nhiên không phải là Triệu Mạt Thạch chỉ đơn giản trì hoãn hai ba ngày ở nước
ngoài.
Thẩm Hoài thầm than trong lòng: Đang lúc xác nhận vấn đề tồn
tại của Phổ Thành, vì sao Triệu Mạt Thạch lại ra nước ngoài mà không bị hạn chế
cơ chứ?
Có một số việc không cần anh phải nhắc nhở, Thẩm Hoài cũng
không có ý giằng có việc Triệu Mạt Thạch bỏ trốn, hỏi Tưởng Ích Bân:
- Vấn đề tồn tại của Phổ Thành nghiêm trọng bao nhiêu?
- Năm ngoái Cương Hà Lân Nghiệp, Tiềm Tây Sài Cơ trên thực tế
kinh doanh thua lỗ, điện khí Phổ Thành tuy rằng năm ngoái có lợi nhuận, nhưng
cũng không lý tưởng như báo cáo đã công bố.
Tưởng Ích Bân nắm chặt tay, tức giận:
- Hết thảy đều là Triệu Mạt Thạch căn bản không đề cập đến,
dùng báo cáo giả để lừa dối mọi người. Hiện tại các khoản chi của ông ta đã để
lại một cục diện vô cùng rối rắm, chúng ta phải xử lý thế nào đây?
Thẩm Hoài cũng không biết cơn giận này của Tưởng Ích Bân có
bao nhiêu là thật, bụng nghĩ vấn đề chủ yếu nằm ở việc chỉnh hợp thôn tính thất
bại mấy năm qua của Phổ Thành, nguy cơ nợ nần Phổ Thành gặp phải căn bản cũng
không có cơ hội giải quyết.
Thấy ánh mắt tha thiết của Tưởng Ích Bân nhìn mình, Thẩm Hoài
cũng không đáp lại như y mong muốn, chỉ điềm nhiên nói:
- Tôi chú ý có mấy doanh nghiệp cấp dưới của Văn phòng quản
lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh cũng có nghiệp vụ qua lại với Phổ Thành, bên
tập đoàn quản lý tài sản doanh nghiệp nhà nước tôi sẽ thanh tra một lần, cũng
không biết phía Chủ nhiệm Đinh có thể làm mấy thứ gì đó để giảm bớt tổn thất
hay không, cố gắng tận sức đi làm.Nếu doanh nghiệp phía dưới có hành vi vi phạm
quy định pháp luật, nội bộ Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước không thể
đủ khả năng điều tra, hẳn là nên đệ trình lên Ủy ban Kỷ luật tỉnh tham gia điều
tra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận