Phong Khí Quan Trường

Chương 774: Bắt đánh bạc.


Chương 774: Bắt đánh bạc.
“Tổng giám đốc Miêu” bị Trương
Chấn Hưng cục huyện kéo áo kéo ra phía sau, lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã
xuống nền, xương hông đụng góc trên bàn, làm y đau đến nhếch môi.
Tuy rằng ông ta tự ỷ vào là bạn bè với Uông Kỳ - Phó cục trưởng
Cục Công an huyện, nhưng lúc này Trương Chấn Hưng lắp bắp ra tay tóm cổ áo của
ông ta, cũng nhịn không trở mặt tại chỗ, chỉ đỡ lấy bàn, hậm hực nhìn chằm chằm
Trương Chấn Hưng.
Tuy nhiên cơn tức trong lòng Miêu Dật Phi lại đổ hết lên đầu
thanh niên trẻ tuổi tên “Thẩm Huyện” này, không kích động ra tay đánh người nữa,
nhưng vẻ kích động trong ánh mắt chưa tan, chỉ vào mặt Thẩm Hoài gầm gào:
- Thằng nhãi mày nhớ kỹ cho tao, hôm nay Phó cục trưởng
Trương ở đây, tao không đụng tới mày, mày về sau cẩn thận đừng xuất hiện ở đất
Hà Phổ để tao thấy mặt.
Trương Chấn Hưng hận không thể lấy một cây gậy đánh cho Miêu
Dật Phi ngất đi, hận không thể cởi tất nhét vào chắn cái miệng thối của ông ta,
nhưng thấy Huyện trưởng đứng ở cửa sắc mặt âm trầm, ánh mắt dường như ăn hết mọi
người trong phòng, anh ta sợ tới mức hồn bay phách tán, tim run rẩy, tay chân
cũng sợ tới mức lạnh như băng.
- Người nào chịu trách nhiệm dẫn đội?
Thẩm Hoài lạnh lùng hỏi.
Trương Chấn Hưng dậm chân đứng nghiêm, lắp bắp báo cáo với Thẩm
Hoài:
- Báo cáo Huyện…huyện…huyện trưởng Thẩm, tôi là Trương Chấn
Hưng của Phòng Trị an huyện...
- Vậy vừa rồi gọi cuộc điện thoại kia cho Vương Vệ Thành,
cũng là anh gọi?
Thẩm Hoài nhìn về phía Trương Chấn Hưng, hỏi.
Trương Chấn Hưng há mồm cứng họng, cũng không biết làm sao giải
thích cuộc điện thoại anh ta gọi lúc này, chỉ hận không thể đem thời gian quay
trở lại năm phút trước,để tất cả sự việc tái diễn một lần, anh ta nhất định sẽ
còng mấy người chuyên gây họa Miêu Dật Phi này trước rồi sau hẵng nói.
Trương Chấn Hưng ban đầu chỉ cho là Phó chánh văn phòng Ủy ban
nhân dân huyện Vương Vệ Thành nhìn không vừa mắt Miêu Dật Phi có mấy đồng tiền
dơ bẩn đã luôn tỏ ra kiêu ngạo, mới gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng ông ta
cũng biết giao tình của Miêu Dật Phi và Phó cục trưởng Uông Kỳ rất tốt, hai bên
cũng không phải người ông ta muốn đắc tội hoặc có thể đắc tội được, vừa muốn
thông báo sự việc lên, để Uông Kỳ và Vương Vệ Thành can thiệp.
Trương Chấn Hưng nghĩ thầm, có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện
nhỏ hóa thành không có gì, ông ta bên này không xử trí, còn có thể tạo một giao
tình với Miêu Dật Phi.Nếu Vương Vệ Thành kiên trì không nể mặt Uông Kỳ, anh ta
theo đó xử trí, Uông Kỳ, Miêu Dật Phi cho dù mất mặt, cũng không oán trách lên
trên đầu của ông ta.
Khi Vương Vệ Thành và Uông Kỳ thảo luận đưa ra kết quả,
Trương Chấn Hưng cũng không muốn đắc tội Miêu Dật Phi, cho nên anh ta vừa rồi dẫn
đội đến khách sạn, thấy là Miêu Dật Phi đánh bạc bị tố cáo, cũng hoà khí không
lập tức áp dụng các biện pháp.
Chỉ có điều làm cho Trương Chấn Hưng không hề ngờ tới, điện
thoại tố cáo lại do Huyện trưởng bảo Vương Vệ Thành gọi, lúc này anh ta giải
thích cái gì cũng vô dụng,cũng không dám phủ nhận, ngập ngừng nói:
- Tôi, tôi, tôi không biết Huyện trưởng Thẩm ở đây…
Miêu Dật Phi lúc này mới hiểu được, cậu thanh niên trẻ tuổi
trước mắt mà ông ta xem không ra gì này không phải tên là Thẩm cái gì Huyện, mà
là Trương Chấn Hưng vừa rồi căng thẳng nên nói lắp, chữ “Trưởng” bị mắc ở trong
cổ họng không nói ra được. Lúc này ông ta sợ tới mặt mũi choáng váng, dáng vẻ bệ
vệ kiêu ngạo giống như như quả bóng bay bị châm một phát, trong nháy mắt ỉu xìu
không còn sức sống, run như cầy sấy không biết bây giờ làm như thế nào mới tốt.
Lúc này ở ngoài cửa lại có tiếng chân người vọng đến, người
còn chưa thấy mặt, tiếng chất vấn đã truyền đến:
- Trương Chấn Hưng, con thỏ đế cậu đâu rồi? A, sao mà Chủ
nhiệm Chu cũng ở bên này?
Trương Chấn Hưng mặt mày uể oải thật sự giống như cha mẹ đã
chết, không ngờ Phó cục trưởng Uông Kỳ cũng không biết sống chết khua nòng
súng, nhưng cũng không dám ở trước mặt Thẩm Hoài giấu diếm gì cả, nói:
- Là Phó Cục trưởng Uông của chúng tôi...
Thẩm Hoài kéo một cái ghế ngồi xuống, chờ Uông Kỳ bước vào.
Miêu Dật Phi gọi điện thoại qua nói Trương Chấn Hưng dẫn đội
bắt đánh bạc, Uông Kỳ bực tức trong điện thoại đã muốn mắng Trương Chấn Hưng,
nhưng Trương Chấn Hưng còn nói là Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện
Vương Vệ Thành báo án, Uông Kỳ liền đoán có thể là Miêu Dật Phi không biết nặng
nhẹ đã đắc tội Vương Vệ Thành.
Uông Kỳ cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không dám
gọi điện thoại cho Vương Vệ Thành xin thương tình, bèn qua đây tìm hiểu tình
hình trước. Không ngờ trong lối đi nhỏ của khách sạn nhìn thấy Phó chủ nhiệm bộ
phận hành chính Chu Thiến của Tập đoàn giáo dục, lại thò đầu vào nhìn thấy Thẩm
Hoài bình thản ngồi trong phòng chờ ông ta tới đây, hồn phách lập tức bị bay mất
một nửa.
- Huyện trưởng Thẩm, sao anh lại ở chỗ này?
- Câu này phải là tôi hỏi ông mới đúng. Phó Cục trưởng Uông,
tại sao ông lại ở chỗ này?
Thẩm Hoài lạnh lùng chất vấn.
- Tôi, tôi...
Uông Kỳ đương nhiên có thể nghe được ra ý không tốt trong lời
nói của Thẩm Hoài, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, thấy Vương Vệ Thành đứng ở bên
cạnh Thẩm Hoài, ánh mắt vừa kinh sợ vừa nghi hoặc, nhất thời cũng không nghĩ
thông việc hôm nay có liên quan gì với Thẩm Hoài, hay là Vương Vệ Thành muốn
hung hăng dạy dỗ Miêu Dật Phi, mới dẫn Thẩm Hoài qua đây muốn làm cho họ xấu mặt?
Cho dù Vương Vệ Thành không muốn làm cho họ xấu mắt, Uông Kỳ
cũng không dám đắc tội vị tân Huyện trưởng của huyện Hà Phổ này, nghĩ mình chạy
tới muốn hỏi rõ ràng tình hình, nào ngờ đâu lại đâm đầu vào tên “Thẩm man tử”
này chứ.
- Tôi, tôi…
Uông Kỳ bị ánh mắt chăm chú nhìn của Thẩm Hoài làm cho sợ
hãi, lắp bắp một hồi, mới lên tiếng:
- Miêu Dật Phi này là hàng xóm của tôi, hơi quen biết. Buổi
chiều tôi đang tuần phố trên đường phố, nhận được điện thoại của ông ta nói
đánh bạc bị người ở phòng Trị an bắt tại trận, tôi chỉ sợ ông ta mượn tên tuổi
của tôi làm loạn, lại sợ phòng Trị an làm loạn lòng người, phá huỷ đại cục trị
an mà Ủy ban nhân dân huyện sắp xếp, liền chạy tới xem tình hình.
Uông Kỳ mở miệng nói bậy, càng nói mặt càng bình tĩnh. Nhìn
ông ta cũng không đến bốn mươi tuổi, Thẩm Hoài nghĩ bụng ông ta cũng là người
giảo hoạt quan liêu trà trộn vào trong ngành công an hơn mười mấy hai mươi năm.
Đặc điểm của loại người giảo hoạt này, anh giáp mặt mắng hắn
ta, càng hung hăng, hắn ta xoay người phất tay thì giống như không có việc gì,
không thể nào dạy dỗ được chút nào.
Thẩm Hoài cũng không nói gì cả, đứng lên ra khỏi phòng, để mọi
chuyện mặc cho bọn họ đi xử lý.
Uông Kỳ thà rằng Thẩm Hoài nổi giận giáp mặt thể hiện ra, mắng
ông ta như máu chó xối đầu, như vậy ông ta càng bị chửi mắng nhiều, sau đó làm
khó dễ thì làm khó dễ,cùng lắm thì nhịn qua ngày đến khi Thẩm Hoài rời Hà Phổ rồi
hẵng nói sau. Ông ta sợ chính là sợ loại tình hình này trong lúc này, đối
phương rõ ràng có thể một đầu ngón tay bóp chết ông, cũng rõ ràng đầy ý kiến đối
với ông, nhưng lại nghiêm nghị không nói gì cả, vậy ông ta hoàn toàn không đoán
được, khi nào thì Thẩm hoài sẽ ném bom nổ cho ông ta thân xác cũng không còn.
Uông Kỳ lăn lộn trong ngành hơn mười năm, dựa vào khéo đưa đẩy
mà leo lên, đương nhiên biết tình hình đáng sợ này, tay chân cũng sợ tới mức lạnh
toát, trong lòng cứ một mực chửi mình: Không có việc gì nhận điện thoại của tên
họ Miêu chết tiệt này làm gì, không có việc gì nhận điện thoại của tên họ Miêu
chết tiệt này làm gì!
Chu Thiến ở cửa xem náo nhiệt, còn cho rằng Thẩm Hoài sẽ giận
dữ, chửi mắng người xung quanh ở trong phòng một trận, không ngờ Thẩm Hoài lại
không nói gì mà đi ra ngoài.
Chu Thiến chần chừ nhìn thoáng qua trong phòng, mới phát hiện
cô tiếp tục ở lại xem náo nhiệt cũng không thích hợp, liền theo Thẩm Hoài trở về.
Chu Thiến xinh đẹp khiến bất kỳ người đàn ông nào vừa gặp đều
không kìm lòng nổi, vừa rời khỏi một cái, Uông Kỳ đã nghĩ, có phải là Huyện trưởng
Thẩm cùng Chủ nhiệm Chu ở trong khách sạn “bàn công tác”, vừa lúc Miêu Dật Phi
gặp phải, thấy cô gái xinh đẹp như thế không biết nặng nhẹ đi trêu chọc bọn họ
hay không?
Uông Kỳ nghĩ đến đây, lập tức nghiêm mặt nhìn Vương Vệ Thành,
hỏi:
- Chủ nhiệm Vương và Huyện trưởng Thẩm bàn công việc ở khách
sạn à?
- Huyện trưởng Thẩm ở khách sạn Tinh Hải gặp mặt người khách
quan trọng. Cục trưởng Trương Cục Giáo dục, Chủ tịch Hội đồng quản trị Uông của
Mai thép đều ở đó.Vậy mà mấy người này tụ tập đánh bạc ở trong này, biến khách
sạn thành nơi ô uế, bèn gọi điện thoại cho các huyện cục các ông cử người qua
đây xử lý. Các ông lề mà lề mề không xử lý, không giải quyết, coi pháp luật
pháp quy quốc gia là trên giấy, coi văn bản chỉnh đốn trị an xã hội ở huyện là
thứ vô tích sự. Ông muốn Huyện trưởng Thẩm nói các ông như thế nào?
Vương Vệ Thành nói.
Uông Kỳ hận không thể rút thắt lưng ra, treo ngược Miêu Tiêu
Phi lên mà quật, cũng biết là tên này có mấy đồng tiền không biết nặng nhẹ, làm
hại ông ta cũng cùng ngã vào. Bị cú ngã lớn như vậy, ngay sau đó cũng đành phải
hứa hẹn với Vương Vệ Thành:
- Tôi nhất định nghiêm túc xử lý, tôi nhất định nghiêm túc xử
lý...
Vương Vệ Thành cũng không nói nhiều gì, ra khỏi phòng trước.
Thấy Vương Vệ Thành đã vào phòng bên cạnh, Uông Kỳ mới quay lại,
nhìn Miêu Dật Phi, đánh cũng không phải, mắng cũng không phải, liền chỉ vào mặt
của ông ta,không ngừng nói:
- Bảo tôi làm sao nói cậu tốt, bảo cậu làm sao nói cậu tốt,
trong tay kiếm mấy trăm nghìn, cái đuôi đã vểnh lên đến bầu trời. Tôi nói cậu một
ngày nào đó sẽ bị ngã, nhưng cậu không cần kéo tôi vào cái hố này chứ!
Miêu Dật Phi cũng biết điều, không dám nổi nóng lần nữa, mặt ỉu
xìu nói:
- Anh Uông, anh hôm nay xử trí tôi như thế nào, tôi cũng
không trách anh; tôi đáng đời, vẫn không được sao?
Uông Kỳ thở dài, tội lớn nhất hôm nay của Miêu Dật Phi, nói
trắng ra chính là tụ tập đánh bạc, con số có lớn thì mức cao nhất là mười lăm
ngày, tịch thu tiền đánh bạc phạt thêm ba nghìn đồng, Miêu Dật Phi không nhận
cũng là như thế, biết cũng chính là như vậy, sẽ bị tróc da thịt nhưng không gây
tổn thương gân, không gãy xương được, còn ông ta thì sao?
Uông Kỳ phất tay, để Trương Chấn Hưng đem bốn người Miêu Dật
Phi bọn họ đưa về cục trước rồi hẵng nói sau.
Tuy rằng trong lòng của ông ta dù hiên ngang thế nào vẫn phải
kiên trì đi gặp Thẩm Hoài. Ông ta ở trước mặt Thẩm Hoài mới là chân chính khổ sở.
Uông Kỳ gõ cửa căn phòng cách vách, là Vương Vệ Thành thay hắn
mở cửa, nhìn thấy Thẩm Hoài ngồi trong phòng khách, đang trò chuyện với một số
người.
Uông Kỳ cũng không dám tùy tiện đi vào, liền chào hỏi Vương Vệ
Thành, run lẩy bẩy thăm dò biểu cảm của Thẩm Hoài, cũng quan sát sắc mặt của Thẩm
Hoài.
Thẩm Hoài cau mày, cùng Vương Vệ Thành ra khỏi phòng, lại ra
hiệu Vương Vệ Thành đóng của phòng, nhìn Uông Kỳ, hỏi:
- Ông có gì muốn nói?
- Những khách đánh bạc này đều còng tay về cục rồi, tôi qua
đây báo cáo với Huyện trưởng Thẩm một chút...
Uông Kỳ nói.
- Tụ tập đánh bài là án trị an, không tính là chuyện lớn gì,
huyện cục theo luật xử lý là được.
Thẩm Hoài nói:
- Hôm nay vấn đề lớn nhất không phải Miêu Dật Phi tụ tập đánh
bạc ở trong này, cũng không phải ông ta đắc tội tôi. Xã hội bây giờ có nhiều
người có mấy đồng tiền,không biết nặng nhẹ. Tôi hỏi ông một chút, ông mặc trang
phục cảnh sát này, ông có biết điểm mấu chốt của ông ở chỗ nào hay không?
- Tất cả công tác của cục cảnh sát chúng tôi, đều phải nghiêm
khắc chấp pháp, theo nếp chấp pháp, không thể vì tư mà trái pháp luật...
Uông Kỳ chảy mồ hôi hột nói.
- Không cần nói giọng điệu đó với tôi, xã hội này chuyện kể
ân tình còn nhiều hơn, tôi cũng không phải là người không biết điều. Nhưng tôi
nói cho ông một câu, ông mặc trang phục cảnh sát này, phải có một chút tôn
nghiêm của chính mình, chứ không phải là đến làm tay sai cho những người nhà
giàu mới nổi có mấy đồng tiền liền mông vểnh lên trời.
Thẩm Hoài nghiêm khắc nói:
- Sự việc hôm nay, tôi không truy cứu, tự ông nghiền ngẫm bản
thân, về sau nên cẩn thận làm người. Nếu lại để xảy ra chuyện gì mà tôi bắt gặp
được, tôi sẽ xử lý ông.
Vương Vệ Thành than nhỏ, việc hôm nay quả thật không coi là lớn,
nhưng tụ tập đánh bạc bắt giữ trước mặt mọi người, dù thế nào cũng phải đem sự
việc xử lý sạch sẽ chứ không phải bàn ân tình gì. Mà Uông Kỳ này cũng hay ho thật,
đường đường một Phó cục trưởng Cục Công an huyện, cũng không có ranh giới của
chính mình, vừa nghe điện thoại đã lập tức tới muốn giúp người ta rồi, hoàn toàn
là không lấy pháp luật làm việc, một tấm màn che cũng không phải, cũng khó
trách Thẩm Hoài nghiêm khắc cảnh cáo ông ta như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận