Phong Khí Quan Trường

Chương 264: Tây Vưu Minh Tư


Chương 264: Tây Vưu Minh Tư
Tuy trong thư phòng có máy tính, cũng có thể lên mạng, nhưng
năm 94, mạng Internet của cả trong nước lẫn ngoài nước đang trong giai đoạn cất
bước, lên mạng cũng tìm không được quá nhiều tư liệu liên quan đến tập đoàn
công nghiệp Tây Vưu Minh Tư, cùng với chính sách điều chỉnh ngành thép của nước
Anh trong thời gian gần đây.
Bất đắc dĩ, Thẩm Hoài đành cầm tư liệu đang ở trong tay Tôn Á
Lâm, đổi lại là giao ra chìa khóa căn hộ gần đó cho nàng.
Tôn Á Lâm còn thu vét một đống lớn đồ gia dụng từ chỗ Thẩm
Hoài, mới dương dương đắc ý đi lên lầu, tính toán ở luôn trong đêm nay; Thẩm
Hoài nhân thời gian rảnh, mở máy tính, xem tư liệu trong đĩa mà nàng đưa.
Tuy năm 92 đã cùng thông qua công ước biến đổi khí hậu của
LHQ, nhưng các quốc gia chưa phải gánh vác nghĩa vụ gì mang tính ước thúc. Song
để đẩy mạnh công ước, qua đó giành được càng lợi ích, tất nhiên các quốc gia
Tây Âu phát triển phải tỏ chút thái độ trước.
Những nước như Anh, Pháp, Đức, trong những năm gần đây liên tục
điều chỉnh chính sách công nghiệp trong nước, nhằm từng bước đạt tới giảm thiểu
hiệu ứng nhà kính.
Một nguyên nhân trọng yếu hơn, đó là các quốc gia Tây Âu sau
khi đã hoàn thành công nghiệp hóa, đang phải đối mặt với khó khăn động lực tăng
trưởng kinh tế không đủ mạnh.
Mà giá nhân lực quá cao cộng với yêu cầu về môi trường nghiêm
khắc khiến các sản phẩm công nghiệp của họ rất khó để giành được ưu thế về giá
khi xuất khẩu sang các nước đang phát triển như TQ. Thế nên kế hoạch đào thải
công nghệ lạc hậu, hạn chế theo đuổi sản lượng, nâng cao chất lượng là chính
sách mà các quốc gia Tây Âu bắt buộc phải làm.
Người nghèo chí ngắn; các hộ gia đình phương Tây cảm thấy TV
17 inch quá nhỏ, có hại cho mắt. Trong khi ở đại lục, rất nhiều gia đình thành
phố còn phải phấn đấu để có một chiếc TV 14 inch đen trắng.
Các quốc gia Tây Âu muốn nâng cao chất lượng sản phẩm, phải
đào thải hoặc có kế hoạch đào thải rất nhiều dây chuyền sản xuất. Những dây
chuyền ấy không dùng được ở phương Tây, nhưng đưa vào đại lục vẫn là công nghệ
khá tiên tiến, có giá trị nâng cao tiềm lực khoa học kỹ thuật cho đất nước.
Mai thép muốn phát triển, muốn đổi mới toàn diện dây chuyền,
chi phí quá cao.
Đừng thấy lợi nhuận tháng tiếp theo của Mai thép có thể lên tới
7-8 triệu mà cao hứng. Chút tiền này, đối với ngành công nghiệp nặng, cần tập
trung tư bản lớn như ngành thép, căn bản không đủ dùng.
Trước mắt Mai thép cần phát triển, không thể chú ý quá nhiều,
dây chuyền sản xuất hoàn toàn mới lại đắt đỏ, vậy tất phải lo lắng tới nhập khẩu
dây chuyền cũ, tiến hành cải tạo lại mới được.
Từ rất lâu Thẩm Hoài đã để tâm tới những tư liệu liên quan tới
phương diện này. Có điều thông tin trong nước có hạn, hơn một năm qua đều phải
nhờ vả Tôn Á Lâm, lợi dụng quan hệ mà nàng có được hồi công tác ở Pháp, tìm kiếm
đối tượng thích hợp cho Mai thép.
Với bố cục công nghiệp của thị trấn, lại thúc đẩy điện lực
Đông Nam kiến thiết nhà máy điện Mai Khê, trước mắt Mai thép chỉ có thể tập
trung tinh lực phát triển lò điện lưu trình ngắn; hơn nữa giai đoạn đầu phải
chú trọng vào loại thép vân ốc, làm thật lớn, thật mạnh; sau đó mới nghĩ đến đa
nguyên hóa sản phẩm… Tuy hai năm nay các nước Tây Âu đào thải không ít dây chuyền
sản xuất sắt thép cũ, nhưng muốn tìm loại thích hợp với Mai thép lại phải phí một
phen tay chân.
Tập đoàn công nghiệp Tây Vưu Minh Tư không phải lấy sản nghiệp
sắt thép làm chủ, xưởng sắt thép dưới cờ chỉ có hai dây chuyền lò điện, tổng sản
lượng hơi lớn hơn xưởng thép thành phố một ít; Theo kế hoạch, lần này muốn đào
thải vừa đúng là dây chuyền mà Mai thép đang cần.
Sản lượng năm của dây chuyền này là 40 vạn tấn, lấy sản xuất
thép kiến trúc là chính, bắt đầu đi vào hoạt động từ năm 81, cho dù lần này
không bị đào thải do chính sách, qua hai năm sau cũng hết hạn sử dụng.
Tiến trình công nghiệp hóa của đại lục vừa mới cất bước, hiển
nhiên không thế tuân thủ tiêu chuẩn đổi mới công nghệ nghiêm khắc như bên đó.
Trên thực tế, xưởng cũ của Mai thép vẫn sử dụng những thiết bị có từ năm 60, hồi
mới thành lập xưởng. Không ít dây chuyền trong xưởng thép thành phố đã có tuổi
đời trên 30 năm.
Người mà Tôn Á Lâm nhờ tìm hiểu cũng rất có kinh nghiệm trong
lĩnh vực đầu tư công nghiệp. Trong tư liệu có cả khảo sát sơ bộ đối với dây
chuyền. Người đó cho rằng tập đoàn Tây Vưu Minh Tư quản lý rất nghiêm ngặt,
công tác bảo trì thiết bị đúng tiêu chuẩn, nên nếu có thể tiến hành cải tạo
thêm một bước đối với dây chuyền sắp sửa đào thải này, dùng nó thêm mười năm,
hai mươi năm là hoàn toàn không vấn đề. Cũng bởi đây là hàng đào thải, nếu
không tìm được người mua sẽ trực tiếp tống vào trung tâm xử lý phế liệu, thế
nên giá cả thu mua khả năng còn lý tưởng hơn cả trong tưởng tượng.
Tư liệu mà Tôn Á Lâm nhờ thu thập khá toàn diện, Thẩm Hoài ngồi
trong thư phòng nghiên cứu, bất tri bất giác trời đã gần sáng, chợt nghe tiếng
gõ cửa “bành bành”, Tôn Á Lâm mặc đồ ngủ của hắn, mắt lim dim đứng ngoài cửa, mới
hỏi: “Sớm thế này, cô qua đây làm gì?”
“Dưới tầng không có máy nước
nóng, tôi có thói quen dậy sớm tắm nóng lạnh, không thì không có tinh thần làm
việc…” Tôn Á Lâm vừa nói vừa chen người vào.
Thẩm Hoài đang bận muốn tiếp tục nhìn tư liệu, cũng mặc kệ
nàng, về lại thư phòng.
Không lâu sau đó, cửa lại bị gõ vang lần nữa.
Thẩm Hoài không biết ai lại đến sớm thế này, mở cửa mới thấy
Dương Hải Bằng và Tống Hồng Quân chân nam đá chân chiêu đứng trước cửa, cơ hồ đứng
không vững; ngược lại, cái cô “tiểu Diêu Oánh” đi theo bồi rượu có vẻ rất tỉnh,
nhưng cũng mướt mồ hôi khi dìu hai người đàn ông này lên lầu.
“Cuối cùng Chu tổng cũng bị bọn
tôi đốn ngã, đã bất tỉnh nhân sự, gọi tài xế kéo về rồi; hai người bọn tôi còn
trụ được, tới gọi cậu đi ăn sáng.” Tống Hồng Quân lớn tiếng nói.
Thẩm Hoài gãi gãi đầu, không nghĩ đến hai đứa này uống rượu cả
đêm còn nhớ tìm mình đi ăn sáng cùng; chẳng qua với bộ dạng bây giờ của bọn họ,
bước được hai bước là cả một vấn đề, còn ăn sáng cái khỉ gì nữa, bèn hộ “tiểu
Diêu Oánh”, dìu hai cục thịt này vào phòng.
“Ai thế, sớm thế này đã nhao
cả lên?” Tôn Á Lâm mặc khăn tắm của Thẩm Hoài đi ra, bắp chân lộ đến trên đầu gối
ba tấc, trắng lóa cả mắt. Nàng vừa cầm khăn lông lau đầu tóc, vừa ngạc nhiên
nhìn hai người Dương Hải Bằng và Tống Hồng Quân loạng choạng đi vào nhà.
Nhìn bộ dạng gợi cảm thế này, lại mới bước ra từ nhà tắm, Tống
Hồng Quân mở to hai mắt, hung hăng vỗ lên trán một cái, mới ôm lấy vai Thẩm
Hoài, cười quỷ dị: “Tôi không uống say nhé, không nhìn nhầm đúng không? Đúng là
tiểu tử cậu lợi hại… Nói thực, tôi quen cô ấy mấy năm nay, cơ hồ còn hoài nghi
nàng không thích đàn ông a…”
Đầu Thẩm Hoài lớn như cái đấu, bộ dạng Tôn Á Lâm thế này, hắn
có mười cái mồm cũng giải thích không rõ ràng, lại không thể nói cho Tống Hồng
Quân biết, nghi ngờ của hắn mới là sự thực.
Thấy hai tên đực rựa này trợn mắt líu lưỡi nhìn mình, Tôn Á
Lâm không đáng nói: “Đầu óc hai người trừ những thứ bẩn thỉu kia còn chứa thứ
gì khác nữa không? Dưới lầu không có máy nước nóng, tôi lại có thói quen tắm buổi
sáng, mấy người tưởng Thẩm Hoài dám làm gì tôi? Tôi muốn tìm đàn ông, cũng
không đến nỗi tìm cậu ta a…”
Thẩm Hoài cười khổ, không cố được hai người Tống Hồng Quân,
Dương Hải Bằng có tin hay không, dìu hai đứa này vào phòng ngủ trước đã, mặc
cho bọn hắn ngáy như sấm, cũng quản không được liệu có nôn mửa ra giường hay
không nữa…
Cô gái kêu “tiểu Diêu Oánh” kia không rời đi ngay mà bận trước
bận sau dọn dẹp đồ đạc, dùng khăn ấm lau mặt cho hai người bọn họ, còn pha cả
trà đặc giải rượu; Tôn Á Lâm không quản hai người Dương, Tống chết hay sống, có
cô gái này giúp, Thẩm Hoài cũng bớt việc.
Rửa ráy qua loa một cái, chỉnh lý lại tài liệu mà Tôn Á Lâm
đưa, đúng lúc Thiệu Chinh lái xe tới đón, Thẩm Hoài mới nói với cô gái kia: “Để
bọn họ ngủ đây được rồi, nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về?”
“Lát nữa em tự ngồi xe về ký
túc…” Cô gái nói.
“À” giờ Thẩm Hoài mới
nhớ ra trước đây Dương Lệ Lệ có nói với mình cô gái này đang là sinh viên sư phạm.
Xe Tôn Á Lâm còn ném ở Mai Khê, cũng phải ngồi xe Thẩm Hoài về,
Thẩm Hoài bèn để Thiệu Chinh lái xe tới học viện sự phạm, đưa cô gái về trường
trước.
Giờ hẵng còn sớm, lại là cuối tuần, sinh viên toàn đang ngủ
nướng, trong sân không thấy có mấy bóng người. Thiệu Chinh dừng xe lại, cô gái
kia thấy dưới hành lang có một cậu con trai mặc sơ mi xanh ngồi chờ, mặt nhỏ lập
tức chuyển sang trắng bệch, không biết xoay xở ra sao.
Nhìn bộ dạng tiều tụy, co ro thành một đoàn dưới giá lạnh của
chàng trai, hình như đã đợi cả đêm dưới hành lang, tâm lý Thẩm Hoài khẽ thở
dài.
Thẩm Hoài phân phó Thiệu Chinh lách đến cửa sau hẵng thả cô
gái xuống, hắn không thể không ăn được nho, còn chọc một thân ong vò vẽ cho Tống
Hồng Quân.
Lúc xuống xe, cô gái kia cầm một chiếc điện thoại di động từ
trong túi ra, đưa cho Thẩm Hoài, giọng hơi run, nói: “Phiền anh nhắn với Tống tổng
một tiếng, em có bạn trai rồi, quà đắt tiền thế này em không thể nhận…”
“Uầy!” Thẩm Hoài ứng một tiếng,
nhìn cô gái kia xuống xe rời đi; Tôn Á Lâm huýt sáo một tiếng, bình luận: “Tống
gia các anh không có ai tử tế!”
« Chuyện này thì liên quan gì đến tôi? » Thẩm Hoài kêu oan.
« Anh dám nhận mình tử tế hơn Tống Hồng Quân? » Tôn Á Lâm
nguýt hắn một cái,
Được, Tống Hồng Quân còn biết dùng đạn pháo bọc đường công
hãm thành trì tâm lý người ta, hành vi của « hắn » trước đây thì ác liệt hơn
nhiều. Thẩm Hoài cũng không biện bạch, để Thiệu Chinh lái xe rời đi, không vướng
víu chủ đề này với Tôn Á Lâm nữa.
Đến xưởng, Thẩm Hoài triệu tập đám quản lý lại, giới thiệu
qua tình hình dây chuyền sắp đào thải của Tây Vưu Minh Tư. Muốn Triệu Đông, Từ
Khê Đình làm tốt chuẩn bị, hắn muốn dẫn hai người này trực tiếp sang Anh khảo
sát thực tế.
Trên trưa, Hùng Văn Bân gọi điện qua, nói Đàm Khải Bình bận
công vụ, hắn sẽ đại diện cho Đàm bí thư chính thức mời yến Tống Hồng Quân ; Thẩm
Hoài ngờ Tống Hồng Quân, Dương Hải Bằng chưa hẳn đã bò được khỏi giường trước
buổi trưa, bèn hẹn gặp mặt với Hùng Văn Bân vào buổi chiều, đến tối ăn cơm ở
nhà hàng Chử Cốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận