Phong Khí Quan Trường

Chương 585: Giải quyết hậu quả.


Chương 585: Giải quyết hậu quả.
- Căn cứ theo vết phanh xe, theo phán đoán sơ bộ, chiếc xe đi
qua khu mua sắm Đông Phương, lúc quẹo ở góc Đông Nam, tốc độ của chiếc xe có khả
năng vượt quá 100km/h…
Chi đội phó chi đội cảnh sát giao thông thành phố Vương Ngọc
Dân nhìn Bí thư Thành ủy Từ Bái sắc mặt u ám, cố gắng nhẫn nhịn sự bất an trong
lòng, cẩn thận báo cáo.
Bộp!
Từ Bái tức giận ném cái ly đang cầm trong tay lên bàn, chỉ
vào mặt cháu y – Từ Hải Dương, tức giận mắng,
- Chúng mày là đang lái xe, hay đang muốn giết người!
Từ Hải Dương đang run như cầy sấy không dám nói gì, thậm chí
cũng không dám liếc nhìn Thẩm Hoài đang ngồi bên cạnh nữa.
Đối với Từ Bái, một người mới bốn mươi sáu bốn mươi bảy tuổi,
đã là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy mà nói, quả nhiên là tiền đồ vô lượng, con đường
làm quan bừng sáng,thậm chí làm cho người ta gửi gắm nhiều mong đợi hơn cả Điền
Gia Canh.
Thẩm Hoài tiếp xúc với Từ Bái cũng không nhiều, cũng không hiểu
về tính tình của y lắm. Nhìn y khi tức giận cũng rất ghê gớm, thầm nghĩ y cũng
là một người có khí thế mạnh. Nhưng hắn cũng chỉ bình tĩnh ngồi nhìn mọi việc.
- Đội cảnh sát giao thông các anh làm gì để ăn thế, tại sau lại
cho một chiếc xe như vậy chạy ngang nhiên trong thành phố?
Từ Bái mắng cho đứa cháu trai im miệng không dám nói gì, lại
trợn mắt nhìn về phía Chi đội phó chi đội cảnh sát giao thông thành phố Vương
Ngọc Dân lớn tiếng,
- Hôm nay cậu nhớ rõ cho tôi, sau này trong thành phố còn có
loại xe khốn khiếp, chạy ngang chạy dọc như thế này nữa, gặp một chiếc đập một
chiếc cho tôi. Bất luận là ai,đều không được nể mặt nể tình. Lẽ nào lái một chiếc
xe đẹp, là có thể tung hoành ngang dọc hay sao? Lẽ nào mang biển số xe của đội
cảnh sát vũ trang thì có thể tung hoành ngang dọc hay sao?
Lại nói với Mạnh Kiến Thanh,
- Cậu gọi điện thoại cho chi đội cảnh sát, hỏi lại xem rốt cuộc
biển số xe này là như thế nào?
- Bí thư Từ, biển số xe cảnh sát vũ trang là do tên Thành Chí
này tự lắp vào.
Triệu Mạt Thạch vừa kịp chạy đến cũng khó mới có lúc thấy Từ
Bái tức giận đến mức không thể nín nhịn, lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn thấy Mạnh
Kiến Thanh đang định gọi điện thoại cho đội cảnh sát vũ trang để điều tra việc
biển số xe, liền vội đứng lên nói,
- Sự việc hôm nay, hoàn toàn là trách nhiệm của Thành Chí, Hải
Dương chỉ là khí phách nhất thời, bị Thành Chí nói khích khiến nhiệt huyết tăng
lên. Tôi mong Bí thư Từ Bái nghiêm khắc xử lý Thành Chí, nên xử phạt thì xử phạt,
cho dù có bị phán ở tù hai năm, cũng cho nó sự dạy dỗ, để tránh sau này nó lại
gây tai họa. Đối với Bí thư Thẩm,tôi ngoài hổ thẹn ra cũng chỉ biết hổ thẹn, là
do tôi không biết dạy con, cũng phụ sự tín nhiệm của Bí thư Từ đối với tôi…
Thẩm Hoài ngồi một bên, nhìn Chủ tịch Triệu Mạt Thạch của Tập
đoàn điện lực Phổ Thành, biết ông ta đứng ra để dẹp việc biển số xe cảnh sát vũ
trang, là muốn việc này không tiếp tục liên lụy thêm nữa, lớn thêm nữa.
Từ Bái, Triệu Mạt Thạch đã tỏ thái độ như vậy, Thẩm Hoài còn
khó chịu nữa, thì cũng có chút quá đáng.
Hắn đứng lên nói với Từ Bái:
- Tôi trong tình thế cấp bách, nên trong việc này tôi xử lý
cũng có chút kích động quá, thật không ngờ khiến Bí thư Từ bận rộn nhiều việc
còn phải phân tâm vì chuyện nhỏ nhặt này. Tôi còn có bạn chờ trong xe ở dưới lầu,
tôi không ở đây làm phiền Bí thư Từ và mọi người nữa, xin cáo từ trước.
Trước khi đi, còn nhìn Từ Hải Dương, Triệu Thành Chí một cái,
lại nói với Triệu Mạt Thạch,
- Đối với việc đập xe, tôi cũng rất xin lỗi, chi phí sửa xe,
mong Triệu tổng gửi biên lai cho tôi…
- Không, không…
Triệu Mạt Thạch vội vàng nói,
- Việc này hoàn toàn là do trách nhiệm của tôi không biết dạy
con. Mấy năm nay tôi cũng vì bận việc công ty, cũng không quản lý chặt cái đứa
quậy phá này. Tính ra còn phải cảm ơn Bí thư Thẩm cho tôi một bài học, nếu
không thật sự không biết được sau này nó còn gây ra tai họa không thể giải quyết
gì nữa…
Lại quan tâm nhìn cánh tay Thẩm Hoài, hỏi:
- Bí thư Thẩm, cánh tay của cậu có phải nên đến bệnh viện kiểm
tra một chút, cho yên tâm?
Là một lão tổng của Tập đoàn điện khí Phổ Thành – một doanh
nghiệp tư nhân duy nhất trong số chín công ty lên sàn chứng khoán của tỉnh Hoài
Hải, Triệu Mạt Thạch ở Từ Thành đương nhiên cũng không phải là nhân vật không
có tiếng tăm.
Thẩm Hoài cũng không nhìn thấu được một Triệu Mạt Thạch mới
năm mươi tuổi, vẻ mặt đầy nếp nhăn kia là thật tâm cảm giác mình không biết dạy
con, hay là vì trước mặt Từ Bái không thể không tỏ thái độ như vậy.
Thẩm Hoài nắn nắn cánh tay bị kính chiếu hậu đụng phải, còn
có chút sưng, nói:
- Chắc cũng không thương tổn đến xương, hai ngày nữa hết máu
bầm thôi, không cần làm phiền Triệu tổng nữa…
Lý Cốc ban đêm cũng vội chạy đến bàn việc với Từ Bái, thấy sự
tình đến mức này, cũng xem như đã bình tâm lại, đứng lên nói với Từ Bái:
- Tôi tiễn Thẩm Hoài, rồi cũng về đi ngủ luôn…
Từ Bái gật đầu, đứng lên tiễn Thẩm Hoài và Lý Cốc rời phòng
làm việc của y.
Văn phòng của Từ Bái cũng không phải rất lớn, đám người Phùng
Chí Sơ đều ngồi bên ngoài chờ. Nhưng cũng nghe thấy rõ ràng thanh âm Từ Bái tức
giận, răn dạy Từ Hải Dương ở bên trong, cũng cảm thấy run như cầy sấy.
Lúc này nhìn thấy Lý Cốc của Thư ký Bí thư Tỉnh ủy Điền cùng
đi ra với Thẩm Hoài, Phùng Chí Sơ đứng lên hỏi:
- Thẩm Hoài, đang định đi à…
- Ừ!
Thẩm Hoài gật gật đầu, lãnh đạm lên tiếng.
Lý Cốc nhìn Phùng Chí Sơ một cái, thấy Thẩm Hoài không dừng
bước, y cũng không có tâm tình hỏi kỹ hơn, cùng Thẩm Hoài đi xuống lầu, vừa đi
vừa nói chuyện:
- Về bản kiến nghị về việc phục hồi cải tạo điện khí hóa đường
sắt Từ Đông, Bí thư Điền có xem rồi, phía cậu có phương án cho bước tiếp theo
không? Cậu có nói chuyện với phía cục đường sắt Đông Hoa, hay là để tỉnh và bộ
Đường sắt tiếp xúc với nhau trước?
- Khó khăn rất lớn đấy, tôi cũng chỉ đưa ra một chút suy nghĩ
như vậy, những công việc có liên quan thật sự thì phải do phía tỉnh thúc đẩy mới
có thể thực sự thực thi được.
Thẩm Hoài nói.
- Đúng vậy, độ khó rất lớn. Trong nước những năm 60 đã điện
khí hóa đường sắt đầu tiên, giữa những năm 80 bắt đầu tiến hành thúc đẩy điện
khí hóa cải tạo những tuyến đường có quy mô tương đối lớn. Từ Thành cũng chỉ là
nơi tiếp nối của mấy tuyến đường, mấy năm nay vẫn luôn xin bộ và Ủy ban trung
ương, nhưng số tài chính dự trù cho cải tạo cũng có hạn, Hoài Hải không thể
tranh nổi với các tỉnh khác. Mặc dù nguồn tài chính tự trù bị cũng là một lựa
chọn, nhưng có thể kiếm được một khoản tài chính lên đến hàng tỷ hoặc chục tỷ,
không phải là điều Hoài Hải có thể đảm nhận. Cho dù cao tốc Từ Đông chỉ đầu tư
hơn một tỷ, cũng là do Bí thư Điền cắn răng buộc sở Giao thông phải làm đấy…
Thẩm Hoài gật gật đầu, nghe Lý Cốc nói về sự khó xử của tỉnh,
cũng không tỏ nhiều thái độ với sự việc này. Nhưng nhìn thấy Lý Cốc từ sau khi
đi khỏi văn phòng Từ Bái ra vẫn luôn chau mày, trong lòng cũng thầm cân nhắc.
Từ Bái mặc dù là một người có dã tâm chính trị, một người cụ
thể, đương nhiên cũng biết sự việc ngày hôm nay phải xử lý như thế nào mới hợp
lý, nhưng không có nghĩa Từ Bái là một người không biết suy nghĩ.
Lý Cốc có lẽ ý thức được điều đó, nên mới chau mày như thế.
Bây giờ hắn đại diện cho Tống hệ ở tỉnh Hoài Hải, quan hệ với
Điền Gia Canh, Từ Bái tạm thời là quan hệ hợp tác, chỉ là sau khi bác hai của
hắn cùng Điền Gia Canh cạnh tranh giành chức Bí thư Tỉnh ủy Hoài Hải, quan hệ
mới được khôi phục, nhưng trên thực tế lại vô cùng yếu ớt.
Thẩm Hoài cũng không biết rốt cuộc trong lòng Từ Bái nhìn nhận
sự việc đêm nay như thế nào.
Đi ra khỏi tòa nhà Thành ủy, mới phát hiện bên ngoài đã có
cơn mưa không nhỏ tí tách rơi xuống, loáng thoáng còn có tiếng sấm.
Đã là tháng mười một rồi, mưa còn kèm thêm tiếng sấm, thật sự
hiếm thấy. Thẩm Hoài vừa rồi ở trong văn phòng Từ Bái, thật sự không biết bên
ngoài trời đang mưa.
Lý Cốc tự mình lái xe đến cùng Từ Bái bàn việc, Thẩm Hoài
cũng không cần tiễn y về, đến bãi đỗ xe mỗi người tự lên xe của mình để về. Thẩm
Hoài nhìn thoáng qua mấy phòng làm việc còn sáng đèn trên tòa nhà Thảnh ủy,
nghiêng đầu hỏi Chu Nghi còn ngồi trong xe,
- Có phải anh quá khó tính, không chịu buông tha cho người ta
rồi không?
- Anh không làm như vậy, sớm muộn gì cũng có người bị hại
trong tay bọn họ.
Chu Nghi mặc dù hơi lo lắng, nhưng cũng biết có một số việc
cô có lo lắng cũng không được gì, liền cười nói,
- Nhưng kỳ lạ là, anh và bọn họ không nên là một nhóm người
chứ, lại đập xe của họ, tại sao lại còn muốn vùi dập họ đến cùng nữa?
Thẩm Hoài giơ tay vẻ muốn đánh Chu Nghi, cười nói:
- Khen người khác còn có thể khen như vậy nữa hay sao?
Lại nói với Tiểu Thượng – bạn cùng phòng với Chu Nghi đang ngồi
phía sau,
- Hôm nay vốn muốn mời cô và Chu Nghi ăn một bữa no nê, đành
phải đổi lại ngày khác rồi, đưa cô về ký túc xá trước nhé…

Thẩm Hoài và Lý Cốc đi rồi, sự tức giận trong lòng Từ Bái
cũng không phải hoàn toàn có thể ngăn chặn được, nhìn mặt cháu trai Từ Hải
Dương, trong lòng cảm thấy vô cùng chán nản, nghiêm mặt nói:
- Cháu quay về Yến Kinh đi, đừng ở lại Từ Thành làm mất mặt
người khác nữa.
Triệu Mạt Thạch cũng chỉ vào con trai, nói với Chi đội phó
Vương Ngọc Dân:
- Tên khốn này giao cho anh xử lý, Đội phó Vương nhất định phải
nghiêm túc xử lý, nhất định phải gọi nó tới giáo huấn.
Mạnh Kiến Thanh cũng ra hiệu cho Vương Ngọc Dân đưa Từ Hải
Dương và Triệu Thành Chí ra ngoài.
Từ Bái đi đến cửa sổ, lúc này mới để ý đến mưa đang tí tách
rơi ngoài cửa sổ.
- Bí thư Từ, sự việc ngày hôm nay, tôi thật sự muốn kiểm điểm
với anh…
Triệu Mạt Thạch đi tới, nói.
Vừa rồi y cúi đầu nhận sai chỉ là tỏ thái độ như vậy thôi, Từ
Bái có vì sự việc ngày hôm nay mà hiềm khích với y, còn phải xem lúc này có chấp
nhận sự kiểm điểm của y hay không.
Từ Bái quay đầu nhìn Triệu Mạt Thạch một cái, khẽ thở dài,
nói:
- Mấy đứa trẻ tuổi không biết gì này, không chịu khổ, chỉ biết
lớn lên trong mật ngọt, cho rằng cả thiên hạ là của chúng, cứ thoải mái tận hưởng,
làm bừa. Nhiều lúc chúng ta muốn quản cũng không thể quản nổi, sự khác nhau thế
hệ quá lớn, quản nhiều rồi, chúng ngược lại lại nghĩ chúng ta bảo thủ, độc tài,
không biết dân chủ. Nhưng, có một số giới hạn cũng không thể vượt được…
- Vâng, tôi sẽ xử lý nó thật tốt.
Nghe giọng điệu thấm thía của Từ Bái, Triệu Mạt Thạch hơi yên
lòng một chút, tiếp tục thể hiện thái độ, không tha thứ cho tên khốn nhà y.
- Cũng không còn sớm nữa, tôi xin về trước.
Từ Bái nói với Mạnh Kiến Thanh,
- Cậu ở lại, xử lý những chuyện còn lại một chút.
Triệu Mạt Thạch và Mạnh Kiến Thanh tiễn Từ Bái xuống lầu, đợi
Từ Bái ngồi vào xe rời khỏi đại viện xong, bọn họ lại cùng cảnh sát đi đến chi
đội cảnh sát giải quyết hậu quả.
Phùng Chí Sơ cũng không rời đi, cùng Mạnh Kiến Thanh ngồi xe
của Triệu Mạt Thạch. Vì để giáo huấn, mấy người Triệu Thành Chí đều phải ngồi
xe cảnh sát, ngay cả Từ Hải Dương cũng không được ưu đãi.
Nhìn Từ Bái ngồi xe rời khỏi, từ đầu tới cuối đều không liếc
mắt nhìn y một cái, dường như y không hề tồn tại, tâm tình Phùng Chí Sơ hôm nay
đến lúc này xem như đã buồn bực đến cực hạn. Ngồi trong xe Triệu Mạt Thạch,
nhìn Triệu Mạt Thạch, Mạnh Kiến Thanh đều im lặng không nói, mặt lạnh lùng,
trong lòng thầm biết bọn họ cũng đang buồn bực vì sự việc ngày hôm nay. Y không
nhịn được thắc mắc trong lòng, nói:
- Tôi nghe nói, thanh danh của Thẩm Hoài ở Đông Hoa cũng
không phải tốt lắm…
Mạnh Kiến Thanh chau mày, nói với Phùng Chí Sơ:
- Lời này của cậu tốt nhất đừng nói trước mặt Bí thư Từ Bái…
Khí thế hôm nay của Thẩm Hoài, Phùng Chí Sơ xem như vậy cũng
đủ biết rồi, nhưng trong lòng vẫn có sự không thoải mái không nói nên lời.
Y không có được nhiều cơ hội tiếp xúc với Từ Bái, hy vọng
thông qua Mạnh Kiến Thanh, nói xấu Thẩm Hoài trước mặt Từ Bái. Không ngờ Mạnh
Kiến Thanh lại không chút lưu tình mà vạch trần y, khiến mặt y nhất thời đỏ bừng,
khó xử.
Triệu Mạt Thạch liếc nhìn con rể của Cố Chí Thành của Ủy ban
nhân dân thành phố một cái, cũng nói với Mạnh Kiến Thanh:
- Trưởng ban thư ký Mạnh, tôi nghe nói Thẩm Hoài ở Đông Hoa đối
xử với người hay việc đều rất nghiêm khắc…
Nghe ý trong lời của Triệu Mạt Thạch cũng là nói Thẩm Hoài
hôm nay quá cậy thế không buông tha cho người khác. Mạnh Kiến Thanh chỉ thầm thở
dài, y có thể nặng lời một chút với Phùng Chí Sơ, nhưng lại cần phải tôn trọng
Triệu Mạt Thạch. Trầm ngâm một lát, liền nói:
- Sự thay đổi trong quan trường Đông Hoa năm nay, Triệu tổng
anh chắc hiểu chứ?
Triệu Mạt Thạch gật đầu, nói:
- Cũng có nghe nói một chút, Thẩm Hoài cùng Bí thư Thành ủy
trước đây của Đông Hoa là Đàm Khải Bình không hợp nhau, mượn cớ thu hút đầu tư
và xí nghiệp kinh doanh, đầu năm phía tỉnh vì để hạng mục sắt thép Tân Phổ ở lại
Đông Hoa, đem Đàm Khải Bình điều đi, đây cũng là tin tức lớn ở Từ Thành…
- Ừ,
Mạnh Kiến Thanh nói,
- Lúc đầu Bí thư Điền quyết định điều Đàm Khải Bình đến Đông
Hoa, là suy nghĩ cho việc phát triển kinh tế địa phương. Nhưng mối quan hệ của
Đàm Khải Bình với Phó chủ tịch tỉnh Tống Bính Sinh và Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy
Tô Duy Quân, Triệu tổng có biết hay không?
- Bọn họ đều được tính là người của Tống hệ ở Hoài Hải, sự biến
động của Đông Hoa hồi đầu năm, khiến Tống hệ cũng có chút chật vật. Nghe nói Bí
thư Điền cùng Phó chủ tịch tỉnh Tống, Trưởng ban thư ký Tô không phải rất tốt
sao…
Trong nước làm kinh doanh không thể không hiểu quan trường, nếu
không hễ không cẩn thận đứng sai nhóm, thì ảnh hưởng không chỉ là vinh nhục của
một người. Triệu Mạt Thạch cũng có một chút hiểu biết về những nhân vật quan trọng
trong tỉnh. Nhưng, những nhân vật thật sự hiểu được nguyên nhân thật sự đằng
sau biến động quan trường Đông Hoa rất ít, phần lớn người thậm chí còn cho rằng
Điền Gia Canh vì áp chế thế lực của Tống hệ ở Hoài Hải, mới mượn cơ hội điều
Đàm Khải Bình rời khỏi Đông Hoa.
- Vậy Triệu tổng chắc không biết Thẩm Hoài chính là con trai
của Phó chủ tịch tỉnh Tống Bính Sinh nhỉ?
Mạnh Kiến Thanh nói.
Triệu Mạt Thạch nghe đến đây, cũng hít sâu một hơi. Không ngờ
phía sau sự chấn động của quan trường Đông Hoa, nguyên nhân còn phức tạp hơn y
suy nghĩ nhiều…
Bạn cần đăng nhập để bình luận