Phong Khí Quan Trường

Chương 178: Tâm tư thiếu phụ (2)


Chương 178: Tâm tư thiếu phụ (2)
Nghe ngữ khí nàng còn ẩn ẩn vẻ hưng phấn, tâm lý Thẩm Hoài
chua xót: Thiếu niên bây giờ, suy nghĩ ấu trĩ đến thế là cùng! Vung tay để nàng
vào nhà người thân, trước diễn xong màn kịch này đã rồi tính.
Thẩm Hoài ngồi vào trong xe, tắt đèn xe đi, nhìn ánh đèn lấp
lánh từ giữa đồng quê. Lúc này chợt có người từ mặt sau chiếu đèn pin lại, Thẩm
Hoài ló đầu qua, trong bóng tối, người kia nói: « Thẩm bí thư, là tôi… »
Thẩm Hoài mở cửa xe, để Lưu Thành Quốc vào ngồi.
Lưu Thành Quốc cũng không hỏi nhiều, mà trực tiếp báo cáo
tình hình đã thăm dò được: « Nửa giờ trước, có bốn người ngồi một chiếc Santana
dừng trước cửa vào tổ ba thôn Thiên Tâm hồ. Chúng ta không dám đả thảo kinh xà,
chỉ phái trinh sát đứng ngoài theo dõi tình hình. Theo như láng giềng phản ánh,
lúc bốn người vừa đến thì có tiếng tranh cãi truyền ra, Khấu Hồng Mai nói cháu
nàng nợ tiền người ta, giờ trốn rồi, người ta đến tận nhà đòi nợ. Bà con thấy
người tới ngang ngược, lại đụng chạm đến chuyện nợ nần nên không dám hỏi nhiều.
Bốn người kia vẫn ở trong nhà Khấu Hồng Mai không chịu đi, chắc đợi cháu nàng
ta về…. Có cần bắt ngay bây giờ không? »
« Giờ mà bắt thì không tóm được cá lớn a… » Thẩm Hoài nhíu
mày, người ta mượn cớ đòi nợ tìm đến tận cửa, giờ đi ra bắt bốn con cá nhỏ này,
cùng lắm là lấy danh nghĩa gây sự, làm rối loạn trị an câu lưu mấy ngày, không
giải quyết được vấn đề gì.
“Thẩm bí thư có quen biết với cháu gái Khấu Hồng Mai?” Lưu
Thành Quốc hỏi.
“Ừ!” Việc này náo lớn, Lưu Thành Quốc cũng phải gánh rủi ro
nhất định, không thể không cho hắn biết một số chi tiết được. Thẩm Hoài nói:
“Trước khi cậu đến Mai Khê, trong án đánh người mà Lỗ Tiểu Sơn bị “bật ghế” thì
con bé chính là người bị hại. Gia cảnh cô bé này rất khốn cùng, ba chết sớm, mẹ
bỏ theo người khác, vốn trước hai ông cháu sống dựa vào nhau, nhưng ông con bé
mới qua đời vì bệnh không lâu, Khấu Hồng Mai là cô của nàng. Năm nay con bé chạy
đến Anh Hoàng làm phục vụ viên, tôi có gặp qua ở Anh Hoàng một lần, cũng không
yên tâm với tình cảnh con bé. Hôm nay đến tìm tôi, nói vì có tiền cho ông nội
phẫu thuật nên nhận 4000 đồng của người ta. Có điều ông nội con bé chưa kịp làm
phẫu thuật thì đã qua đời. Nên giờ hối hận muốn đổi ý. Tôi không thể để con bé
rơi vào hố lửa được…”
“Con bé đã trả lại tiền cho người ta chưa?” Lưu Thành Quốc hỏi:
“Việc này mà truyền ra, đối với thanh danh cô bé sẽ có ảnh hưởng nhất định, tốt
nhất là lấy danh nghĩa xử lý nở nần giải quyết mọi chuyện cho gọn gàng…”
“Cậu biết gần đây Cao Tiểu Hổ hay đi lại với ai không?” Thẩm
Hoài hỏi.
“Chuyện này có liên quan đến Cao gia?” Lưu Thành Quốc kinh ngạc
hỏi, việc này có liên quan với Cao Tiểu Hổ, đủ biết không phải trả lại mấy ngàn
đồng đơn giản là xong chuyện.
“Ừ!” Thẩm Hoài gật gật đầu, nói: “Gần đây Cao Tiểu Hổ đi lại
rất gần với con trai trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Đới Nhạc Sinh, Đới Nghị. Người
cầm 4000 đồng ra cho con bé không ai khác mà chính là Đới Nghị. Đám người đuổi
tới tìm con bé là trợ thủ mà Vương Tử Lượng nuôi ở Anh Hoàng. Đó, chính là cô
bé kia…” Lúc này Khấu Huyên đi qua trước cửa một ngôi nhà sáng đèn, Thẩm Hoài
liền chỉ cho Lưu Thành Quốc xem.
“À!” Tinh thần Lưu Thành Quốc phấn chấn hẳn lên, đoán rằng Thẩm
Hoài muốn cho đám con cháu cao quan dễ nhìn, mới không xác định hỏi: “Vậy đợi dẫn
người đến Anh Hoàng rồi xông vào bắt?”
Đồn công an Mai Khê vốn không có quyền quản hạt đối với địa
khu phía bắc thành phố, nơi Anh Hoàng đặt trụ sở. Nhưng bên này nhận được tin
báo, người lại bị cưỡng bách mang đi từ Mai Khê, đồn công an Mai Khê phái lực
lượng tới cứu người, bắt hung phạm tất nhiên cũng là thuận lý thành chương.
Không như vậy thì đám Đới Nghị, Cao Tiểu Hổ có làm chuyện thương thiên hại lý
gì đều không luân đến phía Mai Khê ra mặt bắt người.
“Việc này mà tôi ra mặt giải quyết, con mẹ nó khác gì làm
giao dịch ngầm đâu, đám người này còn không xứng để tôi đứng ra thỏa hiệp…” Thẩm
Hoài rút ra một điếu thuốc, đưa lên mồm, nói: “Việc này muốn giải quyết gọn
gàng, cần các cậu ra mặt phối hợp mới thích hợp. Cụ thể làm thế nào, cậu tự đi
sắp xếp, chú ý đừng để cô bé kia bị thương hại.”
Lưu Thành Quốc gật gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, để đi chuẩn bị
một cái. Vừa rồi sợ đả thảo kinh xà nên dừng hai chiếc xe ở bên ngoài…”
Thẩm Hoài thấy Lưu Thành Quốc coi trọng chuyện mình phân phó
thế này, trong lòng rất mãn ý, gật gật đầu. Hắn cũng không sợ người khác nhận
ra mình, trực tiếp lái xe lại gần, tiếp tục quan sát động tĩnh bên kia.
Lưu Thành Quốc vừa xuống xe, Thẩm Hoài đã thấy Khấu Huyên đạp
xe đến trước cửa nhà cô mình. Nàng rất biết diễn kịch, nhìn thấy có xe dừng
ngoài cổng, liền ném xe đạp xuống, chạy đi.
Lúc này, hai tên chờ trong xe và hai người đang đợi trong
phòng khách cũng kịp phản ứng, vội chạy đuổi theo.
Khấu Huyên chẳng chạy được bao xa liền bị hai người kia bắt lại.
Tuy bị núm tóc kéo ra sau, Khấu Huyên vẫn không ngừng đấm đá,
hô to cứu mạng, khiến cả khu phố loạn đến gà bay chó sủa.
Bốn người dẫn Khấu Huyên vào trong xe, trong phòng có hai người
phụ nữ trung niên xông ra, Thẩm Hoài đoán là cô của Khấu Huyên, thấy nàng xông
ra muốn cứu người, lại bị đám kia đạp ngã xuống đất.
Cô Khấu Huyên bị đánh sợ, không dám xông ra giật người lại,
ngồi bệt xuống đất vừa khóc vừa la. Bốn người kia mặc kệ, luồn vào trong xe bỏ
đi.
Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, chỉ chừng 1 phút là cùng, lúc
này hàng xóm láng giềng đến ngăn trở thì đã không kịp.
Santana rất nhanh đã leo ra khỏi đường đất, băng ngang qua xe
Thẩm Hoài. Bốn người trong xe Thẩm Hoài hoàn toàn không ý thức được chiếc xe nằm
bên đường này sẽ có quan hệ gì với mình.
Thẩm Hoài nhìn thấy Khấu Huyên bị bắt vào trong xe vẫn không
ngừng phản kháng, tên đầu đinh bên trái nàng bị vạch hai vệt máu trên mặt, nhìn
vô cùng hung ác. Chẳng qua đầu tóc Khấu Huyên cũng rối bù, chịu khổ không ít.
Đợi chiếc Santana ra khỏi thôn, Lưu Thành Quốc mới mang cảnh
viên lái xe tới, dừng trước nhà cô Khấu Huyên, giả mô giả dạng tìm hiểu tình
hình, qua một hồi mới mang cô Khấu Huyên lên xe đuổi tới thành phố cứu người.
Thẩm Hoài lái xe theo sau hai chiếc xe cảnh sát ất Lưu Thành
Quốc, tiến vào thị khu…
....................................
Nhìn Khấu Huyên đầu tóc rối bù, khóe miệng có vết máu, hiển
nhiên bị đánh không nhẹ.
Sắc mặt Dương Lệ Lệ trắng bệch, có điều giờ đang ở trong Anh
Hoàng, nàng không dám biểu lộ gì cả, chỉ cố trấn định ngồi trước quầy lễ tân,
nhìn Khấu Huyên bị kéo vào trong thang máy.
Trong đại sảnh còn có bốn năm nhân viên công tác, đối với
tình huống trước mặt chỉ làm như không thấy, quay mặt nhìn sang nơi khác.
Dương Lệ Lệ nôn nóng nhìn ra cửa, xe cảnh sát mãi mà không thấy
xuất hiện, thời gian trôi qua thật chậm chạp, nàng cảm thấy một giây mà như một
năm.
“Giám đốc Dương đang nghĩ gì đó, ngơ ngẩn cả người, đừng nói
là nghĩ tới anh nào đấy?” Có một nhân viên gom đầu lại hỏi
“…” Dương Lệ Lệ ngẩng đầu lên, thấy là khuôn mặt tên đầu đinh
mà bình thời nàng rất ghét, nói: “Tôi nào có anh nào? Đứa nhỏ còn đang bệnh nên
bận tâm thôi. Anh giúp tôi nói với Vương tổng một tiếng, hôm nay tôi xin nghỉ sớm.”
Nói rồi đứng dậy cầm túi xách lên, trực tiếp đi ra ngoài.
Dương Lệ Lệ không dám gọi điện báo cảnh ngay trong Anh Hoàng,
chạy đi một đoạn khá xa mới hoảng hốt quay đầu nhìn, thấy trong Anh Hoàng không
có người nào đang quan sát bên này, vội chuyển thân luồn vào buồng điện thoại
ven đường. Lôi điện thoại từ túi xách ra, đổi sim, gọi đến 110, nghe tiếng “bít
bít” từ đầu dây bên kia, dù chỉ mấy giây thôi, nhưng Dương Lệ Lệ nôn nóng đến
run cả người; cũng không chú ý thấy Thẩm Hoài đang dừng xe ngay bên người mình.
Thẩm Hoài nhè nhẹ ấn còi, Dương Lệ Lệ bị hù đến tim nhảy cả
ra ngoài, quay đầu mới thấy Dương Lệ Lệ đang nhìn mình qua ô cửa kính xe.
Dương Lệ Lệ tưởng Thẩm Hoài sợ phiền hà nên không muốn quản
loại chuyện này. Trong mắt nàng, Thẩm Hoài chơi qua đủ loại gái, không khả năng
quá để ý đến một bé gái tuổi thành niên như thế.
Thấy Thẩm Hoài xuất hiện, nàng cũng không nghĩ nhiều, án lấy
tâm tạng đang đập thình thịch, nhảy vào trong xe Thẩm Hoài, nôn nóng lẫn hoảng
loạn nói: “Cô gái kia bị Vương Tử Lượng phái người bắt đi rồi, đã mang lên lầu.
Nếu anh thật sự thích cô ấy thì đừng để đám súc sinh kia dày xéo…”
Thẩm Hoài nhìn sâu vào trong mắt Dương Lệ Lệ, không giống như
đang nói dối, mới nói: “Cô hoảng cái gì, không phải cảnh sát đã đến rồi ư?”
Dương Lệ Lệ vươn đầu ra nhìn, mới thấy có hai chiếc xe cảnh
sát đang dừng trước cửa Anh Hoàng, bảy tám cảnh sát xông vào nhanh như gió.
“A!” Dương Lệ Lệ hoàn toàn không ngờ được Thẩm Hoài sẽ cùng đến
với xe cảnh sát.
Nàng nhìn không thấu trong lòng Thẩm Hoài đang nghĩ những gì,
trong mắt nàng, nếu Thẩm Hoài có hứng thú với cô bé, muốn tranh giành đêm đầu
tiên với Đới Nghị, hẳn nên đứng ra tìm Vương Tử Lượng xoay vần, chứ không nên
trực tiếp để công an nhúng tay vào.
Hay là anh ta chỉ tình cơ đến cùng với đám cảnh sát?
Cũng không đúng a, vừa rồi khi báo cảnh nàng chỉ nói có lưu
manh muốn đến hồ Thiên Tâm gây sự, để cảnh sát đuổi đến ngăn trở đám thủ hạ
Vương Tử Lượng bắt người…. Nếu thủ hạ Vương Tử Lượng đã bắt Khấu Huyên qua đây
rồi, giữa đường lại không gặp phải sự ngăn trở của cảnh sát, sao xe cảnh sát lại
đuổi đến Anh Hoàng cứu người nhanh thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận