Phong Khí Quan Trường

Chương 715: Bám lấy không thôi


Chương 715: Bám lấy không thôi
Máy lạnh bên góc phòng cứ thở phì phò để tỏa khí lạnh, còn
Trương Bân không biết có phải mình đã chữa lợn lành thành lợn què rồi không,
khiến cho Thẩm Hoài bực bội nên thẳng thừng bác bỏ dự án này, đầu óc hỗn loạn,
ruột gan nóng như lửa đốt, vội vàng ngồi xuống chỉnh đốn lại mớ suy nghĩ hỗn độn
để chuẩn bị cho bài báo cáo.
Huyện Hà Phổ mấy năm trước đó điều kiện kinh tế không phải
kém nhất, nhưng vẫn có rất hạn hẹp.
Quy mô đầu tư cho giáo dục là rất lớn, kì thực trên thực tế
huyện chỉ muốn địa phương đầu tư vào những trường học trung học trọng điểm cấp
huyện. Làm sao có thể phân phát nguồn vốn một cách chênh lệch được chứ?
Từ năm ngoái đến nay, kinh tế toàn huyện có phần phát triển
vượt trội hơn so với những năm trước, chính phủ địa phương mới bắt đầu mạnh tay
chi thêm cho các phương án phúc lợi xã hội, Cục giáo dục và trường học ở đây mới
dám đề xuất phương án mở rộng kiến thiết này lên trên.
- Năm nay Bộ giáo dục đang xúc tiến công tác bình chọn danh
sách các trường học trọng điểm cấp quốc gia, số lượng các giáo viên ưu tú của
trường chúng ta nhiều hơn so với các trường trọng điểm khác, nhưng công tác
bình chọn sẽ dựa vào rất nhiều chỉ tiêu để đánh giá. Vì vậy nếu so sánh về các
mặt khác như trang thiết bị môn thể dục, phòng học có trang thiết bị hiện đại,
diện tích viện bảo tàng, và các tiêu chuẩn đánh giá khác bộ giáo dục đều đưa ra
tiêu chuẩn rất cao, trường chúng ta khó mà bì kịp với các trường khác
Trương Bân báo cáo một cách khái quát tình hình trước mắt của
trường, thấy Thẩm Hoài thỉnh thoảng ghé tai Đào Kế Hưng thì thầm trao đổi điều
gì đó, rồi tiếp tục ghi ghi chép chép, hầu như không hề biết Trương Bân đã kết
thúc bài báo cáo.
Trương Bân quả thật không tài nào đoán được suy nghĩ của Thẩm
Hoài, trán anh ta đã lấm tấm vài giọt mồ hôi. Anh ta đưa mắt nhìn Trương Tuyền,
Trương Tuyền cũng đang làm bộ làm tịch ghi chép gì đó, cố tình lảng tránh ánh mắt
của anh ta.
Thẩm Hoài gấp sổ lại, hỏi Đào Kế Hưng: - Bí thư Đào, anh còn
muốn tìm hiểu thêm gì không?
Đào Kế Hưng lắc lắc đầu: - Hôm nay đến đây thôi
Thẩm Hoài gật đầu, lật tập tài liệu phô tô xem có thiếu sót
gì không, sau đó gấp lại, rồi nói với Vương Vệ Thành: - Anh ở lại cùng phối hợp
với Cục giáo dục hoàn thiện Phương án cải cách lần này, để kịp sử dụng cho buổi
họp ngày mai nhé. Tôi và bí thư Đào về trước đây
Vương Vệ Thành không phụ trách mảng liên hệ với Cục giáo dục,
nhưng bất kể vấn đề gì được đưa ra thảo luận trong hội nghị thường vụ, đều phải
được lên một trình tự nhất định, và công việc này trước mắt do Vương Vệ Thành
phụ trách.
Nếu muốn phương án cải cách lần này sớm hoàn thành để kịp cho
buổi hội nghị sáng ngày mai, Vương Vệ Thành phải ở lại hợp tác với Cục giáo dục,
vì nếu y ra mặt để liên lạc với phó huyện trưởng và phó huyện trưởng thường vụ
đều tiện hơn nhiều so với Cục giáo dục.
Vương Vệ Thành và Trương Tuyền cùng tiễn Thẩm Hoài, Đào Kế
Hưng, Đỗ Kiến ra xe trở về.
Đứng ở ban công nói chuyện một lúc, Vương Vệ Thành cùng
Trương Tuyền trở lại Cục giáo dục để chỉnh sửa phương án.
- Chủ nhiệm Vương.
Trương Bân sẽ không dễ dàng tha cho Vương Vệ Thành. Anh ta
không dám làm liều trước mặt Thẩm Hoài, nhưng trước đây từng là cấp trên của
Vương Vệ Thành, ít nhiều gì anh ta cũng có chút tư cách để nói chuyện với Vương
Vệ Thành: - Cô Chu lúc nãy chắc làm Huyện trưởng Thẩm bị bỏng không nhẹ nhỉ?
Tuy Huyện trưởng Thẩm rộng lượng nên không để bụng, nhưng chúng ta không thể cứ
coi như không biết được
Thẩm Hoài bỏng nặng hay nhẹ, Vương Vệ Thành cũng không rõ,
lúc nãy trong phòng hội nghị không tiện để hỏi, nhưng nhìn thấy Thẩm Hoài cầm lấy
thuốc trị bỏng từ tay Đỗ Kiến, xem ra là bị bỏng thật rồi
Trời nóng nên mọi người đều mặt những bộ quần áo khá mỏng,
lúc nãy bị nước sôi tạt vào như vậy, không bị sao mới là lạ. Thẩm Hoài trước mặt
mọi người không nói gì, nhưng chắc là vội về văn phòng để bôi thuốc.
Vương Vệ Thành quay đầu lại nhìn Chu Thiến một cái, không muốn
cô phải chịu thêm sức ép tâm lý nào nữa nên cười với Trương Bân mà rằng: - Hiệu
trưởng Trương thật là quan tâm đến Huyện trưởng quá, nhưng chắc là không sao
đâu. Đợi lát tôi gọi điện về hỏi xem tình hình Huyện trưởng thế nào
- Là điều nên làm mà. Huyện trưởng Thẩm về Hà Phổ mới được
hơn một năm, mà đã cống hiến cho địa phương nhiều như vậy, hơn nữa còn đồng ý
tăng lương cho giáo viên, nếu chúng tôi không quan tâm đến sức khỏe của Huyện
trưởng thì thật là vô lương tâm quá. Trương Bân cũng không thấy ê mặt khi nói
những lời như vậy, lại tiếp tục nói: - Với lại phương án mở rộng kiến thiết lần
này còn phải nhờ chủ tịch quan tâm nhiều
Vương Vệ Thành mới về huyện làm không lâu, Trương Bân lúc đó
là phó hiệu trưởng, vì đều là học trò của Ngô Ấu Bình, Trương Bân cũng khá quan
tâm đến anh.
Nhưng quan tâm cũng đến thế là cùng, năm ngoái Thẩm Hoài điều
người về huyện để tăng cường công tác chiêu thương, tuy nói Trương Bân mắc lừa
Đỗ Kiến, nhưng chính anh ta cũng muốn những người thân quen được chọn, vì vậy
liền không do dự loại Vương Vệ Thành cùng một vài người có điều kiện tốt khác
ra khỏi cuộc.
Vương Vệ Thành cũng chẳng tỏ ra hận thù gì với Trương Bân.
Ngoài việc Đỗ Kiến dụ Trương Bân mắc bẫy, anh ta cũng rõ những
quy tắc ngầm trong chốn quan trường.
Nước quá trong ắt không có cá, người xét nét quá thì không có
bạn bè.
Mặc dù Thẩm Hoài đích thân ra mặt để tuyển chọn, nhưng cũng
không truy cứu, làm rõ sự việc nữa.
Quan trường là như vậy, có lắm món nợ không tính rõ được.
Cho dù lúc trước Trương Bân bị Đỗ Kiến hạ, nhưng chẳng phải
Trương Bân vẫn tiếp đón Đỗ Kiến nồng nhiệt đấy sao?
Trải qua việc đó, tình cảm của Vương Vệ Thành đối với Trương
Bân vẫn nhạt như nước ốc, nhưng nếu đem chuyện tình cảm cá nhân vào trong công
việc thì quá ấu trĩ.
Nếu vứt bỏ các yếu tố cá nhân và các yếu tố đạo đức không cần
thiết sang một bên , Trương Bân thật sự là một người rất có thực lực, trình độ
giảng dạy tăng dần theo từng năm. Vương Vệ Thành làm việc với Thẩm Hoài lâu như
vậy, tất nhiên sẽ rất hiểu suy nghĩ của Thẩm Hoài, bụng nghĩ nếu hôm nay Trương
Bân không có những biểu hiện thái quá như vậy, Thẩm Hoài sẽ chấp nhận thảo luận
về phương án mở rộng kiến thiết, nói không chừng còn trọng dụng anh ta. Nhưng
hôm nay Trương Bân lại thể hiện như vậy, khiến Thẩm Hoài phải suy nghĩ lại có
nên dùng Trương Bân không.
- Chủ nhiệm Vương, anh nói xem tôi và cô Chu có nên đến gặp
Huyện trưởng Thẩm để báo cáo thêm về phương án mở rộng kiến thiết không? Trương
Bân đúng là đồ mặt dày, anh ta không dám thăm dò trước mặt Thẩm Hoài, nhưng trước
mặt Vương Vệ Thành lại tỏ ra không hề do dự, cuối cùng còn không quên biện minh
cho chính mình: - Phương án này quả thật cô Chu nắm rõ hơn tôi, anh cũng biết đấy
bạn trai cô ấy làm ở viện thiết kế
- Anh bảo là Tiểu Từ à, tôi cũng quen. Vương Vệ Thành cười nhẹ
nhàng, không nói gì thêm.
- Trương Bân, anh cũng đừng vội vã với cái phương án đó quá.
Hôm nay chúng ta phải làm cho xong phương án tăng lương cái đã, chúng ta không
thể phụ lòng tín nhiệm Huyện trưởng Thẩm và bí thư Đào. Cục giáo dục hiện đang
thiếu người, anh và cô Chu phải san sẻ gánh nặng với Cục giáo dục đấy, cứ coi
như Cục giáo dục tạm thời mượn người của trường ta.
Trương Tuyền nói xong lại quay ra phía Chu Thiến: - Cô Chu tối
nay chắc không bận hẹn hò với người yêu nhỉ?
- Khôngkhông ạ. Chu Thiến vẫn chưa kịp định hình chuyện gì,
nghe Cục trưởng cục giáo dục bảo điều cô sang giúp đỡ tạm thời, cô không thấy
mình có lý do gì mà từ chối, liền vội vã trả lời.
Trương Tuyền vừa cười vừa hỏi Vương Vệ Thành: - Tôi có cảm
giác hình như Huyện trưởng Thẩm có quen biết cô Chu. Chủ nhiệm Vương, anh nghĩ
sao? Đúng rồi tôi nghe hiệu trưởng Trương nói, chị của cô Chu là bạn học cùng lớp
thời cấp 3 của chủ nhiệm Vương có đúng không?
- Hả Chu Thiến nghe Trương Tuyền nói vậy, liền sững người lại,
nhìn về phía Vương Vệ Thành với ánh mắt đầy nghi hoặc. Cô cảm thấy vị tân huyện
trưởng làm sao có thể biết cô chứ?
Vương Vệ Thành thầm than thở, nghĩ bụng Trương Tuyền quả
không hổ danh đã lăn lộn trong chốn quan trường nửa đời người, có cặp mắt quan
sát chuẩn quá đỗi.
Vương Vệ Thành khẽ than thở trong lòng, nói với Chu Thiến: -
Chỗ mà Huyện trưởng Thẩm đang ở chính là căn nhà chị của cô và Tôn Tốn trước
khi xuất ngoại để lại. Huyện trưởng Thẩm thích một nơi yên tĩnh, còn tôi nghĩ
căn nhà do chị cô để lại cũng để trống nên đã thuê lại dưới danh nghĩa của huyện,
cũng coi như tôi vì bạn bè làm chút chuyện. Huyện trưởng Thẩm có xem qua bức ảnh
cưới của chị cô và Tôn Tốn, lúc nãy còn bảo nhìn cô rất quen đấy
- À, hóa ra là như vậy Chu Thiến bây giờ mới ngộ ra, bụng
nghĩ thảo nào lúc nãy ở trước cổng trường Huyện trưởng Thẩm lại nhìn cô chằm chằm
như vậy, hóa ra căn nhà chị cô để lại trước khi xuất ngoại, nhờ Vương Vệ Thành
cho thuê giúp đó lại là chỗ ở hiện tại của Huyện trưởng. Nghĩ lại do cô hiểu lầm
người ta, còn hết lần này đến lần khác nhìn anh ta với ánh mắt không mấy thiện
cảm.
Nghĩ đến đó Chu Thiến cảm thấy có chút ái ngại.
- Thảo nào, lúc nãy tôi còn nghĩ sao bữa nay Huyện trưởng lại
rộng lượng như vậy! Trương Bân nghe xong lời của Vương Vệ Thành, liền cười hô hố,
lại tát nhẹ vào mặt mình một cái: - Ôi cái mồm của tôi, lại nói linh tinh nữa rồi,
nghe như là tôi đang mắng ở sau lưng Huyện trưởng ấy. Chủ nhiệm Vương, anh đừng
mách lại với Huyện trưởng, không là tôi thê thảm đấy
Trương Tuyền cười ha hả, nói: - Tôi cứ cảm thấy hình như Huyện
trưởng quen cô Chu, cảm giác của tôi quả không sai. Nhưng hôm nay thật tình là
cô Chu chân tay vụng về quá, cô nên đi xin lỗi Huyện trưởng Thẩm đi. Không để
cho Vương Vệ Thành có cơ hội đối đáp, mà trực tiếp hỏi Chu Thiến: - Cô Chu, cô
thử nói có nên đi xin lỗi Huyện trưởng Thẩm không nào?
- Vâng Chu Thiến ậm ừ, cô cũng nghĩ mình nên làm thế.
Vương Vệ Thành nhìn Chu Thiến, thấy mặt cô đỏ ửng, thầm than
thở trong dạ, cô nàng này vẫn không hiểu được ý đồ thâm sâu của hai lão hồ ly
Trương Tuyền, Trương Bân. Nhưng việc nội bộ của Cục giáo dục anh cũng không tiện
xen vào, nếu lỡ họa rơi xuống đầu thì khốn.
Trương Tuyền đích thị là con cáo già. Anh ta nắm bắt tình
hình khá nhanh, mặc dù anh ta và Vương Vệ Thành cũng là chỗ quen biết cũ, nhưng
anh ta rất rõ Vương Vệ Thành rất được Thẩm Hoài tín nhiệm, lại có ưu thế hơn về
mặt tuổi tác, tiền đồ có thể nói là vô cùng rộng mở, nên cũng không muốn bị
Vương Vệ Thành xem thường, liền nói: - Chúng tôi cũng không ở đây làm phiền các
vị nữa, sẽ gấp rút hoàn thành xong phương án, nếu kịp tối nay sẽ tranh thủ đến
chỗ Huyện trưởng Thẩm báo cáo, nhằm đảm bảo ngày mai sẽ không xảy ra sai sót
gì, cũng sẽ cho cô Chu đi cùng, để đến nhận lỗi với Huyện trưởng Thẩm
Trương Bân liên hồi phụ họa theo: - Như vậy là tốt nhất, Như
vậy là tốt nhất. Không cho Vương Vệ Thành có cơ hội chối bỏ.
Vương Vệ Thành chỉ còn cách nghe theo sự sắp xếp của Trương
Tuyền, Trương Bân, lên xe đến Cục giáo dục, hoàn thành xong phương án rồi tính
tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận