Phong Khí Quan Trường

Chương 141: Cùng chung tiến lên


Chương 141: Cùng chung tiến lên
Thẩm Hoài lôi kéo đám Hà Thanh Xã, Chử Hợp Lương men theo bờ
Mai Khê đi về hướng bắc.
Tuy bên bờ đối diện cũng là thôn quê địa khu Đường Ấp nhưng vẫn
có thể nhìn ra sự khác biệt giữa hai vùng. Đặc biệt là sau năm 90, Mai Khê lấy
mảnh đất bờ tây ven sông làm chỗ dự lưu để sau này mở rộng xưởng thép, kẹt chết
từ trong trứng phương án cải tạo nơi đây thành nhà cửa cho bà con thị trấn, khiến
cả khu phố bờ tây loang lổ cũ nát vô cùng…
Dù vẫn nằm trong khu trung tâm thị trấn, nhưng cả khu đất bị
cắt ngang cắt dọc nham nhở, nhà tạm mọc lên chi chít, không khác gì khu ổ chuột.
Thẩm Hoài vừa đi vừa nói: “Khu đất vừa nãy vốn định dự trù
dùng để làm nhà ở cho công nhân viên trong xưởng. Tôi tính hạng mục góp vốn xây
nhà sẽ bắt đầu áp dụng trong nội bộ xưởng thép trước, để nhanh chóng bắt tay
vào công việc, trước tiên tôi muốn để xưởng thép dự chi 200 vạn, ứng cho đội
thi công cái đã, công tác góp vốn có thể từ từ mà làm sau…”
Những năm đầu thập niên 90, kiến thiết nhà cửa hẵng còn lấy
đơn vị sự nghiệp đầu tư hoặc góp vốn làm chủ, cho dù có một số nhà chuyên kinh
doanh địa ốc, nhưng phần lớn đều lấy danh nghĩa đơn vị nhà nước…
Xưởng thép Mai Khê là xí nghiệp tập thể trực thuộc hương trấn,
không có chuyện phân nhà phúc lợi cho công nhân viên, muốn cải thiện điều kiện
cư trú, chỉ có thể để công nhân góp vốn, đơn vị đứng ra đầu tư…
Song chỉ đơn thuần ỷ vào số tiền công nhân góp, thì thời gian
xây dựng không biết đến ngày nào tháng nào mới song, rốt cuộc động viên cả trăm
cả ngàn hộ gia đình tham gia không phải là sự tình gì đơn giản.
Muốn tăng tốc độ chỉ có nước làm như Thẩm Hoài nói, đó là để
xưởng thép hoặc thị trấn ứng ra một khoản trước, để đội thi công bắt tay vào
làm, trong lúc thi công sẽ chầm chậm làm công tác động viên góp vốn sau.
Hà Thanh Xã, Lý Phong đều biết sau khi Thẩm Hoài kế nhiệm chiếc
ghế từ Đỗ Kiến chắc chắn sẽ gia tăng tốc độ kiến thiết Mai Khê, nhưng không ngờ
nổi tốc độ dự tính của hắn còn vượt ra xa tưởng tượng của mình.
Nhưng nghĩ nghĩ lại thì cũng đúng, Mai Khê đã quá lạc hậu rồi,
không thêm nhanh bước chân là không được. Tuy trong này rất nhiều yếu tố là do
tiền bí thư Đỗ Kiến tạo thành, song Hà Thanh Xã, Lý Phong cũng cảm thấy bản
thân có một phần trách nhiệm không thể nào thoái thác…
“Cán bộ thị trấn có thể tham gia góp vốn xây nhà không?”
Hoàng Tân Lương hỏi.
“Có thể.” Thẩm Hoài nói: “Tuy đợt đầu tiên tôi tính phục vụ
công nhân viên trong xưởng thép là chủ yếu, tính toán này cũng là vì công nhân
trong xưởng được tổ chức tốt, dễ tiến hành động viên, có thể hoàn thành hạng mục
trong thời gian nhanh nhất. Nhưng cũng sẽ không cục hạn ở mỗi công nhân của xưởng.”
Lại quay đầu hỏi Chu Lập: “Nếu chiếu theo tiêu chuẩn nhà ở trong nội thành, khối
đất kia có thể xây được 6-700 căn hộ đúng không?”
“Hình như trước đây đã có sẵn phương án rồi, không chỉ mỗi
6-700 căn hộ đâu…” Chu Lập lờ mờ có ấn tượng, trả lời.
“Phương án kia tôi đã xem qua, phải thay đổi một chút, chất
lượng căn hộ phải đề cao thêm một ít…” Thẩm Hoài nói: “Hiện tại hệ thống đường ống
từ khu Đường Ấp chưa thể tiếp qua sông được, nhưng hạng mục góp vốn này có thể
dựa vào ban cơ khí của xưởng thép, kiến thiết hệ thống đường ống hoàn thiện. Điều
kiện cư trú của hạng mục cũng sẽ có tiêu chuẩn cao hơn khu nội thành một ít.
Ngày mai tôi sẽ gọi người liên hệ tới ban quy hoạch thiết kế, hy vọng các anh
cũng có thể tham dự cho ý kiến…”
Hà Thanh Xã, Lý Phong cũng không hỏi sao Thẩm Hoài lại vỗ bàn
quyết định để Chu Lập làm nhà thầu trong dự án này…
Nếu đã muốn nâng đỡ kiến thiết Cồn Giang làm lớn, hạng mục
góp vốn này lại là công trình lớn duy nhất Mai Khê có thể tự chủ ở thời điểm hiện
tại, tất nhiên không có lý do gì để rơi vào xí nghiệp bên ngoài, có lẽ quyết định
đưa ra ở hội nghị đảng chính chỉ là hình thức mà thôi.
“Hạng mục lần này bọn tôi có thể tham dự ư?” Chử Hợp Lương hỏi.
“Chỉ cần là công nhân viên trong thị trấn thì đều có thể tham
dự.” Thẩm Hoài nói: “Còn về cá nhân các anh, tôi kiến nghị đừng tham dự làm gì.
Vì năng lực tài chính của công nhân viên bình thường có hạn, nên đợt căn hộ thứ
nhất tinh túy ở nhỏ mà tinh xảo, đầy đủ tiện nghi cơ bản, khẳng định mấy người
nhìn chưa chắc đã mãn ý…”
Vừa nghe nói nhóm căn hộ đầu tiên chủ yếu là loại vừa và nhỏ,
đám Chử Hợp Lương, Dương Hải Bằng tự nhiên không có bao nhiêu hứng thú. Có điều
bọn hắn thấy Thẩm Hoài vừa quyết định thành lập công ty kiến trúc, lại bắt tay
đẩy hạng mục góp vốn xây nhà lên ngựa, tâm tình khá hưng phấn… Đối với kiến thiết
Cồn Giang sắp sửa thành lập, đây là bước khởi đầu cực thuận lợi…
Lý Phong cười vỗ vai Chu Lập: “Cậu đừng cô phụ sự tín nhiệm của
Thẩm bí thư a! Hạng mục này toàn thị trấn đều nhìn chăm chăm vào cậu đấy…”
“Không chỉ mỗi giám đốc Chu, lão Chử và Hải Bằng, các anh đều
phải nhẫn nại mà là việc, đừng gây áp lực quá lớn cho giám đốc Chu…” Thẩm Hoài
quay sang nói với Chử Hợp Lương, Dương Hải Bằng: “Kiến thiết Cồn Giang trước phải
xây được căn cơ cho vững, cũng phải siết đội ngũ cho chặt, đừng chỉ gấp kiếm tiền…”
Chử Hợp Lương, Dương Hải Bằng đều gật đầu lia lịa, trong lòng
lại càng ngũ vị tạp trần:
Lần này hạng mục được tiến hành, chỉ tính riêng số công nhân
trong xưởng thép đã có hơn 900 người, có đổ vào 2-30 triệu chưa chắc đã làm
xong, có trong mơ hắn cũng không dám nghĩ, sang năm sau mình có thể đứng ra nhận
thầu công trình trị giá cả chục triệu thế này….
Nhân sinh như bạch vân thương cẩu (biến chuyển đột ngột, lên
voi xuống chó), sự tình phát triển quá nhanh khiến Chu Lập khó mà thong dong ứng
đối, huống hồ trong chuyện này còn kẹp lấy tổn thương tình cảm của con gái?
Chu Lập rất muốn có dịp nói chuyện riêng với Thẩm Hoài, nhưng
hắn lại không biết mở miệng như thế nào mới tốt.
Vừa nói vừa đi, bất giác đã tới trước cầu lớn Mai Khê.
Chiếc cầu này cũng là vết thương sẹo trong lòng thị trấn.
Khác với hạng mục góp vốn chỉ cần bỏ chút tiền đầu tư để khởi
động, tiếp sau có thể gom góp tiền từ trong tay những người tham gia, công
trình xây mới cầu lớn Mai Khê và cải tạo đường Hạ Mai cần lượng vốn đầu tư rất
lớn, hơn nữa trước đó phải trù bị kỹ lưỡng.
Nếu chiếu theo phương án phân làn của Thẩm Hoài trước đây,
thành bản cho cả hai dự án không phải chỉ hai ba chục triệu là đủ.
Nhìn Thẩm Hoài nhíu mày nhìn chằm chằm cầu lớn Mai Khê, đám
người Hà Thanh Xã, Chử Hợp Lương đều im lặng không biết nói gì.
Nếu chiếu theo xu thế phát triển của thị trấn, có lẽ qua hai
ba năm, Mai Khê dồn sức dồn lực có thể cắn răng xây được cầu mới, nhưng với
tình hình trước mắt hiển nhiên đây không phải là nhiệm vụ mà Mai Khê hoàn thành
một mình được.
Điện thoại trong túi áo chợt vang lên, Thẩm Hoài thấy số gọi
đến khá quen mắt, nhưng một thời gian lại không nhớ ra là của ai, ấn phim nghe
thì ra là Chu Dụ: “Mấy người đứng phía đông cầu Mai Khê là bọn cậu à?”
Thẩm Hoài nghiêng đầu nhìn sang, trên bờ đê phía tây có mười
mấy người đang nhìn về bên này. Thấy không rõ mặt, nhưng nhìn bộ dạng chắc là
Chu Dụ và quan viên khu Đường Ấp tới thị sát, không nghĩ đến lại gặp bọn họ ở
nơi này.
Thẩm Hoài ha ha cười lớn, nói: “Ừ, là bọn tôi. Chu khu trưởng
cũng xuống đây thị sát công tác? Vậy để bọn tôi qua đó thỉnh giáo Chu khu trưởng
luôn…”
Cúp điện thoại, quay sang nói với đám Hà Thanh Xã: “Chu khu
trưởng đang ở bên cầu đối diện, bọn ta qua đó chào hỏi một tiếng….”
Ở Đường Ấp, Chu Dụ được phân quản thủy lợi, lâm nghiệp. Mai
Khê và Đường Ấp cùng dùng chung sông Mai Khê, Hà Thanh Xã đã từng không ít lần
làm việc với cô phó khu trưởng xinh đẹp này.
Hắn không rõ quan hệ giữa Thẩm Hoài và Chu Dụ, nghe nói trước
đây khi ở trong phủ thị chính, quan hệ giữa Thẩm Hoài và đồng nghiệp rất xấu,
nhưng lúc Thẩm Hoài ngã từ trên cầu thang xuống, chính mắt hắn thấy Chu Dụ rất
quan tâm tới Thẩm Hoài, mà không có vẻ gì là giả tạo cả.
Thẩm Hoài và đám Hà Thanh Xã đi bộ sang bên kia cầu….
Chu Dụ thấy Thẩm Hoài đi sang, tay đút trong túi áo, không có
vẻ gì là quá thân cận, chỉ nói: “Thẩm bí thư, Hà trấn trưởng tới thị sát bờ
sông à? Kiến thiết đê sông hai bên bờ phải hiệp đồng thống nhất, năm nay khu bọn
tôi sẽ đầu tư gia cố lại bờ đê, bên phía Mai Khê cũng nên theo cho kịp a.”
Tuy ngữ khí Chu Dụ đầy giọng quan cách, Thẩm Hoài vẫn có thể
nhận ra ý cười nhàn nhạt trong khóe mặt nàng,
Thẩm Hoài không ưa thích đàn bà giả tạo, cầm túi xách kẹp dưới
nách, mở ra cho Chu Dụ nhìn: “Trong thị trấn bọn tôi Hà trấn trưởng là người quản
tài chính. Có điều Chu khu trưởng cô cầm súng dí đầu đầu anh ta cũng chưa hẳn
đã đào ra được nhiều tiền hơn số trong túi da này đâu…”
Thấy Thẩm Hoài đùa cợt không có vẻ gì coi mình là người
ngoài, Chu Dụ nhịn không nổi muốn trừng hắn một cái, song vẫn cố nghiêm mặt lại,
chuyển đầu quay sang hỏi Hà Thanh Xã: “Hà trấn trưởng, chẳng lẽ Mai Khê không
đào đâu ra tiền gia cố đê phòng lụt ư?”
Hà Thanh Xã không có gan cợt nhã Chu Dụ như Thẩm Hoài, nghiêm
túc trả lời: “Năm nay thị trấn tăng thêm được một ít thu nhập, nhưng chi tiêu
thế nào thì thị trấn chúng tôi còn phải thảo luận thêm. Chu khu trưởng cũng biết
tình hình ở Mai Khê rồi đấy, không thể so sánh với bên Đường Ấp được, nói không
chừng còn phải dày mặt xin khu các cô hỗ trợ…”
“Khúc sông này tuy mang danh là khu trấn cộng trị, nhưng tình
hình ở Mai Khê khu chúng tôi cũng sẽ lo lắng, nhưng cũng có mức độ.” Chu Dụ
nói, lại quay sang giới thiệu đám quan viên bên người cho Thẩm Hoài, Hà Thanh
Xã nhận thức.
Thì ra năm nay Đường Ấp có kế hoạch đầu tư 200 vạn xây dựng một
khu công viên ven sông Mai Khê, cải thiện hoàn cảnh từ cầu Mai Khê về hướng Bắc
đến tòa án nhân dân. Hiện tại Chu Dụ dẫn theo lãnh đạo ban quản lý lâm nghiệp,
ban quy hoạch kiến thiết tới men sông khảo sát địa hình thực tế.
Thẩm Hoài vừa bắt tay với đám quan viên Đường Ấp, vừa thầm tự
cảm khái: Vốn sự phát triển kinh tế giữa khu nội thành và huyện địa phương đã
không cân bằng, giờ tài chính thành phố lại chủ yếu nghiêng sang các khu, khiến
chi tiêu của những khu như Đường Ấp thoải mái hơn hương trấn xung quanh nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận