Phong Khí Quan Trường

Chương 680: Hay giúp đỡ người khác


Chương 680: Hay giúp đỡ người khác
Nếu cả Tống hệ đều thể hiện rõ thái độ bàng quan xem cuộc
vui, người khác muốn xuống tay với Mai Cương dĩ nhiên là không có quá e dè,
cũng sẽ không khoan dung mà nương tay.
Cho dù Điền Gia Canh có lòng muốn bảo vệ Mai Cương, nhưng ông
ta cũng có lập trường phe phái của ông ta phải giữ gìn, áp lực lớn đến một
trình độ nhất định, ông ta rất có thể lựa chọn vứt bỏ, mặc cho người khác tới
đánh Mai Cương.
Mai Cương lần này vay hơn bốn trăm triệu đô la Mỹ từ ngân
hàng An Điền, cũng chỉ có thể tranh nhiều thêm một ít lợi thế ở tỉnh, nhưng muốn
chống cự áp lực đến trực tiếp từ các bộ và uỷ ban trung ương, ít nhiều có chút
lực bất tòng tâm, cần phải đạt được sự ủng hộ về chính trị càng nhiều, càng rõ
ràng mới thành công.
Vào lúc đó, quan hệ của hắn và Thành Di nếu có thể làm rõ
ràng, có nghĩa là có chút khác biệt.
Ngoại trừ ba của Thành Di - Thành Văn Quang có sức ảnh hưởng
và quyền thế của Ủy viên dự khuyết trung ương ra, hắn và Thành Di quan hệ rõ
ràng, cũng đem mơ hồ bên ngoài đối với đánh giá trạng thái bên trong Tống hệ.
Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn lần này âm thầm ủng hộ Từ Phúc
Lâm, Tần Bính Khuê móc nối với Tôn Hưng Đồng nhảy phiếu, gây ra sự cố tuyển cử,
nói cho cùng vẫn là sau sự kiện Lọc dầu Từ Thành, bọn họ nhìn thấy mâu thuẫn
bên trong Tống hệ đã công khai, nhìn thấy Bác hai Tống Kiều Sinh cùng với đám
người Đới, Hạ bắt đầu áp dụng trạng thái áp chế đối với Mai Cương, nhìn thấy
Mai Cương đang trong quá trình phát triển lớn mạnh, tạm thời lâm vào trạng thái
một thân một mình.
Sự kiện tuyển cử không dễ gì gây sức ép, muốn bọn người Trần
Bảo Tề, Ngu Thành Chấn yên tĩnh một lát, nhưng không tính đến tố cáo trưng đất
lại ùn ùn kéo đến, làm cho muốn trì hoãn một lát cũng không được.
Thẩm Hoài có thể hiểu được nguyện vọng bức thiết của cô nhỏ
hy vọng hắn có thể cùng Thành Di công khai quan hệ rõ ràng, bằng không cũng sẽ
không tự mình xuống bếp, khăng khăng bảo hắn dẫn Thành Di tới dùng cơm, đây thể
hiện rõ muốn làm công tác tư tưởng cho bọn họ thôi Nhưng hắn chạy xe đạp chở
Thành Di tới đây, Tống Hồng Kỳ, Tạ Chỉ ánh mắt lộ vẻ phức tạp, cũng có thể rõ
ràng cho thấy, giữa hắn và Thành Di có nên chuyện được hay không, đều sẽ ảnh hưởng
rất lớn tới sự phát triển của tình hình.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài cũng không nén nổi than nhẹ, cười nói
với cô: - Cô út, cô chắc là cũng sẽ không trông cậy vào đứa cháu không có tiền
đồ này chứ? Hơn nữa, cha của Thành Di cũng không phải loại người có thể cho người
khác dắt mũi
- Thành Văn Quang quả thật không phải loại người sẽ để cho
người khác dắt mũi, nhưng cậu muốn biết ông ta đối với cậu và Thành Di rốt cuộc
là thái độ gì, trốn ở một bên dựa vào đó mà đoán tổng thể là không được. Tống
Văn Tuệ nói: - Cho dù có thể thành hay không, cậu cuối cùng cũng nên chủ động
giành lấy chứ
- Được, được, hai ngày nữa cháu đi Yến Kinh sẽ cố gắng thực
hiện. Thẩm Hoài trong việc này không nói lại được cô út, giơ tay đầu hàng, dù
sao hắn cũng phải về Yến Kinh một chuyến, nghĩ thầm xem coi Thành Văn Quang đã
bỏ cuộc chưa cũng tốt, nhìn đồ ăn trên bàn cơm đều đã bày ra kha khá, hỏi:
- Bên này còn muốn cháu giúp gì không?
- Không cần nữa, mấy đứa cứ đi nói chuyện phiếm đi, bên này sắp
có thể ăn cơm rồi, cậu hỏi dượng của cậu đi, buổi trưa mấy dượng cháu muốn uống
rượu gì Bên này có cô giúp việc làm giúp, không cần Thẩm Hoài chen tay chân
vào, Tống Văn Tuệ hất tay bảo hắn đi ra phòng khách.
Tất cả mọi người ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm, Tống
Đồng và Thành Di chen chúc ở mép ghế sa lon.
Nhìn thấy Thẩm Hoài bước vào, Tống Đồng đứng lên nói: - Anh
xem em rất là biết điều chứ; lại đây, cho anh ngồi cạnh Thành Di, đỡ phải anh
ngoài miệng không nói gì, trong bụng lại mắng em...
Chùm ghế salon ở phòng khách bên này, ngoại trừ ba cái dài dựa
vào tường, còn có hai cái ghé salon đơn. Ghế salon đơn hai người chen chúc cũng
có thể ngồi, nhưng ít nhiều có vẻ thân mật.
Tống Hồng Kỳ nắm tay với Tạ Chỉ, hai người thân mật chen chúc
trên một cái ghế salon; Chu Tri Bạch cùng chồng của cô út Đường Kiến Dân ngồi ở
trên đi văng nói chuyện phiếm, vốn trống một chỗ, để Tống Đồng giành chạy tới
ngồi, chỉ vào bảo Thẩm Hoài và Thành Di chen chúc mà ngồi.
Thẩm Hoài không để ý tới Tống Đồng, muốn tới kéo ghế ngồi xuống;
Thành Di không nhìn Thẩm Hoài, ngược lại người lại dịch sang bên cạnh...
Hành động lén lút của Thành Di lọt vào mắt của Tạ Chỉ, lòng
cô tràn đầy nghi hoặc và khó hiểu, đồng thời cảm nhận được Hồng Kỳ nắm tay của
cô hơi chặt một chút, cũng biết sự nghi ngờ tương tự trong lòng của Hồng Kỳ:
Khi cô nhỏ Tống Văn Tuệ muốn Thẩm Hoài và Thành Di đi lại, Thẩm
Hoài ở Đông Hoa còn chưa trở nên giàu có, chỉ có ở Mai Khê làm ra chút ít thành
tích. Lúc ấy bởi vì cha của Hồng Kỳ với Điền Gia Canh tranh giành chức vụ Bí
thư Tỉnh ủy Hoài Hải thất bại, lòng người trong nội bộ Tống hệ bất ổn, cần một
ít biện pháp gắn bó củng cố nội bộ.
Thẩm Hoài và Thành Di đi lại chính là hình thành trên cơ sở
này, cũng chỉ đến đây.
Sau khi Thành Di tiếp tục ở lại nước ngoài học, Thẩm Hoài ở lại
Đông Hoa phát triển, nhưng theo hiểu biết của Tạ Chỉ, Thành Di đối với Thẩm
Hoài không có thiện cảm, hơn nữa mấy năm qua hai người cùng nhau xuất hiện thực
sự rất hạn chế.
Thậm chí Thành Di cũng tận mắt thấy sự tồn tại của Trần Đan,
mà khi đó Thành Di không hề tức giận, không lựa chọn "chia tay" với
Thẩm Hoài, Tạ Chỉ tin rằng cô đơn giản cũng là phục tùng cho "đại cục"
của Tống hệ.
Thẩm Hoài ở bên trong Tống hệ đều bị mọi người xa lánh, Thành
Di đương nhiên không cần phục tùng đại cục, hoàn toàn có thể yên bình
"chia tay" với Thẩm Hoài, nhưng hôm nay dáng vẻ bọn họ như vậy, làm
gì có chút dáng vẻ sắp chia tay gì?
Tạ Chỉ không rõ Thành Di lúc này còn cần gì phải "đi lại"
với Thẩm Hoài, chẳng lẽ là ý chỉ của Thành Văn Quang ở sau lưng quấy phá?
Nhưng nghĩ đến đây, Tạ Chỉ lại càng nghĩ không thông.
Lấy chuyện lúc trước thúc đẩy việc kết giao của Thẩm Hoài và
Thành Di mà nói, Thành Văn Quang là một người thực sự thực tế, ông ta lúc này
còn có lý do gì tiếp tục ủng hộ Thành Di và Thẩm Hoài "đi lại"?
Thành Di dịch người sang bên cạnh, để ra chỗ trống ra hiệu hắn
tới ngồi xuống, Thẩm Hoài cũng có chút bất ngờ, nhưng nhìn thấy Tạ Chỉ không tự
giác mở miệng, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, Thẩm Hoài lại cảm thấy buồn
cười, liền theo Thành Di ngồi xuống, hỏi: - Đúng rồi, bọn em đang nói chuyện gì
thế?
- Anh Hồng Kỳ nói Tỉnh ủy điều tổ tuần tra đến Hà Phổ kiểm
tra công việc cũng vài ngày rồi, cảm thấy kỳ lạ anh sao mà còn nhàn nhã khắp
nơi đi dạo như vậy?
Thành Di nói.
Tổ tuần tra Tỉnh ủy đến Hà Phổ chủ yếu là kiểm tra công tác
chính đảng của nhân vật số một, Thẩm Hoài nhếch miệng cười, miêu tả sơ lược
nói: - Anh ở Hà Phổ lại không làm việc gì dọa nam nạt nữ, có cái gì tốt lưu lại
huyện tốn hao cùng tổ tuần tra sao?
Tạ Chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Hoài một cái, nghĩ thầm rằng thằng
khốn này cũng có mặt mũi nói như vậy, hắn ở Đông Hoa việc dọa nam nạt nữ lại ít
hay sao?
Thấy Thẩm Hoài nói đổi trắng thay đen
Tống Hồng Kỳ cũng không tiện tiếp tục xoáy vào đề tài tổ tuần
tra Tỉnh ủy này, chỉ cười nói:
- Chỉ cần không dọa nam nạt nữ, thì có thể ứng phó sự kiểm
tra của tổ tuần tra Tỉnh ủy, cũng rất thoải mái; nói làm cho tôi cũng muốn đến
địa phương làm công tác rồi...
Thẩm Hoài trong lòng nghĩ, cậu có năng lực đến địa phương
khoe khoang sao?
Trong lòng nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Thẩm Hoài không có
khiêu khích nói ra.
Hắn cho dù biết Tống Hồng Kỳ và Tạ Chỉ tới đây là muốn xem
trò hay của hắn, nhưng lúc này cũng không có ý tiếp tục làm gay gắt mâu thuẫn
trong nội bộ Tống hệ, càng không có ý định lại đem vết sẹo xấu xí trong nội bộ
Tống hệ mở ra cho người ngoài xem.
Làm như vậy, cũng chỉ có thể làm đám người Hồ Lâm và Trần Bảo
Tề càng không do dự xuống tay với Mai Cương.
Nhìn Thẩm Hoài quay mặt đi, không có tiếp lời nói đầu của Tống
Hồng Kỳ, Thành Di lại quay đầu lại, để miệng sát bên tai của Thẩm Hoài, nhẹ giọng
hỏi: - Cô út gọi anh nói cái gì thế?
- Nói chuyện vặt thôi Thẩm Hoài nói nhỏ, cô út đối với quan hệ
của hắn và Thành Di có tâm lý thực dụng, hắn có thể hiểu được, nhưng nếu nói
tình hình thực tế cho Thành Di nghe, Thành Di chưa chắc sẽ có thiện cảm với cô
út, hắn cũng chỉ có thể nói qua loa.
- Không muốn nói thì thôi, em cũng không thích nghe đâu...
Thành Di gắt giọng.
Bởi vì Thành Di ngồi hơi gần tựa về phía trước một chút, lại
muốn xoay đầu lại nói nhỏ với Thẩm Hoài, nửa người giống như rúc vào trong lòng
Thẩm Hoài, ngực, tay cũng vô tình đặt tại trên đầu gối Thẩm Hoài, giống như là
người yêu thân mật đang nói chuyện với nhau...
Tống Đồng giống như bị kích thích đứng dậy kêu lên: - Không
chịu nổi kiểu thân mật của hai anh chị này. Lại hướng về phía nhà ăn gọi mẹ của
cô: - Cơm trưa chuẩn bị xong chưa, lại không có cơm ăn, chúng ta sắp để Thẩm
Hoài và Thành Di chết đói rồi
- Được rồi, được rồi, mấy cô cậu có thể lên bàn rồi. Tống Văn
Tuệ từ trong nhà ăn đi tới, chào hỏi mọi người, hỏi Thẩm Hoài: - Cậu xế chiều
hôm nay còn có kế hoạch gì không?
- Một thời gian không đi gặp ông Thôi rồi, lần này để người
khác chuẩn bị hai hộp lá trà ngon, buổi chiều cháu qua chỗ ông ấy... Thẩm Hoài
nói.
Thôi Hướng Đông trở mặt với nhà họ Tống, khi năm đó cha hắn Tống
Kiều Sinh trong sự cố thuyền ở hạm đội Hoài Hải điều tra chỉnh đốn Thôi Hướng
Đông, Tống Hồng Kỳ tất nhiên không tiện đi theo Thẩm Hoài đi thăm hỏi Thôi Hướng
Đông, cũng chỉ có thể làm như không nghe thấy hắn nói những lời này.
Tống Văn Tuệ hỏi Thành Di: - Con cùng Thẩm Hoài đi hả?
- Thành Di buổi chiều còn phải làm... Thẩm Hoài sợ cô đeo bám
chặt, làm cho Thành Di không xuống đài được, liền thay Thành Di trả lời câu hỏi
của cô.
- Cũng có thể gọi điện thoại đến đơn vị xin nghỉ phép. Thành
Di vui vẻ thấp giọng nói một câu, giống như oán giận Thẩm Hoài buổi chiều không
chủ động mời cô qua.
Thành Di thốt ra lời này, Tống Văn Tuệ quả nhiên là mặt mày hớn
hở, cũng không nói Thẩm Hoài hẹn Thành Di không có thành ý, chỉ lôi kéo Thành
Di vào nhà ăn, quả nhiên là so với con gái Tống Đồng còn thân hơn; nhưng Tống Hồng
Kỳ và Tạ Chỉ lại là ngơ ngác nhìn nhau, quả nhiên là không hiểu quan hệ của Thẩm
Hoài và Thành Di sao mà thân thiết đến mức độ này, chẳng lẽ bọn họ cũng đã ở
chung hay sao?
Tống Hồng Kỳ, Tạ Chỉ muốn tới đây xem kịch hay, lại bị
"quan hệ" của Thành Di và Thẩm Hoài làm cho trong lòng hoang mang rối
loạn, ăn cơm xong liền chào và rời khỏi.
Chiếc xe ở trước tòa cao ốc, tự có Liêu Đức Chí cho người đi
xử lý; buổi chiều cũng thoải mái, Thẩm Hoài liền cùng Thành Di ngồi trên xe buýt
du lịch mới mở của Từ Thành, mang theo hai hộp lá trà và một vài món quà khác,
đến chỗ khu du lịch mà cán bộ hải quân đã nghỉ hưu ở, thăm hỏi Thôi Hướng Đông.
Xe buýt du lịch chỉ chạy đến giữa sườn núi, Thẩm Hoài và
Thành Di đi dọc theo bóng cây lên trên núi.
Trên núi cây lá rậm rạp, gió thổi mát rượi, tuy rằng không phải
cuối tuần, nhưng đường núi có không ít du khách tới đây nghỉ mát Mới trung tuần
tháng sáu, Hoài Hải đã bước vào mùa nóng bức nhất trong năm, chỉ có trong núi
là mát mẻ.
Mặc dù khi ở nhà của cô út Thành Di tỏ ra khéo léo hợp lòng
người, nhưng sau khi đi khỏi thì ít nhiều có chút trầm tĩnh, đi trên đường núi,
Thẩm Hoài hỏi: - Sao mà giờ lại không nói gì nữa?
- Mai Cương có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Thành Di hỏi.
- Tại sao lại hỏi vậy? Thẩm Hoài hỏi.
- Tổ tuần tra Tỉnh ủy đến Hà Phổ kiểm tra chuyện công tác, quả
thật em sớm đã biết rồi...
Thành Di nói.
- Ồ. Thẩm Hoài cũng có chút ngờ vực khó hiểu, hỏi: - Ba của
em nói cho em sao?
- Không phải. Thành Di lắc đầu, nói: - Đàm Tinh Tinh vào tỉnh
muộn hai tháng so với em, vẫn luôn công tác bộ phận tác phong và kỷ luật, mà em
ở bộ phận pháp lý quốc tế, nếu không phải cô ấy chủ động tới tìm em, ở cùng một
cao ốc thì cũng không thể nào có cơ hội gặp được. Cô ấy vài ngày trước gặp em,
tổ tuần tra Tỉnh ủy đến Hà Phổ kiểm tra chuyện công tác, chính là cô ấy nói cho
em biết đấy, giống như là đặc biệt nói với em chuyện này Anh cũng cảm thấy kỳ lạ
chứ?
Thẩm Hoài không nén nổi thở dài, buông thõng tay, tỏ vẻ không
có gì để nói đối với việc này, Đàm Khải Bình, Tô Khải Văn ở sau lưng không muốn
làm người ngoài cuộc, đơn giản muốn thông qua Đàm Tinh Tinh thử thăm dò chút gì
đó từ bên Thành Di. Thành Di ngược lại đã sớm đoán được hành động của Đàm Tinh
Tinh chưa chắc là đơn thuần, mới không nói với hắn việc Đàm Tinh Tinh đã làm việc
ở tỉnh.
- Vừa rồi ở nhà cô út, Tống Hồng Quân và Tạ Chỉ, lại vội vàng
nhắc tới chuyện này. Thành Di tiếp tục nói: - Em nhìn như thế này cũng không phải
là đặc biệt ngu xuẩn, liền nghĩ anh rốt cuộc làm chuyện thương thiên hại lý gì,
làm cho cả đám bọn họ đều chạy tới xem kịch hay của anh?
- Em không phải là hỏi cô út nói nói gì với anh ở trong phòng
bếp sao?
Thẩm Hoài mấp máy miệng, nói: - Lần này là có người chạy đến
bộ Nông nghiệp tố cáo Hà Phổ vi phạm quy định trưng đất, mà những người khác
trong nhà họ Tống cùng với Hạ, Đới đều lựa chọn đứng ngoài cuộc Cô út cũng là
có chút lo lắng, liền muốn anh lừa giành được em trước rồi hẵng nói
- Vậy anh sao lại không lừa chứ? Thành Di mím môi hỏi: - Nói
không chừng em sẽ bị lừa thật đấy...
- ... Thẩm Hoài nghe Thành Di nói như vậy, không nén nổi cũng
có chút dao động, xoay người lại, nhìn đôi mắt to của Thành Di xinh đẹp vài
giây, nghiêm trang hỏi: - Thật ra là em hay giúp đỡ người khác, không quen nhìn
bọn họ ức hiếp anh, đúng không?
Thành Di bật cười thành tiếng, hỏi: - Nếu không thì anh nghĩ
sao nữa?
- Anh suýt chút nữa tưởng em thích anh rôi. Thẩm Hoài vỗ
trán, nói: - Chân tướng thật sự là tàn khốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận