Phong Khí Quan Trường

Chương 651: Hủy phố


Chương 651: Hủy phố
Phố Quý Bà nằm ở giữ khu thương mại điện tử Kiến Trung và tòa
cao ốc liên thương Bằng Duyệt, cách nhau 200300m, nói là phố, nhưng thực tế là
một con hẻm nhỏ bề mặt được phủ lớp nhựa đường. Các cửa hàng dọc con phố chủ yếu
kinh doanh vật dụng và quần áo trang sức cho giới nữ cấp trung và thấp, dần dà
được mọi người tương truyền thành "Phố Quý Bà", mà tên cũ trước kia
thì hiếm có người biết tới.
Phố Quý Bà không dài, từ hướng Nam đến hướng Bắc chỉ 500600m,
bên đường đều là nhà dân cũ, những năm 80 liền trở thành nơi tập trung các cửa
hàng nữ trang chủ yếu trong thành phố. Ngoài các cửa hàng nữ trang, còn có rất
nhiều nhà hàng ăn uống tiện dụng, có mùi vị rất đặc sắc
Thẩm Hoài và Dương Hải Bằng, Trần Đồng ăn bữa cơm đạm bạc,
tán gẫu, tự nhiên sẽ không đặc biệt chạy đến vườn Thượng Khê hoặc tầng thượng
tòa cao ốc Thiên Hành, mà ở phố Quý Bà tìm một nhà hàng, thoải mái dễ chịu, còn
gần gũi với phố phường.
Đối với Dương Hải Bằng mà nói, nhìn những nữ nhân xinh đẹp đi
lại đầy đường càng đáng để nhắm rượu hơn bất cứ phong cảnh nào.
Đi đến lầu hai của nhà ăn Tây Tự, bọn Thẩm Hoài nhìn thấy gần
cửa sổ còn có một cái ghế dài còn trống, đi qua ngồi xuống, nhìn ngắm dòng người
dạo phố dưới lầu, quả là giới nữ là chính.
Hoàng hôn mùa xuân tháng 4, tiết trời ấm lại, không ít cô gái
đều bắt đầu mặc váy dài áo mỏng, dáng người thướt tha, dáng điệu uyển chuyển,
quả thực là còn tuyệt hơn đến vườn Thượng Khê ngắm các cô phục vụ xinh đẹp.
Tuy nhiên, ngoài dòng người đi dạo phố vào buổi chiều tối,
còn có mấy nhân viên làm việc xử lí đất đai thành phố, dọc đường dán các tiêu
ngữ tuyên truyền theo sự bố trí công việc trong thành phố. Phố Quý Bà bên này
năm nay cũng sắp hủy đi.
Nhà hàng mà Thẩm Hoài cùng Dương Hải Bằng, Trần Đồng vào rất
nổi tiếng trong thành phố, thức ăn ngon, giá cả vừa phải, đang lúc dùng cơm thì
lầu hai cũng không còn chỗ trống nào
Trần Đồng nhìn bên đường có mấy nhân viên làm việc đang dán
tiêu ngữ tuyên truyền, than nhẹ, nói: - Cái ngỏ này còn đáng giữ lại hơn phố cổ
Mai Khê, nếu là thật hủy đi thì rất đáng tiếc đấy
Thành cũ của Đông Hoa trước kia, đại thể hình thành quy mô
vào thời Minh - Thanh, ngay tại mảnh đất Thúy Hồ Bắc Tân này, vuông vức, ước chừng
45km.
Tường thành trước kia sớm đã không thấy tung tích, cái hào dẫn
nước Thúy hồ mà thành thì vẫn còn, cũng trở thành khu phong cảnh chủ yếu nhất nằm
ngoài khu thành cổ.
Gần giống với dọc tuyến đường Nhân Dân, còn có chút ít di
tích lịch sử như gác chuông, thư viện, văn miếu. Đây là trung tâm thương nghiệp
tuyệt đối của Đông Hoa, ngoài tập trung các ngành như ăn uống vui chơi giải
trí, tài chính thương mại chủ yếu của thành phố Đông Hoa, cơ quan thị chính
cũng chủ yếu tập trung ở mảnh đất này.
Khu thành cổ thuộc khu Đường Áp về quy hoạch hành chính,
nhưng thành phố đối với khu thương nghiệp trung tâm này từ trước tới giờ vẫn là
trực tiếp nắm giữ. Thu nhập từ thuế cùng với trưng đất chuyển nhượng và thu
vào, nhập vào tài chính cấp thành phố, quy hoạch, xây dựng đô thị, đầu tư cùng
với công việc quản lí thành phố, cũng đều không liên hệ, không có quan hệ với
khu Đường Áp.
Công trình cải tạo khoanh vùng thương nghiệp khu thành cổ
phát triển cùng với sản nghiệp Tây Pha Áp, là hai việc mà Trần Bảo Tề sau khi
nhậm chức phải nắm bắt. Năm ngoái khu thương mại điện tử bắt đầu, đường Hồ Tân
cải tạo cùng với các hạng mục tòa cao ốc liên thương Bằng Duyệt đều thuộc phạm
vi cải tạo của khoanh vùng thương nghiệp khu trung tâm thành phố.
Mai Cương Hệ bên này, Hùng Văn Bân cũng đề xuất nguyên tắc
xây dựng quy hoạch "Giữ lại phong cách và diện mạo cũ, phát triển thành phố
mới" cho thành phố, hy vọng có thể giữ lại hoàn chỉnh mấy con hẻm cũ với
di mạo lịch sử ở khu trung tâm thành phố, tuy nhiên khi quy hoạch thành phố mới
ra lò, ý kiến của Hùng Văn Bân không được tiếp nhận.
Nhóm người Trần Bảo Tề vẫn chủ trương ngoài mấy kiến trúc văn
vật trọng điểm giữ lại, những thứ khác toàn bộ hủy đi, lấy đất toàn lực phát
triển khoanh vùng thương mại kinh tế.
Thẩm Hoài cũng không mãnh liệt phản đối phương án "Hủy
toàn bộ" của bọn Trần Bảo Tề, tuy đáng tiếc nhưng cũng biết rõ một số khó
khăn thực sự trước mắt của Đông Hoa nằm ở chỗ đó, liền nói với Trần Đồng: - Trừ
phi khu vực này đóng băng lại không sửa đổi, nếu không nói giữ lại rất khó khăn
- A, anh Thẩm Hoài cũng dùng cơm ở đây à?
Thẩm Hoài nghe thấy tiếng chào hỏi nho nhỏ, quay đầu lại, đầu
của Sơn Kỳ Tín Phu đột nhiên từ phía sau dãy ghế của hàng bên trái ló ra, nhìn
thấy anh ta chào hỏi.
Là đại biểu toàn quyền của Phú Sĩ ở Đông Hoa, Sơn Kỳ Tín Phu
cũng được xem là nhân vật quyền thế của Đông Hoa.
Ngoại trừ hạng mục 300.000 tấn lò điện thép, Thép Phú Sĩ cùng
với tập đoàn Trường Thanh, quy mô hạng mục lò điện thép Tân Kiến tập đoàn Tỉnh
Cương sẽ đạt đến 1.000.000 tấn, tiến độ thiết lập hạng mục không chậm hơn nhà
máy thép Tân Phổ, cũng lập tức sắp làm xong chủ thể rồi.
Thẩm Hoài cũng một hồi chưa đối mặt với Sơn Kỳ Tín Phu, không
ngờ ông ta có thể trốn ở nhà hàng này ăn cơm cùng bạn.
Đối diện với Sơn Kỳ Tín Phu là đôi nam nữ thanh niên, nam
thanh nữ tú, nam khoảng 28-29 tuổi, tương đương với Thẩm Hoài.
Nhóm người Thẩm Hoài lên lầu liền chú ý đến đôi nam nữ này,
nhưng Sơn Kỳ Tín Phu lại ngồi ngay phía sau lưng bọn họ, hai bên không thể nào
đối mặt.
Quan hệ giữa hai bên tuyệt đối không thể nói là hòa thuận,
nhưng đều là người muốn thể diện, sau khi gặp mặt thì hàn huyên lãnh đạm cũng
là tất yếu, Thẩm Hoài cũng đứng lên chào hỏi: - Thật là trùng hợp, Sơn Kỳ tiên
sinh cũng ngồi ở đây Dương Hải Bằng và Trần Đồng cũng không thể ngồi, đứng dậy
cười phụ họa, cũng tính là chào hỏi.
- Anh An Điền đây, là phó tổng của công ty Trú Ninh ngân hàng
An Điền, đối với anh Thẩm Hoài cũng là ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay khéo gặp mặt,
âu cũng là có cơ duyên Sơn Kỳ Tín Phu giới thiệu với Thẩm Hoài về người thanh
niên ngồi đối diện với ông ta.
- An Điền Trí Thành xin Chủ tịch huyện Thẩm chiếu cố nhiều
hơn. An Điền Trí Thành đứng lên, nói một câu khách sáo rất Trung Quốc.
Thẩm Hoài sớm đã nghe tiếng tăm của An Điền Trí Thành, biết
anh ta là người đại diện chủ yếu của tài phiệt An Điền ở Trung Quốc, nhưng
không ngờ tới thanh niên trước mắt chính là An Điền Trí Thành.
Tiếng phổ thông của An Điền Trí Thành khá tốt, hơn nữa ăn mặc
cũng đều là cảm giác của thanh niên tầng lớp giàu có quốc nội, nhìn xem anh ta
làm việc ở Trung Quốc hai năm, dung hợp tương đối tốt, khi Thẩm Hoài vừa lên lầu,
khi đối mặt với tiểu tử này, còn không nghĩ rằng anh ta là người Nhật Bản.
Ánh mắt Thẩm Hoài lại liếc qua cô gái bên cạnh, An Điền Trí
Thành là một phần tử của tài phiệt An Điền, cô gái bên cạnh An Điền Trí Thành
có bao nhiêu xinh đẹp cũng không thể khiến người ta kinh ngạc, xem dáng khoảng
22-23 tuổi, trên khuôn mặt vẫn còn hơi thở thuần khiết.
Thẩm Hoài gật nhẹ đầu về phía An Điền Trí Thành nói: - Phó tổng
An Điền khách khí rồi.
- Hiếm mới gặp nhau, tôi muốn mời Chủ tịch huyện Thẩm cùng
dùng cơm, có thuận tiện không? An Điền Trí Thành nói.
- Nên là chúng tôi "địa chủ chi nghị" (nghĩa là người
chủ địa phương phải có nghĩa vụ chiêu đãi khách ) Trong lòng Thẩm Hoài cũng phiền
khi tiếp xúc với Sơn Kỳ Tín Phu và An Điền Trí Thành, nhưng An Điền Trí Thành
chủ động mời, hắn không muốn quay đầu đi xuống lầu, mặt lạnh cự tuyệt cách bàn
mà ngồi, chỉ có thể càng không được tự nhiên.
Nhóm người Thẩm Hoài còn chưa bắt đầu gọi món, bên Sơn Kỳ Tín
Phu đã đưa đồ ăn lên, nhưng cũng chưa ăn bao lâu.
An Điền Trí Thành kiên trì để phục vụ dọn toàn bộ thức ăn và
rượu lên, mời Thẩm Hoài, Dương Hải Bằng, Trần Đồng đến ghế dài của bọn họ.
Sau khi ngồi xuống, Thẩm Hoài mới biết cô gái bên cạnh An Điền
Trí Thành cũng là người Nhật Bản, tên Tiêu Kỳ Trạch, diện mạo lại giống với một
nữ minh tinh, không có nét đẹp đặc biệt như Trương Dương, mà làm cho người ta ngấm
vào tim phôi cảm giác dịu dàng.
Tiếng Trung của Tiêu Kỳ Trạch dường như không tốt lắm, Thẩm
Hoài ngồi xuống, cô ấy nhìn Thẩm Hoài rồi dùng tiếng Nhật nói với An Điền Trí
Thành: - Anh nói anh ta là cán bộ chính phủ Trung Quốc, anh hỏi anh ta xem tại
sao chính phủ Trung Quốc phải hủy bỏ con phố này? Làm như vậy không thấy đáng
tiếc hay sao?
An Điền Trí Thành nhìn Thẩm Hoài một cái, sắc mặt cười cười rồi
nói với Tiêu Kỳ Trạch: - Chủ tịch huyện Thẩm hiểu tiếng Nhật, em có thể trực tiếp
hỏi anh ấy.
- Rất xin lỗi, vừa rồi mạo muội rồi. Tiêu Kỳ Trạch không được
Sơn Kỳ Tín Phu và An Điền Trí Thành nhắc nhở trước, vì vậy nói chuyện với An Điền
Trí Thành tương đối tùy ý, cũng coi như là thị phi nghị luận sau lưng người
khác, lúc này không ngừng xin lỗi.
Thẩm Hoài nhìn Sơn Kỳ Tín Phu một cái, thấy thần sắc trong mắt
ông ta có chút âm quang bất định, đại khái là chuyện xưa đàm phán trước kia.
- Cô Tiêu Kỳ Trạch khách khí rồi. Thẩm Hoài không có ý định
nói với Tiêu Kỳ Trạch về vấn đề trưng đất giải phóng mặt bằng của quốc gia, đơn
giản hàn huyên một chút, rồi không nói tiếp nữa.
An Điền Trí Thành lại không dễ dàng buông tha ý tứ của Thẩm
Hoài, nói: - Đúng rồi, chủ tịch huyện Thẩm cùng anh Trần Đồng vừa rồi cũng nói
đến việc giải phóng mặt bằng của ngỏ hẻm này. Là người ngoài, cũng cảm thấy cán
bộ Trung Quốc các anh, khi đối đãi với những đồ vật lão tổ tông truyền lại, có
hơi không quá quý trọng rồi.
Tuy rằng con hẻm này thật phải dỡ bỏ, trong lòng Thẩm Hoài
cũng thấy đáng tiếc, nhưng hắn không thích sự truy vấn tương đối gay gắt của An
Điền Trí Thành, cũng tin tưởng tiểu thư giàu có Nhật Bản như Tiêu Kỳ Trạch là
không thể hiểu khó khăn tài chính địa phương là khái niệm gì, thản nhiên nói: -
Sự kế thừa của văn hóa chúng tôi, chú trọng một cái vô hình mà có chất. Lịch sử
tất yếu để lại cần phải bảo vệ, mà một khi xung đột với dân sinh, khi cần lựa
chọn thì chúng tôi phải lựa chọn nghiêng về cái sau. Hiện nay Nhật Bản có cán bộ
cùng nhà doanh nghiệp với tinh thần phải thiết thực như vậy, cũng không thể ở số
ít.
Câu trả lời của Thẩm Hoài, đương nhiên khó khiến cho Tiêu Kỳ
Trạch vừa ý, nhưng cô ấy lúc này cũng không mạo muội nói chuyện.
An Điền Trí Thành chỉ cười, lấy lời nói chuyển răng, chuyển
qua là được rồi, giằng co thì biến thành không khôn ngoan.
Thẩm Hoài nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình cũng phức tạp.
Thị trấn cổ Mai Khê có thể giữ lại rất tốt trong tay hắn và đạt
được sự cải tạo thương nghiệp hóa rất tốt, là có nguyên nhân đặc biệt:
Đầu tiên là lúc ấy Mai Khê vẫn chưa tiến hành chế độ thay đổi
nhà ở triệt để, kiến trúc hai bên thị trấn Mai Khê, đại đa số vẫn là trấn thuộc
tư sản, trên danh nghĩa là cho các hộ gia đình thuê ở; Thứ hai là thị trấn cổ
Mai Khê lúc ấy chưa thể hiện ra giá trị thương mại gì, người sống trong hẻm
ghét âm u, có một việc là ngay cả xe con cũng khó chạy vào, việc trưng thu và ổn
định có thể tiến hành dễ dàng, giá thành thu xếp bồi thường cũng thấp.
Khi thị trấn cổ Mai Khê cải tạo, trong thị trấn rất dễ dàng
liền trưng thu bất động sản bên đường, sau cải tạo đổi cánh đồng thương nghiệp
ra bán hoặc cho thuê kinh doanh.
Thị trấn cho dù từ giữa trực tiếp không có lợi, nhưng cũng
không có trợ cấp tiền, hoàn cảnh xung quanh cũng cải thiện rất lớn, còn nâng
cao lượng thu nhập thuế doanh nghiệp, tạo ra lượng lớn cương vị vào nghề.
Hiện tại phố Quý bà này, kiến trúc bên đường đại đa số cổ xưa
không chịu nổi, sau khi thay đổi chế độ nhà ở, quyền tài sản phân tán đến trong
tay hộ gia đình, việc trưng thu liền trở nên phức tạp rườm rà.
Đồng thời thương mại của con phố này mở rộng đầy đủ, từ cuối
những năm 80 đều mở đầy những cửa hàng kinh doanh áo quần trang sức nữ trang,
tiền thuê càng ngày càng cao, điều này có nghĩa giá thành trưng thu kiến trúc
bên đường rất cao.
Hiện tại nếu như nói chỉ lấy cũ sửa cũ, sau khi cải tạo thì cửa
hàng không gia tăng diện tích, không thể theo việc gia tăng diện tích mà đạt được
bồi thường cải tạo đầy đủ, vậy ngoài việc bồi thường lượng lớn cho chủ doanh
nghiệp và hộ thương nghiệp, trong thành phố còn phải dán thêm lượng lớn kinh
phí tu sửa.
Việc tu sửa hình thức cũ sang lầu gỗ, giá thành rất cao, thậm
chí còn cao hơn rất nhiều lần so với việc xây dựng lại cái lầu nhỏ. Thành phố
đâu có tài lực lớn như vậy để đi trợ cấp cái này?
Tình hình hiện tại, hoặc khu thành này không thay đổi, tài
chính địa phương cũng đủ dư dả rồi, không để ý đến ba năm trăm triệu tiền trợ cấp
rồi nói; nếu như hiện tại nhất định phải thay đổi, vậy cũng chỉ có thể nói dỡ
xuống, từ lượng lớn cánh đồng thương nghiệp chuyển nhượng tiền mới có khả năng
đạt được bồi thường mặt bằng và lượng lớn tiền cần thiết thay đổi hoàn cảnh.
Về phần phân tán lượng tiền liên hợp chủ doanh nghiệp để cải
tạo ngỏ hẻm, nói đơn giản, trên thực tế không có khả năng thực hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận