Phong Khí Quan Trường

Chương 926: Đánh gãy chân.


Chương 926: Đánh gãy chân.
Bệnh viện nhân dân huyện ở thành phố mới Lâm Cảng còn đang
trong quá trình xây dựng, nhanh nhất cũng phải kéo dài tới mùa thu mới hoàn
thành, trấn Thành Quan nhìn đơn giản nhưng điều kiện phòng chăm sóc đặc biệt
cũng không tệ, nửa tầng lầu đều dành riêng cho Thẩm Hoài vì lo sẽ có bệnh nhân
khác đi vào quấy rầy anh nghỉ ngơi.
Phòng chăm sóc đặc biệt có cả thư phòng, phòng tiếp khách, thậm
chí có cả một gian để cho người đi cùng nghỉ ngơi, trang hoàng tuy nói không phải
xa hoa nhưng thông qua từ sàn nhà đến chiếc giường sang trọng, nhìn ra ngoài cửa
sổ là một con sông nhỏ, hai bên sông vào mùa đông cành liễu rủ xuống nhìn rất
duyên dáng, chỉ là nước sông hơi vẩn đục một chút.
Bí thư huyện ủy bị thương nhập viện, không chỉ có bệnh viện từ
trên xuống dưới tinh lực được huy động tối đa, thậm chí ngay cả phòng y tế huyện
bện kia cũng coi đây là một cơ hội lớn, bí thư tổ đảng, cục trưởng phòng y tế
huyện Kỷ Minh Đường cũng nhân cơ hội đến bệnh viện kiểm tra thường xuyên cho Thẩm
Hoài, tập hợp lại xin chỉ thị đến hai lần.
Bệnh viện đặc biệt sắp xếp cho Thẩm Hoài hai y tá chăm sóc vô
cùng xinh đẹp, lanh lợi, tay chân nhanh nhẹn tiến hành đo huyết áp, đo nhiệt độ
cơ thể, viện trưởng bệnh viện nhân dân huyện là Triệu Thần Dương, Cục trưởng y
tế huyện Kỷ Minh Đường cùng những người khác dường như chen lấn đầy trong phòng
khách khá rộng rãi, sốt ruột chỉ đạo hai cô y tá nhỏ giúp Thẩm Hoài đo nhiệt độ
cơ thể, đo huyết áp, khiến cho hai cô y ta nhỏ gấp gáp đến độ toát mồ hôi, Thẩm
Hoài cảm thấy phiền phức vô cùng.
Phải rất vất vả mới làm xong được kiểm tra định kì, đuổi hết
những người xung quanh ra ngoài, đuổi cả Đỗ Kiến đã hai ngày nay canh giữ trong
bệnh viện, Thẩm Hoài lau trán đã đẫm mồ hôi, những người vừa rồi xem anh như một
con rối vậy, nhìn Thành Di ai oán nói:
- Thực không chịu nổi những người này, đo huyết áp mà giống
như sinh ly tử biệt, thực gây áp lực cho anh.
- Làm lãnh đạo không phải thích được trước ủng sau hộ sao?
Càng như vậy lại càng cảm thấy được tôn trọng đấy, bất kể là đẳng cấp hay địa vị
cũng vì như vậy mà làm nổi bật. Nếu anh không như vậy lại là người khác biệt đấy.
Thành Di đứng dựa vào thành lan can, cười nói:
- Em thấy như vậy cũng rất tốt, hai cô y tá tay chân nhanh nhẹn,
em nhìn cũng rất thích. Nếu như chỉ mình các cô ấy đến đây kiểm tra cho anh,
anh không khống chế được lại táy máy tay chân, trên đầu lại có thêm mấy chỗ nữa
xem anh có thể tìm được cớ không.
- Em cũng để ý hả?
Thẩm Hoài ngồi xuống ghế nằm ở ban công, ngẩng đầu lên nhìn
thấy khuôn mặt mê người của Thành Di, thấy khuôn mặt cô dưới ánh mặt trời nhu
hòa trong vắt, da thịt mịn màng trắng nõn giống như loại ngọc hảo hạng, đôi mắt
sáng ngời thâm thúy như cười như không, anh giơ tay xoa hai má mềm mại của cô
nói:
- Để anh bảo bệnh viện đổi hai cô ấy thành hai bà già nhé.
- Em không thèm ghen đâu.
Thành Di kéo tay của Thẩm Hoài đang sờ loạn trên mặt xuống, nắm
trong tay mình, rồi lôi cái ghế ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hoài, thân thể thoải
mái tựa vào người Thẩm Hoài, lấy tay sờ cằm đầy râu nói:
- Anh hãy đổi hai thanh niên cường tráng đến đây, người khác
cũng chỉ cho rằng khẩu vị của anh kỳ lạ mà thôi. Em vẫn hi vọng vị hôn phu của
em ở trong mắt người khác cho dù có háo sắc cũng còn tốt hơn bình thường.
Thấy Thành Di có bản lĩnh làm tổn thương người khác hạng nhất,
Thẩm Hoài cũng chỉ có thể cười ha hả.
Thành Di còn nói thêm:
- Anh không cần phải nói bóng nói gió xem thực ra trong lòng
em nghĩ như thế nào, vì chúng ta là quan hệ người nhà, em đối với anh cũng
không có hi vọng gì nhiều nên anh cũng không cần lo lắng em sau này sẽ giống
như Tạ Chỉ đi tìm cái chết…
- Em nói vậy thật sự làm anh đau lòng đấy.
Thẩm Hoài tay ôm lấy mặt Thành Di, kéo cô gần trong gang tấc
rồi nhìn chăm chăm vào đôi mắt thâm thúy mê người của cô, nói:
- Anh còn tưởng rằng anh ở trong lòng em có một vị trí rất
quan trọng cơ đấy.
Thành Di xoay người ghé vào lồng ngực của Thẩm Hoài, cũng
nhìn chăm chăm vào ánh mắt của anh, nói:
- Anh nghĩ sao?
Thẩm Hoài mặc cho Thành Di tựa vào ngực anh, vén mái tóc dài
đen nhánh của cô sang một bên, nhìn lên đỉnh trần nhà. Anh thấy Tạ Chỉ vì Hồng
Kỳ mà có phản ứng mạnh như vậy, anh rất sợ hôn nhân với Thành Di sẽ trở thành
bi kịch, nhưng lại có quá nhiều tình cảm hỗn loạn kết giao trong cuộc đời của
anh khiến cho anh khó có thể thoát ra được.
Thấy Thẩm Hoài lâu không nói câu nào, Thành Di hôn một cái
lên môi của anh, nằm tựa vào lồng ngực của anh, nhẹ nhàng nói:
- Tính cách của anh như thế nào em còn không biết. Anh nói
xem vì tính cách của anh mà em phải tìm đến cái chết hay sao? Anh lần này lén
lút đi Du Sơn chính là vì cô nào em không thèm hỏi. Em chỉ hi vọng về sau đừng
làm hại ai là được rồi.
Thẩm Hoài biết rõ không thể đem chuyện ban đêm một mình lái
xe đi Du Sơn nói cho rõ, nhưng bị Thanh Di trực tiếp vạch trần anh cũng chỉ có
thể ho khan che giấu.
Nhìn Thẩm Hoài có tật giật mình Thành Di vừa giận vừa buồn cười,
đánh anh một cái.
Đúng lúc này Đỗ Kiến gõ cửa, liếc mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng
của Thành Di, đưa điện thoại trong tay cho Thẩm Hoài:
- Bí thư Thẩm, có điện thoại tìm anh.
Thẩm Hoài cũng không biết ai gọi điện mà khiến cho Đỗ Kiến
không nhắc đến tên trước mắt Thành Di, anh nhận di động, thấy trên màn hình di
động là số điện thoại cá nhân, cũng không biết là ai nói:
- Tôi là Thẩm Hoài.
- Bí thư Thẩm, tôi là Chu Thiến, nghe nói anh bị thương tôi
muốn tới đó thăm hỏi anh, không biết có bất tiện gì không?
Đã lâu không gặp Chu Thiến, nghe giọng trong điện thoại của
cô lộ ra rất nhiều do dự cùng bất an, Thẩm Hoài biết Chu Thiến sẽ không vô
duyên vô cớ đến đây thăm bệnh,bỏ qua một số chuyện, trầm ngâm một lát nói:
- Có phải có chuyện gi không?
Anh cố ý hỏi một cách mơ hồ.
- Là Từ Chí.
Chu Thiến ở đầu dây bên kia thừa nhận.
- Chân của anh ấy bị người ta đánh gãy xương, nhưng anh ấy
không dám báo cảnh sát cũng không nói là ai đánh anh ấy bị thương, chỉ nói có
người sẽ không bỏ qua cho anh ấy, nói tôi có thể cứu anh ấy một mạng. Tôi nói
là anh ấy thật hồ đồ, anh ấy bảo tôi gọi điện thoại cho Bí thư Thẩm ngài.
Thẩm Hoài tuy rằng muốn mặc kệ loại người như Từ Chí nhưng lại
mềm lòng với Chu Thiến, nói:
- Có phải cô còn ở chỗ chị của cô?
- Vâng! Từ Chí tìm được nhà của chị tôi, chị gái cùng anh rể
tôi cũng không biết phải làm sao. Tôi gọi điện cho chủ nhiệm Vương, chủ nhiệm
Vương nói hay là gọi điện thoại báo cho anh biết trước.
Chu Thiến ở đầu dây bên kia điện thoại nói.
Thẩm Hoài nói:
- Hai người cùng nhau dẫn anh ta đến bệnh viện nhân dân huyện,
chủ nhiệm Đỗ sẽ cho cô biết địa chỉ, cô bảo Vương Vệ Thành cũng đến gặp tôi một
chuyến …
Dứt lời anh đưa điện thoại cho Đỗ Kiến, bảo ông ta xuống dưới
lầu dẫn Chu Thiến và Từ Chí lại đây.
Không gọi Đới Ảnh vì không muốn Hồ Lâm nghi ngờ, cho nên Thẩm
Hoài vẫn chưa công khai với mọi người về việc bên người của Thánh Qũy xảy ra vấn
đề, có điều Vương Vệ Thành không ngốc, biết tin Từ Chí sẽ không vô duyên vô cớ
bị người ta đánh gãy chân, lại dây dưa đến chị em Chu Ngọc và Chu Thiến, muốn
giải quyết vấn đền phiền toái này thì chỉ có Thẩm Hoài đứng ra mà thôi.
Thẩm Hoài đem chuyện của Từ Chí và Chu Thiến nói sơ lược cho
Thành Di biết, nhíu máy nói:
- Dạo này chuyện rắc rối nhiều quá, muốn mặc kệ cũng không được.
Đối với loại người có tính cách lươn lẹo như Từ Chí, Thành Di
cũng không thể nói được gì.
Một lúc sau Đỗ Kiến, Vương Vệ Thành liền mang theo người đến,
Thành Di cũng không muốn chen vào công việc của Thẩm Hoài, cầm lấy đồ tùy thân
cùng tư liệu và laptop đến thư phòng xử lý công việc.
Thẩm Hoài mời Tôn Tốn, Chu Ngọc ngồi xuống, nhìn thấy Từ Chí
chống gậy, đùi phải bó thạch cao, bước thấp bước cao đi tới. Anh chỉ gặp Từ Chí
một lần, ấn tượng không thể nói là sâu sắc, nhưng tuyệt đối không phải là người
dáng vẻ thảm hại trước mặt gò má sấu hoắm, sắc mặt tái nhợt, hai mắt cụp xuống
không dám nhìn thẳng người khác, xem ra gã tự phá hủy chính bản thân mình.
Thẩm Hoài mở một cánh cửa sổ, châm một điếu thuốc lên hút, hỏi
Từ Chí:
- trợ lý Chu nói chân của anh bị thương, là bị người ta đánh
đập sao không đi báo cảnh sát lại nhất định muốn gặp tôi, có chuyện gì không?
- Bí thư Thẩm, tôi ngay cả heo chó cũng không bằng, phụ lòng
tin tưởng của anh, là tôi với Hồ Lâm …
Từ Chí khóc nức nở, tự chửi mắng bản thân mình so với heo chó
cũng không bằng.
Thẩm Hoài ra dấu tay ra hiệu cho Từ Chí dừng lại, nhìn chằm
chằm vào Từ Chí đến lúc này cố làm ra vẻ mặt, nói:
- Anh nói trọng điểm đi, tôi vẫn chưa hề tin tưởng anh.
- Tôi đã đem bản tư liệu dự thảo dự án Tân Giang giao cho thư
ký Lưu Nam của Phó bí thư Thích.
Từ Chí lắp ba lắp bắp đem chuyện Thích Tĩnh Dao đến Hà Phổ
nhiều lần gặp mặt lôi kéo gã, cuối cùng không chịu nổi gã mê hoặc quyết định
đem tư liệu dự án Tân Giang tiết lộ cho Dung Tín biết nói cho Thẩm Hoài biết.
- Ta nghĩ anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều, phó bí thư Thích,
thư ký Lưu tìm anh để tìm hiểu tình trạng dự án cũng rất bình thường, tôi không
cho rằng bọn họ sẽ giao tư liệu cho Dung Tín. Nếu bọn họ giao tư liệu cho Dung
Tín, chính là đã phạm tội xâm phạm buôn bán tài liệu bí mật, phó bí thư Thích
cùng thư ký Lưu Nam chắc sẽ không làm chuyện phạm pháp …
Thẩm Hoài quả quyết nói.
Chu Thiến đứng bên cạnh không hiểu tại sao Thẩm Hoài lại nói
như vậy, rõ ràng là Phó bí thư huyện ủy Thích Tĩnh Dao muốn đối phó Thẩm Hoài,
mới kéo Từ Chí xuống nước, vì sao lúc này Thẩm Hoài lại bác bỏ thay Thích Tĩnh
Dao?
Từ Chí thấy Thẩm Hoài không tín gã, hoảng loạn nói:
- Chính miệng Thư ký Lưu nói với tôi là sẽ đem tư liệu đưa
cho Hồ tổng, La tổng của Dung Tín xem. Hiện tại Dung Tín nghi ngờ tôi cố ý
không đưa tư liệu cho bọn họ xem, đánh gãy chân tôi còn chưa nói, còn nói còn sẽ
tiếp tục trừng trị tôi.
- Anh có nhân chứng chứng minh là người của Dung Tín đánh anh
không, hoặc là anh nhận ra được người đã đánh anh không, tôi có thể bảo chủ nhiệm
Vương báo cảnh sát giúp anh.
Thẩm Hoài trầm mặc nói tiếp:
- Tôi cho rằng phó bí thư Thích, thư ký Lưu sẽ không có vấn đề
gì, tuy nhiên anh nhất định cho là mình bán rẻ bí mật thương mại của Chử Giang
kiến thiết, anh cũng có thể đến cảnh sát tự thú. Nếu không có chuyện gì khác
tôi còn có việc nói chuyện với hiệu trưởng Tôn …
Từ Chí thấy Thẩm Hoài muốn đuổi mình ra ngoài, ngây ngốc ở
đó, nhưng gã cũng biết gã không có tư cách để cầu xin Thẩm Hoài giúp đỡ, cuối
cùng gã nghĩ đến cách cuối cùng, gã cũng không biết mình có nên sử dụng không.
Đỗ Kiến ngồi xuống, ra hiệu cho Từ Chí cùng mình đi ra ngoài,
không ở trong này giằng co với Thẩm Hoài nữa. Chu Thiến lại mềm lòng, đứng lên
cùng Từ Chí đi ra ngoài, lại bị chị cô kéo lại, cô hiểu ý liền ngồi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận