Phong Khí Quan Trường

Chương 509: Nghi ngờ của Trần Bảo Tề


Chương 509: Nghi ngờ của Trần Bảo Tề
Tuy nhiên, bởi vì ban đầu Thẩm Hoài quy hoạch sản nghiệp thị
trấn Mai Khê, cho dù là bến cảng, nhà máy điện, hay là nhà máy cung cấp nước
khác, các chính sách phối hợp của khu vật liệu thép hay các khu bên ngoài,
chính là muốn xây dựng thành một lò sản xuất thép bậc nhất trong nước. Qua gần
ba năm xây dựng, môi trường xung quanh cũng đã thành thạo, lại thêm có hai hạng
mục lớn là Nhà máy Mai Cương thứ hai và Nhà máy sắt thép Fuji có thể tham gia,
khiến cho tốc độ trù bị của lò nấu thép của tỉnh nhanh hơn nhiều so với Xưởng
thép Tân Phổ, lúc đó đã gần như tăng nhanh tiến trình trù bị của Nhà máy thép
Tân Phổ nữa.
Trần Bảo Tề cũng mới đến, ngoài việc tìm hiểu tình hình, thể
hiện rõ thái độ coi trọng việc phát triển ngành công nghiệp trụ cột của Đông
Hoa của một Bí thư Thành ủy mới, cũng sẽ không khoa chân múa tay. Nghe Thẩm
Hoài và Lương Vinh Tuấn lần lượt báo cáo tình hình tiến triển của hai hạng mục,
liền nắm bắt điểm chính, chỉ vào Cao Dương, nói với Thẩm Hoài:
- Cao Dương thời gian tới sẽ được điều về Văn phòng Thành ủy
phối hợp công việc với tôi, thời gian hai cậu ở Du Sơn đã phối hợp với nhau rất
tốt, rất hy vọng sau này các cậu có thể tiếp tục hợp tác tốt đẹp với nhau.
- Ở Du Sơn có một chút thành tích công tác, cũng là do bộ máy
huyện do Chủ tịch huyện Cao dẫn dắt tốt, sau này còn phải cần Chủ tịch huyện
Cao chỉ bảo nhiều hơn nữa.
Thẩm Hoài không ngờ Trần Bảo Tề cũng rất có khí phách, dám
dùng người của Ngu Thành Chấn phụ trách việc ở Văn phòng Thành ủy. Hắn nhìn Cao
Dương, cười hàn huyên với y mấy câu, rồi cùng Hùng Văn Bân đứng lên cáo từ Trần
Bảo Tề; Trong nhà máy của Lương Vinh Tuấn cũng có chút việc, nên y cũng đứng
lên cáo tư, cùng Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân rời khỏi văn phòng của Trần Bảo Tề.
Nghe tiếng bước chân của mấy người Thẩm Hoài xa dần trên hành
lang, Thích Tĩnh Dao mới đứng lên, sửa sang lại váy, nói với Trần Bảo Tề:
- Tôi lúc cùng học Đại học với Cẩn Hinh vừa hay cũng có một bạn
học nhà ở thị trấn Mai Khê. Nói ra có thể Bí thư Trần anh không tin, người bạn
học Đại học này của tôi hai năm trước xảy ra chuyện đã mất rồi, một ngày trước
khi tôi đến Ban Tuyên giáo thành phố báo danh, đến Mai Khê hỏi thăm người em
gái của người bạn học đó, đã gặp mặt Thẩm Hoài. Hắn nhìn thấy tôi liền có phản ứng
rất lạ, giống như có biết chuyện của tôi với Hồ Lâm vậy…
- Đúng vậy không?
Trần Bảo Tề lại không cảm thấy ngạc nhiên, nói:
- Tổng giám đốc Hồ mấy năm nay ở trong nước im lặng như thế,
gần như không hề có sự tiếp xúc gì với những công tử ăn chơi ở Bắc Kinh. Nhưng
hiện nay nhà họ Tống dường như cũng khá coi trọng Thẩm Hoài, nếu như có tin tức
gì khá mẫn cảm, dường như cũng sẽ thông báo cho hắn trước tiên. Ngoài ra, sự đầu
tư của Tập đoàn Hoài Năng và Mai Cương ở Ký Hà dường như cũng không bị gián đoạn.
Người kia của nhà họ Kỷ, dường như tin tức cũng khá tinh thông.
Quan hệ của Thích Tĩnh Dao và Hồ Lâm, tuy rất ít người biết,
nhưng nhà họ Tống hoặc là Kỷ Thành Hy biết cái gì, đều kịp thời nhắc nhở Thẩm
Hoài, cũng không phải việc gì đáng phải ngạc nhiên cho lắm.
- Không!
Thích Tĩnh Dao lắc lắc đầu, nói:
- Không chỉ là nghe người ta nhắc tới mà thôi, mà là dường
như đã gặp tôi hoặc Cẩn Hinh ở đâu đó rồi. Hắn nhìn thấy tôi, thậm chí còn buột
miệng gọi tên Cẩn Hinh. Nhưng sau khi biết tôi không phải Cẩn Hinh, thần thái của
hắn trở nên rất kỳ lạ. Mới đầu tôi không biết hắn chính là Thẩm Hoài, mà cũng
không để ý, bây giờ càng ngày càng cảm thấy phản ứng lúc đó của hắn khá kỳ lạ.
- Hả?
Trần Bảo Tề cũng bắt đầu nghi ngờ. Cho dù Thẩm Hoài biết quan
hệ của Thích Tĩnh Dao và Hồ Lâm, ông ta cũng không tưởng tượng nổi phản ứng của
Thẩm Hoài sẽ kỳ lạ đến mức như vậy. Nhưng ông ta đối với một người tuy xinh đẹp,
nhưng tính cách lại mạnh mẽ, lại có thủ đoạn như Thích Tĩnh Dao, cũng không có ấn
tượng tốt, không muốn tìm hiểu quá sâu vào những chuyện của cô ta, cũng không
có hứng thú tìm hiểu sâu thêm đối với việc Thẩm Hoài phản ứng kỳ lạ với cô ta.
Trần Bảo Tề đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, nói:
- Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân cùng nhau rời đi, xem ra bọn họ
cùng về quận Đường Áp rồi…
- Đàm Khải Bình dù sao cũng là người của Tống hệ, mặc dù lúc ở
Đông Hoa cùng Thẩm Hoài xích mích đến không thể giải quyết được, nhưng trước
khi đi vẫn giao lại Mai Khê vào tay Thẩm Hoài.
Thích Tĩnh Dao cũng đứng dậy, nhìn xuống dưới lầu, lại nhìn
nghiêng qua mặt Trần Bảo Tề,
- Bí thư Trần có lẽ cũng chưa từng nghĩ đến việc xảy ra sự việc
như thế này nhỉ?
- …
Trần Bảo Tề không thích trong lúc Cao Dương đang ở đây mà
Thích Tĩnh Dao lại hỏi như vậy, nhưng cũng không đôi co với Thích Tĩnh Dao. Ông
ta chau mày trả lời câu hỏi của Thích Tĩnh Dao:
- Phan Thạch Quý phạm tội bị bắt, phía thành phố dường như
cũng có người thích hợp hơn Hùng Văn Bân để kiêm nhiệm Bí thư Quận ủy Đường Áp.
Chủ tịch tỉnh Triệu cũng nói, trọng điểm trước đó của Đông Hoa, còn nằm ở tình
thế phát triển ổn định, cũng không có cái gì đáng để nói ngờ tới, hay không ngờ
tới…
Trần Bảo Tề lại nói với Cao Dương:
- Trưởng ban Ngu rất thích năng lực công tác của cậu, tôi đến
Đông Hoa, muốn nắm bắt tình hình một cách nhanh chóng nhất, thì không thể thiếu
cậu được. Tạm thời cậu có thể khắc phục khó khăn một chút, đến đây kiêm chức
Phó trưởng ban thư ký Thành ủy hay không?
- Bí thư Trần cần, tôi nhất định có thể khắc phục khó khăn.
Cao Dương ngồi thẳng lưng nói. Chức vụ Chủ tịch huyện Du Sơn
không phải nói thôi là thôi, đặc biệt là sau khi Thẩm Hoài rời khỏi Du Sơn, người
mới thay thế vị trí Phó chủ tịch thường trực huyện Du Sơn còn chưa được bổ
sung. Cao Dương lại càng không thể bỏ qua những việc ở Ủy ban, để trực tiếp đến
thành phố đảm nhận vị trí Phó trưởng ban thư ký Thành ủy.
Tính toán quyền lực, chính là trong thời kỳ quá độ sẽ do y
kiêm nhiệm Phó trưởng ban thư ký, Chủ tịch huyện Du Sơn. Đợi đến khi xác định
được người cho vị trí Chủ tịch huyện, y mới chính thức đến thành phố, chuyên
trách xử lý việc ở Văn phòng Thành ủy cho Trần Bảo Tề.
- Bí thư Trần còn phải bàn chuyện với Phó trưởng ban thư ký
Cao, tôi không làm phiền nữa.
Thích Tĩnh Dao đứng lên, rời khỏi văn phòng làm việc của Trần
Bảo Tề.
Cao Dương ngồi ở trên ghế, nhìn Trần Bảo Tề nhìn vào cái mông
Thích Tĩnh Dao đang di chuyển một lúc mới thu hồi tầm mắt lại. Cao Dương vội
vàng ngồi nghiêm chỉnh lại trước khi Trần Bảo Tề thu hồi tầm mắt, trong lòng
suy nghĩ lại những lời vừa rồi Thích Tĩnh Dao nói với Trần Bảo Tề, nghĩ: Thích
Tĩnh Dao không phải người phụ nữ của Trần Bảo Tề, cũng không phải người phụ nữ
của Triệu Thu Hoa, Hồ Lâm kia rốt cuộc là ai? Thích Tĩnh Dao với người tên Hồ
Lâm kia dường như cũng không phải quan hệ đứng đắn gì, nếu không cũng không cần
phải giữ kín như vậy. Nhìn qua chính là vì Hồ Lâm, Trần Bảo Tề mới dường như đối
với người phụ nữ này có chút kiêng kỵ.
Cao Dương biết có một số việc y có thể biết, biết được có một
số việc y nghe rồi phải làm như gió thoảng qua tai. Cho dù là Hồ Lâm mà Trần Bảo
Tề và Thích Tĩnh Dao nhắc đến, hoặc là nhà họ Tống đứng phía sau Thẩm Hoài, cho
đến người của nhà họ Kỷ ở huyện Ký Hà kia, Cao Dương đều không cảm thấy y cần
phải hỏi han.
Có một số bí mật biết nhiều quá rồi, cũng là tự đâm đầu vào
chỗ chết.
Trần Bảo Tề nhìn Thích Tĩnh Dao đi ra ngoài, nghe âm thanh ‘cộc
cộc’ của giày cao gót đi trên hành lang, trong không gian Thành ủy vô cùng yên
tĩnh, thanh âm này có vẻ vô cùng cao ngạo. Cao ngạo cái gì, trong lòng Trần Bảo
Tề thầm gắt, rồi đi ngồi lại phía sau bàn làm việc, để Cao Dương ngồi xuống ghế
rồi nói chuyện.
- Phan Thạch Hoa liên quan đến hai vụ án nên phải bắt giam,
là vì tối ngày mười tám con trai anh họ là Phan Chí Cường chặn xe kêu oan,
lúc đó có phải Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân cũng có trên xe Đàm Khải Bình?
- Tin đồn là như thế, Trưởng ban Ngu lúc ấy cũng ở trong tòa
nhà Thành ủy, có thấy như vậy.
Cao Dương nói.
- Vậy cậu có cho rằng, Hùng Văn Bân có thể đảm nhiệm vị trí
Bí thư Quận ủy Đường Áp, có liên quan đến việc Phan Chí Cường chặn xe kêu oan?
Trần Bảo Tề hai mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm vào Cao
Dương.
Vấn đề của Trần Bảo Tề không hề hồ đồ, ông ta chính là nghi
ngờ Thẩm Hoài trước khi Đàm Khải Bình sắp sửa rời chức, liền chọc vào vụ án
Phan Thạch Hoa, dùng việc này để áp chế, khiến cho Đàm Khải Bình trước khi rời
khỏi vị trí phải cho Hùng Văn Bân kiêm nhiệm vị trí Bí thư Quận ủy Đường Áp.
Tuy rằng ở thành phố trong chính sách cũng như trong tài
nguyên, cũng đều thúc đẩy mạnh mẽ sự phát triển của quận mới Mai Khê. Nhưng bởi
vì chiều sâu củaquận mới Mai Khê còn có hạn, không thể từ khu Đường Áp tách
riêng thành một khu mới độc lập về hành chính, khiến cho quận Đường Áp nhảy
lên vị trí hàng đầu trong bảng xếp hạng ba quận bảy huyện ở khu vực Đông Hoa.
Vứt lại thành phố Trọng Trấn ở phía Bắc với ngành công nghiệp truyền thống lại
phía sau, vị trí này sẽ được duy trì ổn định trong thời gian dài.
Ngoài những vị trí có hạn như mười một ghế Ủy viên thường vụ
cùng với những vị trí ở Mặt trận Tổ quốc ra, Cao Dương cũng không cho rằng những
Phó chủ tịch thành phố bình thường, có thể quan trọng hơn vị trí Bí thư Quận ủy
Đường Áp. Lãnh đạo cấp thành phố thường do Tỉnh ủy quyết định, Bí thư Quận ủy
Đường Áp thường là một vị trí mà Thành ủy thành phố Đông Hoa nắm quyền quyết định
khá lớn.
Đây vốn dĩ là một vị trí quan trọng mà sau khi Trần Bảo Tề nhậm
chức sẽ quyết định, ai ngờ rằng lại đột nhiên chọc tới vụ án Phan Thạch Hoa,
Đàm Khải Bình lại vội vàng nhanh chóng đưa Hùng Văn Bân lên nhậm chức này?
Mà Hùng Văn Bân sau khi kiêm nhiệm vị trí Bí thư Quận ủy Đường
Áp, sự điều chỉnh chức vụ cán bộ của Chu Kỳ Bảo, Tô Khải Văn cùng những cán bộ
khác của Đàm hệ, bỗng chốc trở nên rắc rối hẳn lên. Bởi vì biểu hiện khá xuất sắc
trong sự phát triển kinh tế của thị trấn Mai Khê, khiến cho những vị trí ở
quận Đường Áp, đều có sức nặng tương đối lớn. Mọi người trước đó đều đang thảo
luận, Đàm Khải Bình rời đi, Trần Bảo Tề đến, mấy vị trí này sẽ phân phối như thế
nào. Ai ngờ trước khi Đàm Khải Bình rời đi, lại đột nhiên bày ra màn kịch như vậy?
Sự hoài nghi của Trần Bảo Tề cũng không phải không có lý, Cao
Dương biết khi Đàm Khải Bình xướng tên Hùng Văn Bân trong Hội nghị thường vụ Thành
ủy, bao gồm cả Ngu Thành Chấn, các Ủy viên thường vụ khác đều rất kinh ngạc.
Nhưng sau khi Phan Thạch Hoa bị bắt giam, phía thành phố cần nhanh chóng cho một
người để áp chế cục diện quận Đường Áp, không thể để Dương Ngọc Quyền quay về
chốn cũ. Ngoài Hùng Văn Bân đã chính thức đảm nhiệm Ủy viên thường vụ kiêm Phó
chủ tịch thường trực thành phố, dường như cũng không tìm được người nào phù hợp
hơn nữa.
Cao Dương đã từng làm thư ký cho Ngu Thành Chấn nhiều năm,
đương nhiên biết ở trước mặt lãnh đạo phải ăn nói cẩn thận, không thể để lời
nói quá lộ liễu, quá rõ ràng, không muốn trực tiếp dùng những tin vỉa hè đi
thăm dò động cơ của Thẩm Hoài, mà là đem những sự việc xảy ra ở Du Sơn trong
hai ba tháng ngắn ngủi Thẩm Hoài đến nhậm chức, nói cho Trần Bảo Tề nghe,
- Tôi tuy tiếp xúc với Thẩm Hoài thời gian chưa lâu, nhưng có
thể cảm nhận được trong sự bức người của Thẩm Hoài, cũng rất có tâm cơ. Cho nên
Phó chủ tịch thành phố Hùng có thể kiêm nhiệm Bí thư Quận ủy Đường Áp, rốt cuộc
là có chuyện gì, tôi cũng không thể nói rõ được.
Trần Bảo Tề có chút bất ngờ liếc mắt nhìn Cao Dương một cái.
Trong việc Hùng Văn Bân kiêm nhiệm Bí thư Quận ủy Đường Áp,
những người mà ông ta tiếp xúc, mười người thì có chín người cho rằng do Thẩm
Hoài đứng phía sau giật dây, mượn cơ hội ép khô nguồn năng lượng cuối cùng của
Đàm Khải Bình ở Đông Hoa. Ai ngờ Cao Dương lại cho rằng tâm cơ của Thẩm Hoài
còn cao hơn như vậy nữa.
Trần Bảo Tề dừng câu chuyện, sau khi Cao Dương cáo từ ra về,
ông ta đi đến trước cửa sổ, chau mày nhìn ra bên ngoài. Mặc dù trước đó ông ta
nhiều lần đi Đông Hoa, nhưng hôm nay lại cảm thấy không khí ở Đông Hoa khác với
trước kia.
Trước khi ông ta nhận quyết định bổ nhiệm lên làm Bí thư
Thành ủy Đông Hoa, cũng có chút do sự. Cho dù đến bây giờ, ông ta cũng không biết
quyết định của mình có chính xác hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận