Phong Khí Quan Trường

Chương 592: Gặp mặt vào buổi tối I.


Chương 592: Gặp mặt vào buổi tối I.
Gần đến nhà, điện thoại Tống Hồng Kỳ đặt trên đồng hồ đo liền
reo lên, anh ta lấy lên xem là em trai Hồng Nghĩa gọi đến, liền nói với Tạ Chỉ:
- Điện thoại của Hồng Nghĩa.
Cho xe chậm dần, lấy tai nghe cùng nói chuyện với Hồng Nghĩa,
quay sang nói với Tạ Chỉ:
- Hồng Nghĩa, Cư Trạch, còn có Kiến Quốc họ đang uống rượu
bên ngoài, không biết sao lại gặp phải anh cả bên ngoài, gọi điện cho gọi chúng
ta cùng qua đó.
- Hồng Nghĩa sao lại gặp anh cả bọn họ vậy?
Tạ Chỉ nghi ngờ hỏi.
Tạ Chỉ nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi rồi, cách này của Tống
Hồng Nghĩa và Lưu Kiến Quốc trên căn bản đều không thật, không phải Thẩm Hoài
và Tống Hồng Quân là người rất nguyên tắc sao, chỉ là tối nay Thẩm Hoài bên cạnh
Thành Di, ít nhiều cũng nên xem lại một chút, sao có thể gặp phải Tống Hồng
Nghĩa bọn họ?
- Ai biết được.
Tống Hồng Kỳ nói.
- Tụi nó cũng không biết trong cái câu lạc bộ có tên Hương Mật
Hồ gì đó trên đường Đông Thuận, có lẽ do anh cả và Thẩm Hoài sau khi đưa Thành
Di về nhà lại đổi địa điểm uống rượu...
Nghe giọng điệu của Hồng Kỳ, cùng với “Hương Mật Hồ” chưa từng
nghe qua, Tạ Chỉ hơi bĩu môi, không nói gì.
Tuy nhiên những câu lạc bộ chú trọng tính riêng tư ngày càng
thịnh hành tại Yến Kinh, nhưng giống như danh tiếng của Hương Mật Hồ, vẫn là lựa
chọn đầu tiên đối với những quý tộc yêu thích vui chơi.
Dù Tạ Chỉ không cần tham dự về mặt xã giao tại công ty, nhưng
cũng nên biết Hương Mật Hồ là một nơi thế nào, trong lòng nghĩ cũng có thể sau
khi Thẩm Hoài đưa Thành Di về nhà, lại cùng Tống Hồng Quân vui chơi, trong lòng
nghĩ đàn ông thật không ra gì.
Chỉ là Tống Hồng Nghĩa không xem Thẩm Hoài ra gì, không để
trong mắt, dù có gặp cũng không tụ tập lại cùng uống rượu, sao lại gọi điện hẹn
họ qua?
- Là do Kiến Quốc kéo chúng tôi qua đây uống rượu, nếu em mệt,
thì thôi…
Tống Hồng Kỳ thấy Tạ Chỉ có chút do dự, anh ta cũng không muốn
lúc đến Hương Mật Hồ sẽ cho ai đó khó xử, liền muốn rút lui.
- Vẫn nên đi.
Tạ Chỉ nói.
- Mấy anh em họ các anh hiếm khi có dịp tụ tập lại, nếu cùng
uống rượu mà em còn ngăn cản, không chừng đằng sau có ai chỉ trích em.
Cô biết lúc này Hồng Kỳ chưa chắc đồng ý cùng với Hồng Quân,
Thẩm Hoài họ tụ tập uống rượu, nhưng con người luôn không thể tự chủ được.
Thẩm Hoài trước giờ luôn là nhân vật ngoài cuộc của Tống gia,
nhiều cái vẫn chưa đến lượt, không muốn nhúng vào, không tham gia vào là đúng;
thời gian trôi đi, hiện những hậu bối trong nhà Tống, còn ai dám không xem trọng
Thẩm Hoài?
Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân hiếm khi cùng về, Hồng Kỳ không
cùng đi uống rượu chung, thứ nhất khiến người ngoài nhìn thấy quan hệ giữa anh
em họ hơi xa cách,cộng thêm lúc những người khác đều hướng về Thẩm Hoài, Tống Hồng
Quân, y cố ý cách xa, thực tế cũng khiến quan hệ với những người khác không được
gần gũi nhau.
Đừng nói có tư cách hay không, chính là khiến người khác lựa
chọn giữa anh ta và Thẩm Hoài, vốn dĩ không thể xem là hành vi lý trí hoặc là
chín chắn.
Nghe giọng điệu của Hồng Kỳ, cũng là Lưu Kiến Quốc chủ động mời
mọi người cùng uống rượu, nếu như họ không đi, vậy càng không phải.
********************
Hương Mật Hồ nằm ngay cạnh nhà hàng năm sao Kinh Nam, dừng xe
lại, Tạ Chỉ khoác lấy tay của Hồng Kỳ, cùng nhau bước vào đại sảnh tráng lệ của
Hương Mật Hồ.
Giữa trung tâm đại sảnh có một sân khấu nhỏ, trên đó có rất
nhiều cô gái xinh đẹp trong trang phục váy ngắn ngồi vây quanh, đôi chân dài trắng
nõn được xếp ngay ngắn,dưới ánh sáng của đèn, tỏa ra những tia sáng thật mê hoặc.
Dọc hàng lang, càng có nhiều gương mặt hơn, những cô gái có
thân hình chuẩn, trong trang phục gợi cảm đứng chào đón.
Họ muốn đi vào phòng, thì phải đi ngang những cô gái này.
Dù là những cô phục vụ, cũng có gương mặt quyến rũ, do mặc đồng
phục, tạo cho cảm giác càng thanh tú, khiến người khác phải cảm thán trong
lòng: thế giới này thật sự phải là của đàn ông.
Nhân viên phục vụ quay lưng, cẩn thận đẩy cửa phòng, Tạ Chỉ
trông thấy Thành Di ngồi trong góc vẫy tay gọi cô ấy, trong lòng cô ta càng
nghi ngờ hơn, chẳng lẽ là Lưu Kiến Quốc có chuyện, chủ động hẹn Thẩm Hoài họ tới
đây, mà không phải họ trùng hợp mà gặp phải?
Trong căn phòng hoa lệ với sức chứa bốn năm chục người, thì
có mặt hơn mười người, mọi người cũng tùy ý mà ngồi
Đại khái do Thành Di cũng có mặt, Tống Hồng Quân, Tống Hồng
Nghĩa họ cũng không cho gọi các cô gái đến cùng uống rượu, cũng có thể do Thẩm
Hoài họ vừa mới đến,Thành Di cùng với một cô gái mặc áo lông nhung màu cam ngồi
trong góc trò chuyện, những người khác lại đến một bên cùng uống rượu tán dốc,
cũng không uống được bao nhiêu, trong phòng có hai cô gái mặc đồng phục, vẻ mặt
thanh khiết đang phục vụ.
Đang ngồi là Lưu Kiến Quốc cháu ngoại của Đới Thành Quốc, Hạ
Cư Trạch là cháu trai của Hạ Tương Hoài, Tạ Chỉ đều không xa lạ.
Lưu Kiến Quốc cùng với Tống Hồng Nghĩa, Tống Hồng Quân họ đều
có danh tiếng là đào hoa trong số các công tử, thay phụ nữ còn nhanh hơn thay
áo; tính cách Hạ Cư Trạch tương đối thật thà, quen biết một cô gái xuất thân
trong quân ủy, bị kiểm soát rất kỹ, con người giải quyết việc cũng khiêm tốn,
hiếm khi nghe thấy y cùng với Tống Hồng Nghĩa, Tống Hồng Quân họ ra ngoài lăng
nhăng.
Trần Binh là người phụ trách Kinh đầu Đông Hoa, Tạ Chỉ cũng
không thấy lạ mặt, biết được y từng đảm nhiệm Chủ tịch Huyện, Phó bí thư huyện ủy
huyện Hạ Phổ, sau khi Thẩm Hoài đến Hạ Phổ, trước đó Đới Tuyền được kéo vào Mai
Cương, đều do Trần Binh tiến cử.
Tuy trước đó Đàm Khải Bình cùng với Trần Bảo Tề của hiện tại
đều áp chế phát triển của Kinh đầu Đông Hoa, nhưng là nơi đầu tư bỏ vốn duy
nhất của Yến Kinh tại thành phố Đông Hoa, các hình thức và quy mô cũng không thể
bỏ qua.
Ngoài việc duy trì công việc khởi công lại, lượng cổ phần lớn
của tập đoàn khai thác Tân Phổ, kinh doanh đối ngoại của thành phố Đông Hoa,
Kinh đầu còn độc lập đảm nhận xây dựng đầu tư quốc lộ Mai Phổ, là nguồn lực
không thể bỏ qua trong nhà nước Đông Hoa.
Lúc này Chử Cường trợ lý Tổng giám đốc Kinh đầu Đông Hoa, là
con trai duy nhất của Chử Di Lương, từng đảm nhận thư ký tại trấn Mai Khê cho
Thẩm Hoài, Tạ Chỉ biết được y cũng là một nhân vật quan trọng của Mai Cương,
xem ra thậm chí còn trẻ hơn cả Thẩm Hoài.
Ngoài mấy người họ, còn có vài người Tạ Chỉ cũng không quen
biết, một bên đoán thân phận của họ, một bên đi về phía Thành Di ngồi xuống,
nhìn thấy Thẩm Hoài liền quay lại, cười nói:
- Gan của anh cũng lớn nhỉ, dẫn cả Thành Di đến nơi thế này,
không sợ bị vạch trần sao?
- Ở Yến Kinh tôi không có mấy bạn cũ, tần suất gặp phải có lẽ
không quá lớn...
Nhìn thấy Tạ Chỉ chạy đến cười nói, Thẩm Hoài chỉ biết mặt
dày cười, cũng không muốn đấu khẩu với cô ấy.
Lưu Kiến Quốc ngồi bên cạnh cười ha hả, nói:
- Tạ Chỉ, em hãy quan tâm đến Hồng Kỳ nhà em xem có khả năng
gặp phải bạn cũ tại đây không đó...
Thẩm Hoài là người không sợ điều gì, còn Lưu Kiến Quốc cũng
nói thay cho Thẩm Hoài, Tạ Chỉ hơi bất ngờ, ngồi xuống không nói gì.
Trong lòng cô ta nghĩ Thành Di cũng biết hắn có đàn bà ở Đông
Hoa, có những lời cô ta nói quá lộ liễu, chưa chắc sẽ mang lại hiệu quả nào.
Tuy nhiên, trong lòng Tạ Chỉ lại hơi nghi ngờ, trên bàn ăn mọi người đều hối
thúc chuyện hôn sự, Thành Di vẫn cúi đầu không nói chữ “Được”, có lẽ biết được
Thẩm Hoài thuộc loại người có đức tính nào, trong lòng loại trừ chuyện hôn sự,
nhưng tại sao lúc này lại cùng với Thẩm Hoài đến hiện tại vẫn chưa rời khỏi?
Chẳng lẽ Thành Di sẽ khuất phục trước áp lực của gia đình, kết
hôn với Thẩm Hoài?
Được Thành Di giới thiệu, Tạ Chỉ mới biết người phụ nữ mặc áo
lông màu cam tên Trình Nguyệt, là bạn học của Thẩm Hoài, là vợ với Cố Tử Cường
một người bạn trung học khác của Thẩm Hoài.
Hai năm này, Tạ Chỉ rất ít ở lại Yến Kinh, biết được Tống Hồng
Quân đầu tư vào một công ty điện khí, trước mắt tài sản cũng được vài chục triệu.
Còn người phụ trách kinh doanh công ty là Cố Tử Cường, Hồ Sở Quân, đều là bạn học
của Thẩm Hoài, chẳng qua cũng đến hiện tại mới có cơ hội quen biết.
Tạ Chỉ cùng với Thành Di, Trình Nguyệt ngồi cùng nhau, nhưng
cũng có một phần tâm tư đặt bên phía Thẩm Hoài, từ trong cuộc trò chuyện của họ,
biết được Trần Binh,Chử Cường, Cố Tử Cường, Hồ Sở Quân đã không phải lần đầu
tiên gặp mặt người họ Lưu, Hạ.
Tạ Chỉ nhìn Hồng Kỳ một cái, trông thấy ánh mắt anh ta hơi ưu
phiền, trong lòng biết y cũng đoán được tuy con người Thẩm Hoài không thường
xuyên về Yến Kinh,nhưng cũng có thể lợi dụng Kinh đầu hoặc Cố Tử Cường, Hồ Sở
Quân bạn thời trung học, để duy trì mối quan hệ với công tử trong kinh thành.
Lưu Kiến Quốc và Thẩm Hoài ắt hẳn không có tiếp xúc mấy,
nhưng trong lúc trò chuyện tỏ vẻ thân thiết, điểm này cũng khiến người khác
sinh nghi.
- Trước đây em có thể luôn xem anh cả là thần tượng, một năm
có được mấy chục triệu thu hoạch, những ngày tháng này thật hoàn mỹ
Lưu Kiến Quốc cười nói.
- Bây giờ nghe người ta nhắc đến phát triển của Mai Cương, mới
biết tầm nhìn trước đây của tôi còn rất ngắn. Em nói như vậy, anh Hồng Quân
không giận chứ?
- Tên nhóc này, trong mắt chứa có nhiêu đó, có gì mà anh phải
giận em chứ?
Ở đây tuổi tác của Tống Hồng Quân lớn nhất, thường ngày nói
chuyện với ai đều không có cấm kỵ, xoay một vòng cùng nói đùa với Lưu Kiến Quốc.
Thẩm Hoài hơi híp mắt, cười nói:
- Nghe nói Kiến Quốc anh làm chứng khoán tại Yến Kinh, có tiếng
tăm, một năm dù thu được bao nhiêu, đều cho vào hết hầu bao của mình, sao lại
có thể so sánh với chúng tôi được. Như hôm nay vậy, nếu anh và Hồng Nghĩa không
mời, tôi nào dám qua đây...
Trước đây tính của “hắn” cô lập, sau này hắn lại phải làm việc
lâu dài tại Đông Hoa, tiếp xúc với các công tử trong thành có hạn, đôi khi công
ty Kinh đầu có việc tại Yến Kinh, cũng nhờ vã Tống Hồng Quân dàn xếp, hắn cũng
từng tiếp xúc hai ba lần với Lưu Kiến Quốc, không hẳn là quen thân.
Lưu Kiến Quốc là cháu ngoại của Đới Thành Quốc, mẹ anh ta là
Phó tổng giám đốc tập đoàn Yến Hoa, cha anh ta là quan viên bậc giám đốc Bộ
công an, trong số công tử trong thành, địa vị không phải là cao, nhưng cũng tuyệt
đối không thấp, cùng với Tống Hồng Quân là bạn chí cốt của nhau.
Lúc nãy tuy là Tống Hồng Nghĩa gọi điện hẹn họ đến, nhưng Thẩm
Hoài biết được nếu không có người khác dụ dỗ, đánh chết Tống Hồng Nghĩa cũng
không có khả năng chủ động hẹn họ ra uống rượu.
Sau khi có mặt, cũng là Lưu Kiến Quốc nói chuyện để tạo không
khí, Thẩm Hoài có chút cân nhắc, Lưu Kiến Quốc vội vã hẹn hắn và Tống Hồng Quân
ra gặp mặt là vì chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận