Phong Khí Quan Trường

Chương 749: Tiệc tại nhà (1)


Chương 749: Tiệc tại nhà (1)
Chiều muộn, xe rẽ vào đường lớn Tân Giang tầm nhìn lập tức rộng
rãi hơn, bốn bề phía chân trời hoàng hôn nhuộm đỏ áng mây đầy màu sắc rực rỡ,
nước sông cũng vàng lấp lánh, không nhìn thấy sự đục ngầu mà bình thường chứng
kiến, Tạ Chỉ cũng muốn đỗ xe ở ven đường nghỉ ngơi một chút.
Lúc này chuông điện thoại vang lên, Tạ Chỉ liếc nhìn màn hình
điện thoại, thấy là cuộc điện thoại của anh trai cô, cầm điện thoại lên, nhận
điện thoại hỏi:
- Anh, sao mà lúc này tìm em vậy?
- Nhà dượng, tối nay em có đến hay không? Tạ Thành Giang hỏi
trong điện thoại.
- Anh cùng cha tới là được rồi, Em tới để làm gì? Tạ Chỉ uể oải
hỏi ngược lại.
Tất cả mọi người đều biết hôm nay đến nhà dượng ăn cơm, bề
ngoài là Tống Hồng Quân không dễ gì mới đến Từ Thành một chuyến, trên thực tế
là hôm nay Thẩm Hoài dẫn Thành Di đến ra mặt. Tạ Chỉ không có lòng dạ nào đi
góp vào cái náo nhiệt này, thậm chí muốn đón Tạ Đường đi.
Cô cũng không biết rằng Tạ Đường nghĩ thế nào, có lẽ cũng là
không muốn làm cho Thẩm Hoài khó xử ở trước mặt Thành Di, có lẽ cũng là vì suy
xét cho đại cục của nhà họ Tống, không ngờ lại kiên quyết ở lại nhà.
- Tống Hồng Quân còn hẹn thêm lão Diệp, em thực sự không đến
à? Tạ Thành Giang lại hỏi.
- Hả. Tạ Chỉ mới vừa nói tối nay không muốn tới nhà dượng ăn
cơm, nghe tin tức này cũng có chút bất ngờ, sững sờ trong chốc lát, mới hỏi: -
Thẩm Hoài muốn tìm anh Diệp nói chuyện gì?
Diệp Tuyển Phong xuất thân cũng là bình thường, nhưng cha vợ
của anh ta ở từng giữ chức Phó vụ trưởng Bộ Điện lực, thời trẻ là chiến hữu với
Đới Thành Quốc, nhiều năm sau này cũng là quan hệ cấp trên cấp dưới, hai nhà
qua lại vô cùng thân thiết. Vợ của Diệp Tuyển Phong là Mã Hiểu Cúc lại là con
gái mà Đới Thành Quốc đã nhận nuôi từ nhỏ, mọi người ít nhiều cũng quan hệ họ
hàng.
Cá nhân Đới Thành Quốc cũng tán thưởng năng lực của Diệp Tuyển
Phong, nhiều năm qua, để anh ta đến xí nghiệp, viện nghiên cứu cấp tạo nên
thành tích, lại điều về bên mình giữ chức thư ký, tiếp đó điều đến tập đoàn
Hoài Hải giữ chức Phó tổng giám đốc, Phó bí thư tổ Đảng, tiện đó thay Tống Văn
Tuệ, chủ trì mọi mặt công tác của tập đoàn Hoài Năng. Con đường làm quan trôi
chảy, năm nay mới bốn mươi hai tuổi, cũng đã là cán bộ cấp trưởng của xí nghiệp
trung ương, coi như là nhân vật số một thời đại mới.
Hôm nay nói là tiệc tại nhà, quan hệ họ hàng ở Từ Thành cũng
có thể đi đến nhà Tạ Đường ăn cơm, nhưng trên thực tế là Thẩm Hoài dẫn Thành Di
ra mắt người nhà, Tống Hồng Quân ra mặt kéo một số người đi vào giúp vui, là vì
không để trường hợp khó xử.
Tuy nhiên, Tống Hồng Quân có kéo ai, cũng không kéo được Diệp
Tuyển Phong tới.
Nếu như nói Tống Hồng Quân kiên trì hẹn Diệp Tuyển Phong cùng
đến tham dự, vậy chỉ có thể là Thẩm Hoài có việc muốn bàn bạc cùng Diệp Tuyền.
Tạ Chỉ vừa hỏi, biết có vài vấn đề là dư thừa. Thẩm Hoài vừa
mới tới tỉnh Ký gặp Thành Văn Quang, gặp Kỷ Thành Hi, trên đường từ tỉnh Ký trở
về Từ Thành không trì hoãn, nay lại muốn mượn cơ hội tiệc tại nhà hôm nay gặp mặt
Diệp Tuyển Phong, tất nhiên không khó đoán được anh ta muốn gì.
Nghĩ tới đây, Tạ Chỉ ngược lại muốn thấy tình hình buổi gặp mặt
đêm nay của Thẩm Hoài và Diệp Tuyển Phong.
Tạ Chỉ không chắc lắm hỏi: - Anh Diệp chắc chắn sẽ qua chứ?
- Tại sao không đến?
Tạ Thành Giang ở đầu giây điện thoại bên kia hỏi ngược lại.
- Vậy được, em lát nữa cũng sẽ tới. Tạ Chỉ nói.
Thẩm Hoài và Diệp Tuyển Phong gặp mặt sẽ nói chuyện gì, có
chút kiên nhẫn, muộn hơn một chút hiển nhiên có thể nghe được từ miệng người
khác, cô vẫn không an tâm thằng khốn Thẩm Hoài kia vào cửa sẽ làm cho Tạ Đường
có phản ứng như thế nào.
Tạ Chỉ quay về công ty một chuyến, lại chạy xe đến nhà Tạ Đường,
trời cũng đã nhá nhem tối.
Cuối mùa thu, hàng cây hai bên hành lang đều lá rụng thưa thớt,
mặt đường xi măng cùng với cây ly bên cạnh, trong vườn, thỉnh thoảng có gió thổi
cuốn lại từng đợt lá vàng, rơi xuống trên cửa kính xe.
Khu đất này đều là khu dân cư người nhà Tỉnh ủy và Ủy ban
nhân dân tỉnh, ngoại trừ dọc theo mấy tòa nhà cho thuê trước đường Yến Kinh ra,
hướng bắc mãi cho đến sông Thanh Tân đều là các nhà nhỏ được xây dựng trước
giai đoạn giữa năm tám mươi, lát gạch màu đỏ, dấu vết cũ năm tháng lắng đọng lại,
nước mưa ăn mòn, không nhìn ra chỗ xa hoa, cây cối rậm rạp, là nơi yên tĩnh khó
có được ở Từ Thành.
Đến đường tắt bên ngoài nhà Tạ Đường, nhìn thấy mấy chiếc xe
đã đỗ phía trước, Tạ Chỉ đỗ xe dựa vào bên cạnh.
Tạ Chỉ vừa mới dừng xe, Lưu Kiến Quốc từ sau cũng chạy xe tới.
Tạ Chỉ còn tưởng rằng Lưu Kiến Quốc sẽ không góp vào náo nhiệt hôm nay, nhưng
nghĩ đến hôm nay Thẩm Hoài muốn bàn chuyện với Diệp Tuyển Phong, Lưu Kiến Quốc
theo tới đây cũng không kỳ lạ, liền đứng ở ven đường chờ anh ta cùng nhau xuống
xe.
Tống Hồng Kỳ cùng với anh của cô, xe ba cô dùng ở Từ Thành, Tạ
Chỉ đều nhận ra, ngoài ra, còn có một chiếc màu đen Audi cùng một chiếc
Mercedes-Benz màu xám bạc. Tạ Chỉ đoán Audi hẳn là xe mới của Diệp Tuyển Phong,
mà chiếc Audi màu xám bạc hẳn là xe ở Từ Thành của Tống Hồng Quân.
Tạ Chỉ nhìn nhìn, cô về công ty nên đến chậm trễ một chút, đã
gần 6 giờ rưỡi rồi, Tống Hồng Quân và Thẩm Hoài tới trước một bước, ngược lại sẽ
không làm cho người ta thấy kỳ lạ.
Tạ Chỉ nghĩ bụng, sau khi dượng dời nhà đến làm việc ở Từ
Thành, Thẩm Hoài không hề bước vào một lần nào, hôm nay hắn và Thành Di đến, sẽ
là có ý gì?
Nghĩ đến gương mặt của Thẩm Hoài tuy anh tuấn nhưng lại làm
cho người khác chán ghét không nói nên lời, nghĩ đến Thẩm Hoài trước kia trêu
đùa mình ở Đông Hoa, hôm nay Tạ Chỉ từ đáy lòng không muốn tên khốn này được
thư thái, nghĩ bụng: Vào cửa câu đầu tiên nói cái gì mới có thể đâm đến nỗi đau
thầm của tên khốn này?
Chưa đến sân chợt nghe đến bên trong có tiếng cười nói, Tạ Chỉ
thò đầu nhìn vào bên trong, chỉ thấy một dãy người ở phía tiền viện nói chuyện,
Thành Di, Tống Hồng Quân đều ở đây, nhưng không nhìn thấy Thẩm Hoài.
Tạ Chỉ nghĩ hẳn Thẩm Hoài ở đâu đó, hơi cao giọng chào hỏi
Thành Di: - Cô dâu mới tới, chú rể trốn đi đâu rồi...
Thành Di quay đầu lại thấy Tạ Chỉ cùng Lưu Kiến Quốc cùng
nhau đến. Cô cùng Thẩm Hoài đến, là có ý ra mặt phụ huynh, đợi lát nữa cũng sẽ
nhắc tới việc đính hôn, giờ Tạ Chỉ cất giọng ồn ào như vậy, có chút ngượng
ngùng nói: - Thẩm Hoài có một số việc, nửa đường bị người ta gọi đi rồi, lát nữa
thì sẽ đến.
- Thẩm Hoài cũng không hổ là người rất bận rộn, ở Từ Thành
còn công việc quấn lấy người. Tuy nhiên, rốt cuộc ai lớn như vậy chặn đường hắn
khiến một Phó tỉnh trưởng, một Chủ tịch xí nghiệp trung ương phải chờ đợi cơm
như vậy chứ? Lưu Kiến Quốc từ phía sau đi tới, không rõ hỏi một câu.
Thành Di biết Thẩm Hoài gây ra thù hằn với Lưu Kiến Quốc
trong chuyện Mai thép mượn xác đưa ra thị trường. Lòng dạ Lưu Kiến Quốc này lại
rất hẹp hòi, gặp mặt sẽ không nói lời gì tốt đẹp cả, nghe được câu hỏi không rõ
ràng của anh ta, nghĩ bụng anh ta cũng chỉ giả vờ giả vịt thế thôi, nên cô chỉ
cười không để ý tới.
Lưu Kiến Quốc vẫn không bỏ qua, hỏi tới cùng: - Rốt cuộc là
ai, không phải là Bí thư tỉnh ủy Điền Gia Canh chứ? Ngoại trừ Điền Gia Canh, thật
không tưởng tượng ra còn có ai có thể khiến chúng ta ở trong này ngồi chờ.
Tạ Chỉ còn muốn phụ họa Lưu Kiến Quốc nói vài lời chế giễu Thẩm
Hoài, nhưng thấy sắc mặt mấy người anh của cô trầm xuống, chẳng những không có
hùa theo Lưu Kiến Quốc châm biếm Thẩm Hoài, ngược lại ánh mắt sắc bén thì tim
cô nhảy loạn xạ, thầm nhủ: Không phải thật sự là Điền Gia Canh nửa đường gọi Thẩm
Hoài chứ?
Tống Hồng Quân nhìn Lưu Kiến Quốc, liếc mắt giễu cợt, cười thầm
trong bụng, nói: - Thật đúng là không khéo, chúng tôi giữa đường gặp Bí thư Điền
ngồi xe trở về. Bí thư Điền gọi Thẩm Hoài qua nói vài lời. Nếu cậu không đợi được
muốn bắt đầu ăn cơm, ra sân rẽ trái đi đến cuối ngõ nhỏ chính là nhà Bí thư Điền,
cậu qua đó gọi một tiếng.
Một câu nói kia của Tống Hồng Quân lập tức đã làm cho khuôn mặt
Lưu Kiến Quốc cứng ngắc, gõ nhẹ một chút, nụ cười cứng đơ kia sẽ rơi xuống nát
vụn như bột phấn.
Thành Di lúc này cũng liếc mắt nhìn Lưu Kiến Quốc một cái,
nghĩ thật đúng là có người thích đưa mặt cho người ta đánh.
Tạ Chỉ cười khan một tiếng, cũng cảm thấy mất mặt, nghĩ đến
có lần này đi công tác ởHongkong đi về có quà cho Tạ Đường để trong xe chưa lấy
ra, bèn quay người ra khỏi sân, vừa mới bước ra cửa sân, đã thấy Thẩm Hoài đứng
ở bên ngoài lấy bật lửa châm thuốc hút.
Tạ Chỉ thấy Thẩm Hoài cũng sững sờ, vậy hẳn là hắn đã nghe được
mấy câu châm chọc kia của Lưu Kiến Quốc, lại thấy kỳ lạ hắn không lập tức đi
vào sân trả đũa Lưu Kiến Quốc, ngược lại một mình đứng ở ngoài sân hút thuốc.
Trời đã tối, nhưng đèn đường khuất ở sau cây sam còn chưa
sáng lên, chỉ có ngọn lửa của bật lửa bị gió thổi lóe lên ánh sáng, chiếu lên vẻ
mặt không có cảm xúc gì của Thẩm Hoài.
Tạ Chỉ cũng không biết trong lòng Thẩm Hoài lúc này rốt cuộc
đang nghĩ gì, nghĩ bụng hắn trước đây đối với Lưu Kiến Quốc, đối với ạnh của cô
hoặc là những người khác đều là không thể hiện nét mặt gì, hôm nay sao lại thay
đổi tính tình, lại không muốn trả đũa lại Lưu Kiến Quốc mà đứng ở ngoài sân hút
thuốc cơ chứ?
Tạ Chỉ nghĩ đi nghĩ lại, chẳng lẽ Thẩm Hoài hôm nay hạ thấp
thái độ, không muốn vì Lưu Kiến Quốc làm cho không khí căng thẳng? Tuy nhiên,
chó không thể thay đổi không ăn phân, Thẩm Hoài từ trước đến nay đã quen hoành
hành ngang ngược, không cho người khác đường sống, hôm nay nhường nhịn, chỉ sợ
là có dụng ý khác, là vì hôm nay Thành Di ở đây, hắn phải tỏ ra quân tử, hay là
bởi việc hôm nay hắn và Diệp Tuyển Phong gặp mặt nói chuyện, khiến hắn không thể
không hạ thấp thái độ?
Tạ Chỉ nhìn Thẩm Hoài, cũng không có ý đánh động với người
trong viện Thẩm Hoài ở ngoài sân nghe được Lưu Kiến Quốc nói mấy câu kia, chỉ
đưa mắt nhìn Thẩm Hoài hai ba giây thì đi về hướng xe, lấy quà tặng cho Tạ Đường
ra.
Thẩm Hoài nhìn Tạ Chỉ khom lưng từ trong xe lấy ra hai mô
hình nhân vật chế tạo tinh xảo, biết là đưa cho Tạ Đường. Đợi Tạ Chỉ đi tới, hỏi:
- Sao mà Tạ Đường còn thích sưu tầm mấy thứ này?
- Cô ấy vẫn luôn thích. Tạ Chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Hoài một
cái, lên tiếng, không nói thêm gì.
Thẩm Hoài làm như không nghe thấy lời của Lưu Kiến Quốc,
trong nửa phút chuyển sang vấn đề khác như vậy, Lưu Kiến Quốc cũng thực sự cho
rằng Thẩm Hoài không nghe thấy, sắc mặt bị Tống Hồng Quân nói làm cho cứng đờ
đã đổi thành một vẻ cợt nhả, hỏi Thẩm Hoài: - Bí thư Điền tìm cậu qua đó, có chỉ
thị gì tối cao muốn truyền đạt cho chúng tôi phải không?
Thẩm Hoài liếc mắt nhìn Lưu Kiến Quốc một cái, ôn hoà nói: -
Bí thư Điền sắp rời khỏi Hoài Hải rồi, nhưng lòng còn muốn Hoài Hải sau này
phát triển, vừa khéo ở phía trước gặp được, tìm tôi nói chuyện vài câu.
Thẩm Hoài nhìn thấy Thành Di, Tống Hồng Quân và Diệp Tuyển
Phong, Tạ Thành Giang, Lưu Kiến Quốc đứng ở trong viện nói chuyện, mà cha vợ hắn
và Tạ Hải Thành lúc này có lẽ đã nghe tiếng hắn, mới từ phòng sách đi ra.
Tạ Hải Thành đứng trong hành lang, hỏi: - Bí thư Điền tìm cậu
nói chuyện gì?
Tạ Hải Thành ỷ mình nhiều tuổi lên mặt, Thẩm Hoài lại không
có ý định đem nội dung cuộc nói chuyện của hắn và Điền Gia Canh nói cho ông ta
biết, nói qua loa rằng:
- Không nói gì, chỉ là thuận miệng hàn huyên vài câu.
Thẩm Hoài không chịu để lộ chút tin tức gì, Tạ Hải Thành cũng
không có cách nào, ông ta biết rằng Điền Gia Canh gặp Thẩm Hoài ở đầu đường,
không có khả năng nói nói chuyện phiếm với Thẩm Hoài đến nửa giờ.
Điền Gia Canh sắp rời khỏi Hoài Hải, nhưng ông ta giữ chức Bí
thư Tỉnh ủy ở tỉnh Hoài Hải ba năm, cho dù là vì muốn nhiều chính sách ông ta
thi hành ở tỉnh Hoài Hải có thể kéo dài nữa, hay là nói vì làm nền cho Bí thư Tỉnh
ủy mới đến nhận chức, trước khi rời đi tìm cán bộ chủ chốt trong tỉnh nói chuyện,
cũng là chuyện thường tình.
Cho dù là nói chuyện trong chốc lát, Tạ Hải Thành cũng không
nghĩ Thẩm Hoài sẽ có tư cách là đối tượng nói chuyện của Điền Gia Canh. Tạ Hải
Thành liếc mắt nhìn em rể Tống Bính Sinh một cái, nghĩ bụng Tống Bính Sinh chắc
có lẽ cũng không được Điền Gia Canh tìm nói chuyện riêng chứ?
Tuy nhiên, việc Tạ Hải Thành lo lắng hơn chính là cuộc nói
chuyện giữa Diệp Tuyển Phong và Thẩm Hoài, áp lực càng tăng thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận