Phong Khí Quan Trường

Chương 965: Anh được anh lên (1).


Chương 965: Anh được anh lên (1).
Chử Nghi Lương, Ngô Hải Phong đưa ra ý kiến thành lập quỹ đầu
tư doanh nghiệp trường học đương nhiên là rất có ý nghĩa, có điều Thẩm Hoài
trong thời gian này không muốn gây xích mích với những người có thần kinh mẫn cảm,
nên không đồng ý để mình quản lý quỹ ngân sách doanh nghiệp trường học.
Vào tháng 5, thời tiết đã có dấu hiệu nóng bức, nguời đi đường
cũng đều đổi kiểu quần áo thoải mái.
Về chỗ ở, Thành Di trước tiên vào phòng vệ sinh tắm rửa, Thẩm
Hoài đun một bình nước, pha trà ngồi trong trong sân, nhà Đinh Tú bên cạnh đã tắn
đèn, chắc hẳn đều đã ngủ rồi, Thẩm Hoài liền mằm lên chiếc ghế nằm lớn, lắng
nghe trong bóng đêm yên tĩnh truyền đến những âm thanh rất nhỏ.
Thành Di tắm xong mặc váy dây, lộ ra hai cánh tay thon dài trắng
mịn. Cô tắt đèn trong sân, đi đến bên cạnh Thẩm Hoài, dịu dàng nói:
- Lại đang nghĩ gì thế?
- Nghĩ việc quỹ học bổng trường học, ý tưởng không tệ, đám
người Chử Nghi Lương còn chen vào vài ý tưởng khác, cũng không tệ. Nhưng vài ý
kiến này của Chử Nghi Lương, Ngô Hải Phong nhất định sẽ làm một số người thấy
được, nghĩ đến mà đau đầu …
Thành Di khẽ mím đôi môi đỏ hồng, biết có khá nhiều người
không ngại dùng ý nghĩ độc ác nhất để phỏng đoán Thẩm Hoài, ý muốn chủ yếu
thành lập quỹ giáo dục còn là phòng ngừa quan hệ trực tiếp của Thẩm Hoài cùng
Mai Thép bị cắt, đương nhiên sẽ làm cho một vài người càng có nhiều ý đồ.
Thành Di lười kéo chiếc ghế dựa lại, liền trực tiếp ngồi lên
đầu gối của Thẩm Hoài, năm ngón tay thon dài, bàn tay nhỏ bé đặt lên vai của
anh, nói:
- Dù sao anh cũng không để ý người khác có nhiều ý đồ mà.
- Cũng đúng, khiêu khích thần khinh mẫn cảm của bọn họ một
chút, khiến bọn họ mẫn cảm đến mức không chịu được mà nhảy dựng lên càng tốt
hơn. - Thẩm Hoài nói.
- Anh chẳng phải là ví dụ điển hình đó ư? - Thành Di bật cười,
nói.
- Không có nha, anh chính là biết có vài người rất nhạy cảm
đó.
Thẩm Hoài đem Thành Di kéo vào trong lòng, tay ôm lấy bộ ngực
cao của cô, bên trong không mặc gì, váy ngủ thoải mái, đôi gò bồng đảo đầy ắp mềm
mại chắc như thế,lại đầy lực đàn hồi, ngón tay anh lại đưa đẩy nhũ hoa kia.
Thành Di bị Thẩm Hoài nghịch ngợm như thế, cả người nổi da gà, liếc mắt oán
trách Thẩm Hoài, kéo bàn tay không an phận kia của anh xuống.
Tay của Thẩm Hoài rơi xuống, lại trượt trên bụng mềm mại thơm
mát của Thành Di mà vuốt ve. Tay Thành Di đặt lên mu bàn tay của Thẩm Hoài,
không để anh sờ linh tinh nữa.
Trong bóng đêm xe lạnh, Thành Di rúc vào ngực của anh, trên
người mùi hương thơm thoang thoảng quanh quẩn trên chóp mũi anh, thân thể mềm mại
tựa như con mèo cuộn tròn trong lòng anh, da thịt trơn nhẵn như tơ lụa dưới ánh
sáng mờ ảo giống như pho tượng có khuôn mặt được chế tác vô cùng tinh xảo và
đôi mắt đẹp thâm thúy mê người, làm cho Thẩm Hoài giống như uống một ly rượu
ngon, đắm chìm vào trong một men say khó nói nên lời.
Thẩm Hoài không an phận thò tay vào trong áo Thành Di, nắm lấy
đôi gò bồng đảo đẩy đà kia mà vuốt ve xoa nắn. Nhưng Thành Di giãy dụa, sờ rất
khó, hơi thở gấp gáp,thân thể mềm mại có chỗ lồi chỗ lõm không kìm nổi vặn vẹo
giống như mĩ nhân rắn ở trong lòng Thẩm Hoài, khuấy lên ngọn lửa ham muốn trong
người Thẩm Hoài, nửa phía dưới của anh dựng lên mạnh mẽ, chọc lên cặp mông mềm
mại của Thành Di.
Thẩm Hoài đưa tay vén chiếc áo ngủ của Thành Di lên, đùi lộ
ra trắng đẫy đà như tuyết, sáng bóng trong bóng đên, mà chiếc quần lót màu hồng
bao vây chiếc mông tròn cong vểnh, làm cho lửa lòng trong lòng anh càng bốc
cao, tay Thẩm Hoài từng bước vuốt ve lên.
Bị Thẩm Hoài sờ soạng vuốt ve, Thành Di cũng không để ý anh,
nhưng khi Thẩm Hoài đưa tay chuyển xuống đũng đẩy quần lót của cô sang một bên
thì mới giật mình lấy lại tinh quay đầu lại lườm Thẩm Hoài một cái, tay đụng
vào cái kia cứng rắn của Thẩm Hoài tựa như cái chày gỗ cứng rắn không biết từ
khi nào đã lộ ra bên ngoài, tên vô lại này muốn làm xằng làm bậy ở trong sân.
- Cảnh tối lửa tắt đèn, không ai thấy đâu …
Thẩm Hoài ghé vào bên tai Thành Di nói, nâng cái mông của cô
hướng lên trên một chút, để cho cô ngồi lên trên.
Thành Di đối phó không lại Thẩm Hoài, nghĩ nhất định không dễ
dàng để Thẩm Hoài thực hiện như vậy, liền để anh ôm di chuyển thân thể, ngăn được
chỗ nhạy cảm thì không vẫn kiềm được cơn run rẩy, chính cô cũng cảm nhận được
có một luồng nhiệt đang trào ra, làm cho chỗ đó trở nên trơn hơn.
Mặc dù nơi đó làm tim cô loạn nhịp, nhưng cũng vô cùng thuận
lợi ngồi xuống, lại lập tức chỗ đỡ ở nhị hoa, khiến cô không thể kìm được khẽ
rên rỉ. Thành Di sợ tới mức vội che miệng lại, giống như là trộm nhìn quanh bốn
bức tường.
Đây cũng là lần đầu tiên Thành Di cùng Thẩm Hoài to gan ân ái
trong sân, sân nhà bên nhìn thấy mẹ con Đinh Tú, La Dung cùng khách thuê Thích
Cẩn Hinh cũng đã ngủ,tuy rằng ánh sáng trong sân giấu rất mờ, nhưng cô vẫn
không dám làm càn để Thẩm Hoài làm bậy, thấp giọng cầu xin:
- Không nên cử động, cứ như vậy …
Chiếc ghế nằm rộng lớn, hai người chen vào, Thành Di ngồi bên
trên không phối hợp, Thẩm Hoài cũng không có cách nào lộn xộn, chỉ là cảm thấy
Thành Di siết chặt ôm lấy anh, thỉnh thoảng lại cắn chặt môi ngăn tiếng rên rỉ
càng khiến nơi đó chặt hơn, khiến linh nhỏ bé của anh cứ muốn mút vào …
Có chiếc xe hơi đi qua ngoài sân, bóp hai tiếng còi nhẹ,
Thành Di có tật giật mình hoảng sợ, nghe xe dừng lại ở ngoài tường viện, không
biết là ai.
Một lát sau chỉ nghe Tôn Á Lâm ở bên ngoài gọi, Thẩm Hoài đè
lại không để Thành Di đứng lên, cách vách tường hỏi:
- Hơn nửa đêm không về ngủ, lại chạy qua quấy rầy tôi và
Thanh Di cái gì?
- Vậy anh cùng Thành Di đang làm gì thế? - Tôn Á lâm hỏi.
Thành Di véo Thẩm Hoài một cái, chống vào bắp đùi của Thẩm
Hoài đứng lên, sửa sang lại váy ngủ, nghiến răng nghiến lợi mắng Thẩm Hoài:
- Đồ vô lại.
Đẩy Thẩm Hoài vào trong phòng mở cửa cho Tôn Á Lâm.
Thẩm Hoài mở cửa, bật đèn trong hành lang, nhìn thấy Tôn Á
Lâm đi giày cao gót, xinh đẹp hấp dẫn đi tới, nói:
- Còn tưởng buổi tối cô xuất hiện ở đâu chứ, đã chạy đi đâu,
đến giờ mới lộ mặt?
- Tôi cũng có không gian riêng chứ, không được à? - Tôn Á Lâm
oán giận liếc mắt một cái. Ban này cô ở cùng Dương Lệ Lệ, biết buổi chiều Thẩm
Hoài ở cùng Thôi Hướng Đông, lại cùng đám người Quách Thành Trạch, Trần Vĩ Lập ở
một chỗ đấu đá nhau, bèn tranh thủ thời gian không xuất hiện.
Tôn Á Lâm vừa muốn vào nhà, ở dưới đèn nhìn thấy chiếc quần
đen tuyền màu xám của Thẩm Hoài có ướt một chút, nghi hoặc đưa tay sờ sờ:
- Sao lại ướt thế này?
Vào tay đặc dính, Tôn Á Lâm trợn đôi mắt to xinh đẹp lên
thành hình viên đạn, tay đang đặt trên đũng quần của Thẩm Hoài thu lại, cắn môi
khẽ nói:
- Anh với Thành Di kết hôn lâu như vậy rồi, nóng lòng như vậy
liền ngay cả quần cũng không có thời gian cởi à?
Bàn tay nhỏ mềm mại của Tôn Á Lâm cố tình nhấn một cái, nửa
dưới thân mình của Thẩm Hoài lại dựng đứng lên, cứng rắn như sắt. Anh xấu hổ rụt
rụt về sau, anh và Thành Di ngồi ở chỗ kia hầu như không cử động gì mấy, cũng
không có ý thức được đũng quần trước ướt một mảnh như vậy.
Thẩm Hoài bảo Tôn Á Lâm đi trước vào trong sân, Thẩm Hoài đi
vào phòng vệ sinh lấy khăn mặt lau lung tung hai cái, nghĩ đến Thành Di tuy rằng
nượng ngùng nhưng nói vậy cũng đã động tình đến mức khiến đũng quần của anh trở
nên như vậy, trong lòng cũng không nhịn được đắc ý cười trộm.
Tôn Á Lâm đi vào trong sân, thấy Thành Di biếng nhác nằm trên
ghế trường kỉ, lúc này cũng có thể hiểu vừa rồi Thẩm Hoài cùng Thành Di làm cái
gì, rồi tư thế như thế nào ở trong sân, quay đầu nhìn thấy Thẩm Hoài từ trong
nhà đi ra, ánh mắt cũng theo bản năng liếc anh một cái.
Ánh nhìn này của Tôn Á Lâm, trong ánh mắt có phong tình quyến
rũ không diễn tả được, Thẩm Hoài có chút ảo giác.
Trong sân có hai chiếc ghế nằm, Tôn Á Lâm ngồi một chiếc, Thẩm
Hoài đương nhiên lại ngồi chen vào chiếc ghế của Thành Di.
Thành Di cũng biết việc hay ho giữa cô cùng Thẩm Hoài mới làm
Tôn Á Lâm đã biết rõ, cơ thể mềm yếu vô lực dựa vào nguời Thâm Hoài mà ngồi,
nói chuyện với Tôn Á Lâm.
- Muộn như vậy chạy tới đây, có chuyện gì vậy? Thẩm Hoài hỏi.
Tôn Á Lâm thích dựa vào anh, đó là lúc Thành Di không có ở Hà
Phổ, Thẩm Hoài biết hôm nay cô lại chấp nhận ở cùng với Dương Lệ Lệ, nghĩ thầm
nửa đêm cô chạy tới chắc là có chuyện gì đó.
-Trong lúc rảnh rỗi, tôi nghe đươc Trần Vĩ Lập, Quách Thành
Trạch trên du thuyền có đề cập đến ý tưởng phát triển công nghiệp ưu thế trăm tỷ,
liền muốn qua đây nghe một chút xem anh có ý kiến gì.
Tôn Á Lâm nói,
- Nhưng mà, thấy tâm trạng của anh tốt như vậy, cao hứng như
thế, đã cảm thấy lo lắng của tôi là dư thừa rồi, tôi nên trở về ngủ thôi.
Tôn Á Lâm vẫn chưa ngồi ấm chỗ, nói xong thì muốn đi, để Thẩm
Hoài và Thành Di tiếp tục làm chuyện tốt chưa xong, tránh cho cô xuất hiện là
dư thừa.
Tôn Á Lâm ở trước mặt anh đôi khi tựa như một trận gió nóng bỏng,
Thẩm Hoài cũng bất đắc dĩ đứng lên tiễn cô ra cửa.
Tôn Á Lâm trở lại trong xe, xòe bàn tay ở trong bóng tối, tựa
hồ cảm giác cái thứ cứng rắn như thép kia vẫn còn ở lại giữa ngón tay khiến cô
toác miệng cười, thật sự không biết có nên tìm cơ hội quyến rũ hồn bóng kia
hay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận