Phong Khí Quan Trường

Chương 82: Nhìn lén


Chương 82: Nhìn lén
Trần Đan sợ dây dưa với Thẩm Hoài lâu, để hắn đề ra yêu cầu
gì quá đáng thì khốn, bèn chỉnh sửa quần áo, bước xuống xe định về nhà, bỗng
nghe phía đuôi xe có tiếng động lạ, quay đầu nhìn qua, thì ra có người đang ngồi
lên nắp capo sau xe.
Trần Đan còn tưởng ai muộn thế này mà chưa về, còn dạo lang
thang trong hẻm, chợt nghe thấy tiếng Trần Đồng truyền tới:
“Đây là xe Thẩm bí thư, để ngày sau anh mượn Thẩm bí thư, dẫn
em đi hóng gió một phen.”
“Thẩm bí thư cho anh mượn xe?” Lại thêm tiếng một cô gái truyền
qua, người kia bị thân thể Trần Đồng che mất, khiến Thẩm Hoài và Trần Đồng ngồi
trong xe không thấy được rõ ràng, chẳng qua giọng nói này có vẻ khá quen thuộc.
Thẩm Hoài chớp chớp mắt với Trần Đan, thì ra là Trần Đồng nửa
đêm hẹn bạn gái ra dạo phố.
Trần Đan áp ngón tay lên môi, tỏ ý Thẩm Hoài đừng động, không
để em trai biết nàng và Thẩm Hoài đang trốn trong xe.
Trần Đan ngồi quỳ sấp trên ghế, tai vểnh lên lắng nghe, Thẩm
Hoài cũng hiếu kỳ, áp sát lại, nói nhỏ vào tai Trần Đan: “Là Tiền Vân của trạm
tiếp đãi…”
Thẩm Hoài muốn Trần Đan tiếp nhận trạm tiếp đãi, Trần Đan
cũng có ý thử xem, nên đã tìm hiểu cụ thể từng chi tiết trong quy trình kinh
doanh nhà hàng, điều tra những nhân viên trong biên chế, xem ai có thể lưu lại,
ai phải đuổi đi, những chuyện đó nàng đều bàn bạc qua với Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài biết cô gái tên Tiền Vân này là một trong những kế
toán mà Trần Đan định giữ lại nên khá có ấn tượng. Không nghĩ đến Trần Đồng sớm
đã chú ý đến cô bé, còn lớn mật hẹn người ta nửa đêm ra dạo phố.
Mượn ánh trăng, Thẩm Hoài nhìn ra cô gái kia mặc một chiếc áo
gió vàng nhạt, quần jean, đang dựa người vào nắp capo với Trần Đồng. Tay nàng
chống lên đuôi xe, mắt ngước lên nhìn trời sao; một tay Trần Đồng cũng chống
lên đuôi xe, tay kia dời đi dời lại trên nắp capo, dời nửa ngày mà mãi không đủ
dũng cảm đi nắm tay Tiền Vân.
“Em nói xem, Trần Đồng quá kém, cô gái kia thiếu mỗi điều viết
ba chữ “nắm tay đi” lên mặt rồi, thật khiến người nôn nóng a!” Thẩm Hoài cắn
lên lỗ tai Trần Đan, thầm cười vì hành động lúng túng của Trần Đồng.
Trần Đan nguýt Thẩm Hoài một cái, ép thấp giọng nói: “Ai mà
cũng như anh, đầy phố đều thành lưu manh cả….”
Thẩm Hoài thấy nàng còn nhớ hành động của mình lúc nãy, mới
vươn tay định mò tiếp, Trần Đan không chịu, nhưng sợ kinh động đến em trai, chỉ
dám khẽ giãy người, ai ngờ nàng quỳ xuống, gót giầy đá vang “keng keng” lên đồng
hồ đo, cả nàng và Thẩm Hoài đồng thời chết lặng, Trần Đồng và Tiền Vân ở đuôi
xe cũng bị dọa nhảy dựng.
“Chị, sao chị với Thẩm bí thư lại ở trong xe!” Giờ Trần Đồng
mới chú ý thấy chị mình và Thẩm Hoài đang ngồi trong xe.
“Thằng này quá kém, anh nhìn nãy giờ mà bực thay cho chú…” Da
mặt Thẩm Hoài khá dày, thấy Trần Đồng kinh ngạc định hỏi thăm, liền cướp lên tiếng
trước: “Nhìn hai cô cậu từ xa chạy lại, còn tưởng hai người định làm trò gì bí
mật. Ai ngờ nghe cô cậu tán chuyện nửa ngày, nói đông nói tây toàn ba chuyện
linh tinh. Trăng đêm nay có đẹp cũng chịu không nổi hai người dày vò thế đâu…”
Nói như thể hắn và Trần Đan trốn trong xe là để rình “bắt gian” hai người này vậy.
“Thẩm bí thư, chuyện không phải như anh nghĩ đâu…” Từ Vân là
sinh viên mới tốt nghiệp trường tài chính thương mại, làm trong trạm tiếp đãi
chưa đến nửa năm, nghe Thẩm Hoài nói vậy, mặt phấn đỏ hồng, hơi thèn thẹn khi bị
Trần Đan và Thẩm Hoài bắt gặp.
“Không phải hôm nay hai người lên thị trấn ký hợp đồng à? Em
nghỉ việc xong đến trạm tiếp đãi chờ nửa ngày mà không thấy chị và Thẩm bí thư
đâu. Hại Tiền Vân cũng ngồi đợi theo, giờ đang định đưa Tiền Vân về nhà.” Da mặt
Trần Đồng dày không kém, “ngây thơ” hỏi lại.
“Vậy được, cậu đưa Tiền Vân về trước đi. Giờ không còn sớm nữa,
không có đèn đường, lái xe nhớ chú ý chút…” Thẩm Hoài với Trần Đan xuống xe, để
Trần Đồng lái xe đưa Tiền Vân về.
“Tốt quá!” Ở trong bộ đội Trần Đồng từng lái qua xe hơi, về đến
địa phương chỉ cần thi tấm bằng là ổn, hắn hưng phấn tiếp lấy chìa khóa xe,
khom người tạo dáng mời Tiền Vân còn đang đỏ bừng mặt vì thẹn thùng lên.
“Nhà Tiền Vân ngay đầu hẻm, chỉ cần đi ba năm bước, đâu cần
phải lái xe?” Trần Đan hỏi.
“Cái này thì em không hiểu rồi, Trần Đồng đưa con nhà người
ta về giữa đêm giữa hôm thế này, phụ huynh chắc phải hỏi tra rõ ràng tổ tông mười
tám đời mới chịu để yên; đưa về bằng xe hơi thế này, không khéo đêm nay người
ta sốt sắng mời Trần Đồng ở lại làm con rể cũng nên.” Thẩm Hoài cười gian trá,
nói.
“Đầu óc đen tối, phải dặn Trần Đồng cách xa anh một chút cho
an toàn!” Trần Đan trừng mắt với Thẩm Hoài, giả bộ giận dỗi, nói.
Trần Đan kề lên bả vai Thẩm Hoài, nhìn chiếc xe tan dần trong
đêm đen, không thể không thừa nhận lời Thẩm Hoài rất có đạo lý. Tuy em trai
nàng rất ít chỗ để chê, cũng dễ khiến con gái ưa thích, nhưng phụ huynh nhà người
ta lại khác, hơn nữa con gái rồi cũng có ngày thành phụ nữ, thành đàn bà, đối
diện với cuộc sống hiện thực gian nan, không ít người sẽ trở nên thế lợi và thực
tế.
Những tình yêu thoát ra khỏi cuộc sống đời thực, thuần túy
không chút bụi bẩn mà các nàng thiếu nữ mong mỏi chỉ khả năng xuất hiện trong đồng
thoại… Trần Đan không khỏi ngậm ngùi, rốt cuộc mình cũng không nên kỳ vọng hay
yêu cầu gì quá nhiều, quá cao xa.
Thẩm Hoài tưởng Trần Đan đang nghĩ chuyện về em trai, mới cười
nói: “Trần Đồng còn non lắm, em nói xem, vừa rồi nhìn mà anh còn gấp thay cho
nó? Cô bé Tiền Vân này tính tình hoạt phát, chúng ta phải giúp nó sấn vào, nếu
không chưa hẳn đã buộc chặt được trái tim cô bé đâu…”
“Được rồi, mình anh không non, thỏa mãn chưa.” Trần Đan gắt
giọng, lại nhớ đến bộ dạng muốn nắm tay Tiền Vân, lại do dự nửa ngày mà không
dám động thủ của em trai mình lúc nãy, nhịn không nổi bật cười, ôm lấy tay Thẩm
Hoài dạo bước vào trong hẻm, thân mật vô cùng.
Vào nhà, tiểu Lê đã đi nghỉ từ thủa nào, Trần Đan liền theo
Thẩm Hoài về phòng hắn, bàn tiếp chuyện kinh doanh của trạm tiếp đãi.
Qua một hồi, Trần Đồng lái xe trở về, vẻ hưng phấn còn in dấu
rõ ràng trên mặt.
“Chị, ký hợp đồng chưa?” Trần Đồng vẫn chưa bị ái tình xung
váng óc, còn biết quan tâm đến chính sự.
“Ký rồi, vì chuyện này Triệu Đông còn mời bọn chị ăn cơm, lại
quên mất gọi em theo, để hai người bọn em mất công chờ nửa ngày.” Trần Đan trả
lời.
“Lúc tối thấy sắc mặt Hà Nguyệt Liên không có vẻ gì là muộn
phiền, còn tưởng sự tình không được thuận lợi?” Trần Đồng cất được mối bận tâm
trong lòng, lại hỏi Thẩm Hoài: “Thẩm xưởng trưởng, anh nói giờ em có cần ở lại
trong xưởng nữa không?”
Thẩm Hoài biết Trần Đồng muốn rời xưởng thép, muốn đến trạm
tiếp đãi phụ giúp chị mình lắm rồi, nói: “Cậu nên đi học lại. Qua năm, xưởng
thép chuẩn bị chọn ra một tốp đưa đi học viện công nghệ đào tạo, cậu có thể báo
danh thử xem…”
“…” Mấy ngày trước Trần Đồng nghe thấy Thẩm Hoài ủng hộ chị
mình đứng ra nhận thầu trạm tiếp đãi, đầy lòng mong mỏi nhảy từ xưởng thép ra
phụ giúp nàng, ai ngờ Thẩm Hoài lại kiến nghị hắn đi học, khiến hắn sững sờ mất
một lúc.
“Tháng sau trạm tiếp đãi sẽ đổi tên thành nhà hàng Chử Cốc, tập
trung tinh lực vào lĩnh vực ăn uống, nhân lực về đại thể sẽ không có thay đổi
gì lớn, Hà Nguyệt Liên cũng sẽ phối hợp bàn giao đầy đủ; tiếp khách, phục vụ, nấu
ăn, cậu xem xem có khoản nào mình giúp được không?” Thẩm Hoài thấy Trần Đồng
không quá bằng lòng, liền trực tiếp nói thẳng: “Có lẽ cậu có thể giúp chị mình
để ý sự tình trong tiệm, không cho người khác có cơ hội động tay động chân, có
việc gì cũng có thể làm chân chạy, không cần chị cậu phải bận tới bận lui,
nhưng đường phát triển về sau của cậu, không nên chỉ dừng lại ở mức đó…”
“À.” Trần Đồng hơi thất vọng ứng một tiếng, rốt cuộc kết quả
này và điều hắn mong đợi có hơi khác biệt.
Thẩm Hoài cười nói: “Đừng có suốt ngày nghĩ đến chuyện làm
chân chạy giúp chị cậu, muốn làm ngành ẩm thực này, cậu cũng phải học hành cho
đàng hoàng tử tế. Nhưng mà khoản ấy xưởng thép không thể bỏ học phí ra thay cậu
được, muốn làm thì đi mà xin chị cậu ấy…”
Trần Đan âu yếm nhìn Thẩm Hoài, vẻ ôn nhu trong mắt nói không
ra lời… Thẩm Hoài luôn có thể lo lắng những chuyện mà bản thân nàng chưa từng,
hoặc chưa thể để ý đến.
Không phải nàng không nghĩ qua chuyện để Trần Đồng bỏ xưởng
thép về phụ giúp mình, nhưng ý kiến Thẩm Hoài càng khiến nàng tin tưởng: Dùng
đúng người ở đúng vị trí then chốt thì làm gì cũng nhẹ nhàng thuận lợi, bản
thân lại đỡ phải vất vả; nếu chỉ nghĩ nhét người mình thích vào vị trí quan trọng,
vậy thành tựu tương lai của nhà hàng Chử Cốc chỉ có hạn; huống hồ, nàng không
hy vọng cuộc sống Trần Đồng sau này chỉ dừng lại ở mức ấy…
***************************
Hôm sau, Thẩm Hoài chỉ thị Quách Toàn đứng ra thay mặt phía
chính phủ hiệp trợ Trần Đan vay vốn.
Hà Nguyệt Liên nghĩ rõ ràng rồi, hơn nữa hợp đồng cũng đã ký,
có tâm tư gì đành gác sang một bên. Vấn đề hiện tại là nên suy xét tìm đường
lui cho cuộc sống sau này.
Lúc bàn giao, Hà Nguyệt Liên cố ý lấy lòng, không chỉ bàn
giao trước nửa tháng, còn kết toán luôn tiền công của hơn ba mươi nhân viên đến
cuối năm.
Những vật tư thiết bị để lại như rượu thuốc, đồ dùng bếp núc…
nàng đều lấy giá bằng một nửa mức bình thường chuyển cho Trần Đan, còn đồng ý để
đến hết năm mới kết toán cũng được.
Như thế, Trần Đan chỉ cần vay 50.000 đồng từ quỹ tín dụng đã
đủ để duy trì trạm tiếp đãi hoạt động bình thường.
Năm 93, do hạn chế tài chính của địa phương, không chỉ mỗi
công chức bình thường của thị trấn Mai Khê, mà trọn cả thành phố Đông Hoa đều
có mức thu nhập khá thấp.
Thế nên biên chế công chức ở Mai Khê, đối với nhà nông thì
tranh đến bể đầu chảy máu, nhưng giữa đơn vị chính trị sự nghiệp với xí nghiệp
kinh doanh, đa số người đều muốn vào được xí nghiệp có hiệu ích kha khá, còn
hơn lưu lại trong nha môn thanh thủy.
Lần này trạm tiếp đãi tiến hành cải chế, bao gồm Trần Đan và
Hà Nguyệt Liên, cả đơn vị thanh lý tổng cộng bốn biên chế, có hai người không bỏ
được bát sắt, đồng ý về lại thị trấn, vào công tác trong nhà ăn.
Cái tên nhà hàng Chử Cốc là kết quả thương thảo giữa Trần Đan
và Thẩm Hoài, tên cũ của sông Mai Khê là Chử Cốc, mà đất thị trấn với thành phố
bây giờ, về ghi chép địa chí có thể tra đến đầu thời Minh, lúc đó gọi là Chử Cốc
trấn.
Đổi tên, một là muốn bỏ đi sắc thái chính quyền, không thể để
bà con quần chúng thấy năm chữ “trạm tiếp đãi thị trấn”, liền tự nhiên liên tưởng
đến đây là chỗ cho quan viên ăn uống hủ bại. Hơn nữa, với tư cách là xí nghiệp ẩm
thực có danh nhất quanh vùng, lại được trấn chính phủ nâng đỡ, chỉ duy như thế
mới có khả năng phát triển bình thường.
Bàn giao giữa Trần Đan và Hà Nguyệt Liên hoàn thành vào giữa
tháng 12, tuy tên tiệm còn chưa chính thức đổi, nhưng yến tiệc chiêu đãi của trấn
chính phủ và đám cán bộ thỉnh thoảng đến ăn uống đã khôi phục như bình thường.
Đương nhiên, dưới sự quản lý tài vụ nghiêm ngặt, trừ ba người
là Đỗ Kiến, Hà Thanh Xã, Thẩm Hoài có quyền ký hóa đơn trừ nợ, những người khác
nhất luật phải trả tiền trước, còn thanh toán gì thì để sau. Đối với những cán
bộ cấp bậc khác nhau, hạn mức chi dùng cho mỗi người cũng có khác.
Bên phía xưởng thép, tất nhiên Thẩm Hoài cũng sẽ không chặt sạch
khoản chiêu đãi mời khách thông thường.
Thẩm Hoài chỉ thị Tiền Văn Huệ chiếu theo phí dụng ăn uống của
xưởng thép theo đầu người trong hai năm qua, chế định ra tiêu chuẩn khống chế
tài vụ thật chặt, rồi đem ngạch độ phân đến từng phòng ban cụ thể.
Trước đây, bộ phận quản lý của xưởng có thể tùy ý ăn uống,
còn công nhân bình thường lại không được dính nửa giọt canh. Về sau, một là hoạt
động chiêu đãi mời khách tiến hành như thường lệ, hai là bảo đảm ngạch chiêu
đãi của từng phòng ban phải có một nửa trở lên chi dùng cho công nhân viên nội
bộ gặp mặt, ăn uống.
Được trấn chính phủ và xưởng thép đặt làm chỗ chiêu đãi mời
khách cố định, phí nhận thầu 240.000 mỗi năm coi như có thể lau bằng, đến cùng
nhà hàng Chử Cốc muốn kiếm được lợi nhuận bao nhiêu thì một là phải dựa vào bản
thân năng lực kinh doanh, hai là tình hình phát triển kinh tế của địa phương…
Bạn cần đăng nhập để bình luận