Phong Khí Quan Trường

Chương 53: Tình mê đêm khuya


Chương 53: Tình mê đêm khuya
Ăn qua một bữa đơn giản trong trạm tiếp đãi, Thẩm Hoài để
Dương Hải Bằng lái xe đưa đám Hùng Văn Bân, Triệu Đông về lại thành phố. Nhìn
chiếc xe khuất dần trên đường Hạ Mai, Thẩm Hoài với Trần Đan mới đi trở về.
"Thẩm bí thư về nhà khách nghỉ ngơi nhé; giờ không biết
tiểu Tiền còn trực không nữa..." Trần Đan nói.
"Hay để tôi tiễn cô về túc xá trước, lát nữa về lấy chìa
khóa ở phòng bảo vệ cũng được?" Thẩm Hoài hỏi Trần Đan, hắn biết nhà khách
của trạm tiếp đãi cơ hồ không có người vào trú, Trần Đan có thể chọn một phòng
nghỉ lại, nhưng hắn không yên tâm để tiểu Lê ngủ một mình trong túc xá, nên mở
miệng muốn tiễn Trần Đan về túc xá trước.
Túc xá thị trấn nằm trong khu phố cổ gần xưởng thép, đêm
khuya tĩnh mịch, cả thị trấn không có lấy một ngọn đèn đường, Thẩm Hoài không
thể để Trần Đan đi về một mình trong đêm.
"Túc xá thị trấn cũng còn phòng trống, khá là ngăn nắp,
giường chiếu đồ đạc đều đủ cả, trước là chỗ ở của một phó trấn trưởng đến tạm
giữ chức. Nếu Thẩm bí thư không ngại, thì chịu khó nghỉ trong đó một đêm."
Trần Đan nói.
"Vậy được, chỉ cần có chỗ ngủ là ok!" Thẩm Hoài
nói.
Đêm khuya không người, ánh trăng nhàn nhạt hắt xuống lề đường,
nhà cửa hai bên đều tối lửa tắt đèn, chỉ có rất ít nhà vẫn còn sáng đèn.
Đường hẻm trong khu phố cổ khá chật hẹp, Thẩm Hoài và Trần
Đan bước nhẹ trên đường nhưng vẫn không tránh khỏi tiếng chó sủa, kinh động mộng
đẹp của không ít người.
Đường đá lởm nhởm, không thiếu ổ gà, đi lại trong đêm thế này
vấp chân là chuyện như cơm bữa, nhưng vẫn tốt hơn phải lội đường đất bùn dưới
hương thôn nhiều.
Thị trấn Mai Khê là khu dân cư đông đúc bậc nhất quanh vùng,
nhân khẩu toàn trấn có gần năm vạn, cư dân nội trấn đến trên vạn người, chủ yếu
tập trung xung quanh phố cổ Mai Khê và đường Hạ Mai, phân thành hai khối hành
chính, nhà cửa ở đây đa phần là nhà gạch cấp bốn, chỉ có thiểu số mấy năm gần
đây làm ăn phát đạt mới đập nhà cũ xây lên nhà lầu.
Túc xá thị trấn cũng là một nhóm dãy nhà tập thể cấp bốn được
xây dựng từ những năm 60-70. Dần dần được phân phối gần hết cho cán bộ đến thị
trấn công tác. Có cán bộ điều khỏi Mai Khê, phòng trọ sẽ được thu hồi, lưu cho
cán bộ khác đến Mai Khê.
Điều kiện cư trú nói chung không quá tốt, nhưng dù gì thì gì
thị trấn vẫn phải đầu tư tiền sửa sang phòng ốc, đường xá, nên khá sạch sẽ ngăn
nắp. Do đa phần là cán bộ, hoàn cảnh vệ sinh và trị an quanh đây tốt hơn những
khu khác một chút.
Đến nơi Trần Đan dừng chân định lấy chìa khóa; Thẩm Hoài mãi
nghĩ chuyện không để ý, đâm thẳng vào lưng nàng, ngẩng đầu lên mới phát hiện
ra.
Đột nhiên đụng chạm, khiến Trần Đan hơi thảng thốt.
Cơn hốt hoảng bất chợt phảng phất như khơi dậy tình cảm mà
lâu nay chưa có cơ hội trải nghiệm qua, khiến nàng hoảng lên, hệt như mèo bị giẫm
phải đuôi nhảy tránh ra, tâm tạng đập thình thịch.
Thẩm Hoài chưa kịp có phản ứng, Trần Đan đã bị kinh hách nhảy
tránh ra, còn cho rằng nàng tưởng mình định giở trò.
Trên mũi còn đọng lại dư hương, cảm giác đụng chạm mềm mại
kia cũng khiến người hồi tưởng không thôi, Thẩm Hoài biết Trần Đan là mỹ nhân rất
dễ làm tâm hồn đàn ông say mê, cũng sợ nàng bị dọa sợ, liền mở miệng giải
thích: "Đến nơi rồi à? Tôi còn đang mãi nghĩ chuyện..."
Trần Đan cúi đầu "Ừ" một tiếng, mặt chợt đỏ ửng
lên, cảm giác hỗn loạn bất chợt ập đến khiến nàng hơi hoảng, tâm tư hệt như thiếu
nữ mẫn cảm thủa mới yêu, khiến nàng không biết phải làm sao cho phải, bận tâm
Thẩm Hoài hiểu lầm hành động của mình, nhưng lại không thể giải thích rằng vừa
rồi nhảy ra không phải vì chán ghét hắn, chỉ đành thấp giọng nói: "Thẩm bí
thư, anh chờ tôi một lát, để tôi đi lấy chìa khóa, nhân tiện cầm luôn bình nước
nóng cho anh tắm rửa..."
Trần Đan lúng túng cầm chìa khóa ra mở cửa, mãi mấy lần mà
không cắm được vào lỗ; vừa mở cửa, liền chui vào như sóc, đưa tay sờ lên ngực hẵng
còn đang nhảy loạn liên hồi, tâm lý thầm mắng chính mình: Cái quái quỷ gì thế
này? Không phải chỉ chạm nhẹ một cái sao?
"Chị Trần Đan?" Tiểu Lê ở trong nhà bật đèn lên, cất
tiếng hỏi vọng ra.
"Ừ, chị đây!" Trần Đan trả lời, Kim tử từ trong
bóng đêm lủi ra, liếm lên tay nàng. Giờ Trần Đan mới bật đèn ngoài cửa, nói với
tiểu Lê trong nhà: "Em cứ ngủ đi, hôm nay Thẩm bí thư ngủ ở phòng bên, chị
về lấy chìa khóa, nhân tiện cầm giúp bình nước nóng..."
Nàng vừa quay người nói chuyện, Kim tử đã giơ móng lên vuốt
vào nắm cửa, gạt ra, vẫy vẫy đuôi trượt đến bên người Thẩm Hoài.
Nhờ ánh đèn từ trong hắt ra, Trần Đan mới nhìn thấy Thẩm Hoài
ngồi trên bệ xi măng trước thềm, đang dõi mắt nhìn chăm chăm vào phiến nhà cửa
mặt nam, vừa nhìn vừa khoát tay, để Kim tử chui xuống dưới nách liếm láp, mặt
tránh tránh qua một bên, không để Kim tử mặt dày mày dạn liếm lung tung lên mặt.
"Kim tử chết tiệt, về ngay!" Trần Đan nhẹ tiếng muốn
gọi Kim tử về lại trong nhà, con chó đang nghịch ngợm dưới nách Thẩm Hoài liền
quay lại, nghiêng đầu nhìn nhìn Trần Đan đang đứng trên cửa một cái, rồi lại
rung rung đuôi, bật dậy chạy xoay xoay quanh người Thẩm Hoài...
Thẩm Hoài chuyển đầu, nhìn thấy bóng lưng Trần Đan đứng bên
góc cửa, thân hình nàng không được nẩy nở dụ người như Chu Dụ, nhưng cũng thanh
cao yểu điệu, đầy vẻ nữ tính, mặc một chiếc váy ôm sát nửa người, rủ xuống đôi
chân dài miên man, từng đường cong thân thể theo nếp váy triển hiện ra trước mắt,
đứng đó nói không ra vẻ nhàn tĩnh dịu dàng.
"Xong chưa?" Thẩm Hoài hỏi.
"Hả" Giờ Trần Đan mới ý thức ra mình đứng sau cửa
bình tức tâm tình hơi lâu, bèn lè lè đầu lưỡi, nói: "Thẩm bí thư chịu khó
đợi thêm một chút nhé..."
Nhìn bộ dạng lè lưỡi đáng yêu hiếm thấy của nàng, Thẩm Hoài mới
nhớ ra năm nay Trần Đan mới hai mươi hai tuổi, thầm nghĩ nếu gia cảnh nàng tốt
hơn một chút, nói không chừng còn đang hưởng thụ quãng đời thanh xuân yên ả sau
cánh cửa trường đại học nào đó.
Cũng bởi tao ngộ mà Trần Đan gặp phải mới khiến Thẩm Hoài
càng không dám bỏ lại tiểu Lê không nghe không hỏi.
Lắng tai nghe tiếng lẩm bẩm trò chuyện giữa Trần Đan và tiểu
Lê còn đang ngái ngủ trong phòng, lúc sau Trần Đan vào trong nhà, không nhìn thấy
thân ảnh nàng nữa, Thẩm Hoài mới quay người lại, vẫy vẫy tay ôm lấy Kim tử đang
bật nhảy loạn trong hẻm, rồi tiếp tục ngẩng đầu nhìn phiến ốc xá trước mặt.
Mặt trước túc xá thị trấn là khu nhà ở của công nhân viên xưởng
thép, phân bố quanh hai bên đường xưởng thép.
Lịch sử xưởng thép Mai Khê phải bắt đầu kể từ những năm đầu
thập niên 60, thời “đại nhảy vọt”, cả nước đua nhau làm công nghiệp, đua nhau
luyện kim, luyện thép. Trước khoảng đầu thập niên 80, xưởng thép chỉ là xí nghiệp
sản xuất nhỏ, sản lượng mỗi năm có thể đạt tới mấy ngàn tấn là đỉnh thiên, là
xưởng nhỏ, năng suất thấp, hao phí lớn điển hình. Nhưng nói đi thì phải nói lại,
buổi đầu nó cũng đã xây dựng được cơ sở công nghiệp nhất định cho Mai Khê, góp
xuống chút vốn liếng công nghệ, trình độ kỹ thuật...v.v.
Giữa những năm 80, trung ương thi hành chính sách ủng hộ xí
nghiệp hương trấn phát triển. Xưởng thép Mai Khê lập tức được chính quyền huyện
thành phố và ngân hàng giúp sức, quy mô mới nhanh chóng được khoách trương,
nhân số công nhân viên cũng thăng từ một hai trăm người lên hơn tám trăm người
như hiện nay.
Quy mô tập trung đến thế, cho dù đặt so với toàn địa khu Đông
Hoa cũng được tính là xí nghiệp có tiếng tăm.
Chỉ đáng tiếc quy mô ấy là quy mô dùng tiền vay ngân hàng dựng
đi lên, thực lực không theo kịp tiền đầu tư, hiệu quả thế nào không cần suy
nghĩ nhiều cũng biết. Đặc biệt là từ khi quy mô khoách trương tới nay, số tháng
mà xí nghiệp có lãi chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Xưởng thép Mai Khê không có đủ năng lực tiền bạc để giải quyết
vấn đề cư trú cho tất cả công nhân viên chức thuộc xưởng.
Tuy cuối những năm 80 đã xây thêm hai tòa nhà ba tầng ở phía
nam đường xưởng thép làm nhà trọ, nhưng trừ phần mặc định phân phối cho lãnh đạo
ra thì chỉ còn chen ra được tầm hai mươi gian, để công nhân thanh niên làm túc
xá tập thể. Rất nhiều công nhân của xưởng là nông dân trong vùng phụ cận, chẳng
qua hơn một trăm công nhân thời buổi đầu, cũng là những hộ dân sớm nhất của thị
trấn, đại đa đều xây nhà an gia lập thất quanh hai bên đường xưởng thép. Ba
mươi năm qua đi, dần dần xưởng thép cũng đầu tư xây một số căn nhà quanh đó, nhằm
phân phối cấp cho cán bộ làm chỗ nghỉ thân, để tiện cho công việc.
Về chỉnh thể khu tập thể cho công nhân viên xưởng thép trải
ra trước mắt Thẩm Hoài đầy vẻ cũ nát, lộn xộn, không tốt đẹp hơn khu ổ chuột
phía bắc thành phố Đông Hoa là bao.
"Thẩm thư ký, xong rồi!" Trần Đan đứng bên cửa,
trong tay cầm bình nước, còn có khăn lông và thau rửa mặt, ca thán nói:
"Trong nhà không chuẩn bị sẵn khăn lông mới, nếu Thẩm bí thư không ngại
thì chịu khó dùng của tôi vậy..."
Đèn trong nhà còn chưa tắt, ánh sáng sau mành cửa hắt ra khiến
Thẩm Hoài lờ mờ quan sát thấy tròng mắt to ưng ửng nước của Trần Đan, lại nghĩ
có thể tiếp xúc da thịt với nàng thông qua khăn lông, cả người liền hơi căng cứng,
vô thức đưa tay tiếp lấy bình nước, nói: "Tôi không để ý nhiều thế
đâu..."
Tựa hồ có thể đoán ra tâm tư Thẩm Hoài, mặt Trần Đan khẽ hồng
lên, nghĩ thầm cho Thẩm Hoài mượn dùng xong nhất định phải ném đi, vì hóa giải
lúng túng giữa hai bên, bèn nói: "Chuyện Trần Đồng, tôi còn chưa cảm ơn Thẩm
bí thư?"
"Có gì mà cảm với chả ơn, tôi vẫn để Trần Đồng làm công
nhân bình thường đấy thôi, còn tưởng cô sẽ hận tôi chứ?" Thẩm Hoài cười
nói.
"Tôi không phải là người không biết tốt xấu thế
kia" Trần Đan ngẩng đầu nhìn đường nét tuấn lãng trên mặt Thẩm Hoài dưới
ánh đèn mờ mờ, thầm nghĩ khuôn mặt này của anh ta chắc đã mê đảo không ít thiếu
nữ, lại kỳ quái, sao lần đầu gặp mặt lại không thấy anh ta có chỗ nào là mê người
cả? Lại cúi đầu, nhìn xuống mũi chân, nói rằng: "Tính cách Trần Đồng còn
trẻ con, làm việc không khiến người yên tâm, bởi thế càng cần rèn luyện thêm dưới
xưởng. Thẩm bí thư là thật lòng nghĩ cho Trần Đồng mới sắp xếp như vậy..."
"Quá sớm hoặc giả quá dễ dàng đạt được quyền lực, chỉ
khiến người ta mờ mắt. Đám con ông cháu cha hoành hoành bá đạo ở Đông Hoa không
phải như thế ư. Bọn hắn kiêu ngạo, trắng trợn, coi trời bằng vung như thế,
nhưng không biết rằng đang đào huyệt cho mình thêm sâu thôi. Bất luận là kẻ vì
công nghĩa hay đối thủ chính trị, chỉ cần ai đó nắm chắc cơ hội, cho chúng một
gậy thật lực, liền đủ để vĩnh viễn tống chúng xuống 18 tầng địa ngục."
Thẩm Hoài nhè nhẹ than thở một hơi, nói:
"Tuy có thể trực tiếp điều Trần Đồng đến công tác bên cạnh,
để sự nghiệp lẫn cuộc sống cậu ấy rực rỡ lên, nhưng nếu thực sự muốn nhân sinh
ngày sau phát triển càng thuận lợi, làm thế rất không hay. Nói thực, tôi coi tiểu
Lê và Trần Đồng như em gái, em trai mình vậy..."
Thẩm Hoài nhanh mồm nói hớ ra câu sau cùng, vừa buột miệng liền
hối hận không thôi, hắn chân tâm thực ý nói thế, nhưng cũng biết lời này vào
trong tai người khác lại tùy tiện vô cùng: Ngươi và tiểu Lê, Trần Đồng gặp qua
mấy lần? Có tư cách gì để coi bọn họ là em trai, em gái?
Thẩm Hoài thấy Trần Đan càng cúi gằm xuống, liền biết nàng
nghĩ nhầm rồi, song lại không thể giải thích, càng giải thích chỉ càng thêm loạn.
Trần Đan nghe Thẩm Hoài nói trắng trợn như thế, khăng khăng vẫn
không có cảm giác chán ghét, tâm lý thầm tự hỏi mình: Hôm nay là thế quái nào
thế nhỉ? Biết rõ ràng người đàn ông trước mắt này là kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt,
sao còn bị lời đường mật kia mê hoặc? Lại tự bào chữa, có lẽ là bởi quyền lực
a, chính như anh ta nói, quyền lực luôn là thứ dễ khiến người ta mờ mắt nhất.
Quyền lực trừ có thể mang đến rất nhiều lợi ích vật chất và địa
vị hơn người, Trần Đan còn hiểu, quyền lực cũng có thể mang lại cảm giác an
toàn mà mình hằng khao khát. Hôm nay, lúc đang lo lắng cho vận mệnh của Thẩm
Hoài, chợt nghe Cao thị trưởng bị bách phải đứng ra giải vây cho Thẩm Hoài,
không phải chính mình cũng đột nhiên cảm thấy hưng phấn khó mà ức chế ư?
Nhìn đám lãnh đạo trấn bình thời diễu võ dương oai, lúc đó đều
như sương đánh hạt cà, ủ rũ như gà mắc mưa, nội tâm không phải cũng sướng khoái
lẫn nhẹ nhàng.
Đều nói quyền lực như ma túy, một khi dính vào, không chỉ khiến
người ta sung sướng đến chết đi sống lại, mà còn không cách nào bỏ hẳn.
Trần Đan cứ thế phân tích nội tâm chính mình, lại tự thấy bản
thân không tệ hại như mình tưởng, bèn giúp Thẩm Hoài mở cửa phòng, đặt khăn
lông lên bàn, thần tình hơi thần thờ, xoay người rời đi.
Thẩm Hoài không biết trong đầu Trần Đan đang suy nghĩ những
gì, thấy lúc nàng rời đi có vẻ không thoải mái, chỉ cho rằng lời lúc nãy khiến
nàng bị tổn thương, thầm cảnh cáo bản thân: Cho dù muốn hạ thủ, cũng nên dùng
chút đầu óc, lời nói quá rõ ràng chỉ khiến người ta hiểu nhầm mình đang đùa bỡn
mà thôi...
Cầm hai chiếc khăn lông trên bàn lên, quả nhiên mùi thơm trên
đó không khác mùi hương trên người Trần Đan chút nào, nhưng mà tiếp theo thì
hay rồi, mãi chém lung tung, quên mất hỏi Trần Đan cái nào là khăn rửa mặt, cái
nào là khăn lau chân...
Bạn cần đăng nhập để bình luận