Phong Khí Quan Trường

Chương 1002: Cũng là trăm tỷ


Chương 1002: Cũng là trăm tỷ
Ngoài việc Thẩm Hoài có ý muốn Đông Sư và Phổ Thành tiến hành
cạnh tranh với nhau, còn có ngụ ý trực tiếp kêu dừng chuyện hợp tác với Bắc
Phương, đám người Tưởng Ích Bân, Đinh Kiến Quốc ngồi ở bên kia cũng chỉ có thể
ngơi ngác nhìn nhau, sắc mặt trì trệ, nhất thời không biết nói gì cho tốt.
Tưởng Ích Bân nhìn Lý Cốc, không biết trong lòng ông có suy
nghĩ gì.
Tuy rằng Nguyên Dã và Bắc Phương không đạt được thỏa thuận cuối
cùng, nhưng thời gian đàm phán trước sau gì cũng đã một năm, hiện tại liền dễ
dàng nói một tiếng ngừng. Nếu là người khác, chỉ sợ vừa mở mồm đã bị chỉ trích
đến tơi bời.
Tập đoàn công nghiệp ô tô Bắc Phương là doanh nghiệp sản xuất
xe ô tô đứng thứ ba trong nước, lại là doanh nghiệp trực thuộc trung ương, ít
nhiều trong tỉnh cũng mong có thể cũng hợp tác, hy vọng có thể tiến cử kĩ thuật
sản xuất trong tỉnh vào Bắc Phương. Nguyên Dã triển khai hợp tác đàm phán cũng
Bắc Phương, cũng nhiều phương diện đang được tiến hành thúc đẩy, cho dù là Lý Cốc
cũng nhiều lần làm công tác chắp mối. Tưởng Ích Bân đến công ủy doanh nghiệp
nhà nước tiếp nhận vị trí của Lý Cốc sớm hơn Đinh Kiến Quốc nửa năm, vì có làm
một số công việc giúp Lý Cốc thúc đẩy việc hợp tác với Bắc Phương nên có một
chút hiểu biết.
Đổi lại là người khác, nếu vừa mới đảm nhiệm chức vụ Phó Chủ
nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước đã nói dừng việc hợp tác một
hạng mục quan trọng với Bắc Phương, chẳng khác gì tự đem mình nhét vào tổ ong
vò vẽ. Chỉ là lời nói của Thẩm Hoài nói ra, tác dụng liền hoàn toàn khác nhau.
Tưởng Ích Bân thấy thần sắc Lý Cốc vẫn như thường, nghĩ thầm
Thẩm Hoài chắc đã nhắc với Lý Cốc việc dừng chuyện hợp tác với Bắc Phương rồi.
Nghĩ đến đây, dù làm Chủ nhiệm, Bí thư Đảng tổ Văn phòng quản
lý giám sát tài sản nhà nước, trong lòng Tưởng Ích Bân cũng có chút cảm giác bị
coi thường, không thoải mái cùng chua xót.
Theo lý mà nói, không cần nói y là nhân vật số một ở Văn
phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, trước khi cùng Đinh Kiến Quốc được điều
đến Văn phòng quản lý giám sát tài sản trước, đã ở tỉnh làm chức Phó Chủ nhiệm
nhiều năm nay, kinh nghiệm hay tư cách so với Thẩm Hoài đều sâu hơn, nhưng nhiều
khi không có đạo lý nào hoàn toàn đúng cả.
Khi Tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa ở Hoài Hải dốc hết sức thúc đẩy
tập đoàn thép của tỉnh phát triển, chỉ một lần đã đem tập đoàn thép của tỉnh
nhào nặn thành một doanh nghiệp sáng giá Hoài Hải, nơi nơi đều nhắc đến chiến
thích của ông ta.
Mấy năm nay tốc độ phát triển của tập đoàn thép của tỉnh cũng
không tính là chậm, ngoại trừ năm 98 gian nan nhất, lợi nhuận các năm khác đều
tới hai ba trăm triệu, nhưng chính là ở Mai thép nổi bật như vậy, có thành tích
đắc chí như vậy cuối cùng lại trở thành một Triệu Thu Hoa được đánh giá là
không có năng lực gì, u ám rời khỏi Hoài Hải. Một Tỉnh trưởng, quả thật không
chỉ dựa vào điểm sáng ở tập đoàn thép của tỉnh mà dương dương tự đắc như vậy.
Năm 99, Công ty hữu hạn cổ phần công nghiệp Mai Khê thuộc Mai
thép được niêm yết thị trường, lợi nhuận ròng cũng đến sáu trăm triệu, con số
này được công bố ra ngoài, là công khai có thể điều tra, xác minh rõ. Nhưng mà
sản lượng luyện thép, luyện dầu thuộc Công ty hữu hạn cổ phần công nghiệp Mai
Khê chỉ chiếm tỷ lệ khoảng 20%-25 hệ thống luyện dầu, luyện thép của toàn bộ
Mai thép, dự tính bên ngoài tổng giá trị lợi nhuận năm 99 của tụ quần công nghiệp
Mai thép hệ dù thế nào cũng đều vượt qua bốn tỷ.
Tuy rằng tổng tài sản nhà nước của gần hai trăm đơn vị trong
hệ thống các doanh nghiệp kinh doanh trong tỉnh cũng vượt qua 110 tỉ, nhưng năm
99 lợi nhuận ở sở đưa ra thậm chí còn không bằng một nửa của hệ Mai Thép.
Cũng không phải muốn nói khi Lý Cốc quản lý công ủy doanh
nghiệp nhà nước làm việc không hiệu quả, trên thực tế hơn hai năm qua, Lý Cốc
quản lý công ủy doanh nghiệp nhà nước, làm thay đổi tình hình của các doanh
nghiệp trong tỉnh rất nhiều, thúc đẩy một loạt nền sản xuất, lúc dời đi cũng kịp
tổ chức lại công tác, thay đổi toàn bộ cục diện thua lỗ.
Cũng bởi Lý Cốc vực dậy than đá Hoài Hải phát triển lớn mạnh,
có tác dụng rất lớn trong việc thành lập đầu tư tài chính và thúc đẩy phát triển
than đá Hoài Hải, cho nên mới có thể được điều đến giữ cương vị quan trọng như
vậy ở thành phố Từ Thành trong một thời gian dài, cũng coi như là một nhân vật
tiêu biểu của Hoài Hải.
Nhưng mà thành tích thúc đẩy kinh tế công nghiệp của Lý Cốc
cũng chẳng so được với Thẩm Hoài.
Đám người Tô Bình, Tưởng Vệ Bình, Lỗ Tuấn Sinh đang ngồi ở
kia, đối với những năm Thẩm Hoài phát huy sức ảnh hưởng của mình thì không có
hiểu biết nhiều lắm, nhưng trong lòng Tưởng Ích Bân lại cực kì rõ ràng, ngoài
việc tự mình khơi dậy Mai thép hệ, liên kếthệ thống hai cảng Giang Hải Mai Khê
và Tân Phổ, còn khơi dậy toàn thể nền công nghiệp Đông Hoa, cũng với sự xuất hiện
của hai công trình quan trọng là Than đá Hoài Hải ở phía đông và công nghiệp điện
lực Hoài Hải, sự góp sức của Thẩm Hoài trong đó có tác dụng như thế nào.
Hiện tại ngụ ý của Thẩm Hoài chính là trực tiếp kêu dừng
phương án hợp tác giữa Nguyên Dã và Bắc Phương, đừng bảo là đám người Chu Đại
Niên cản trở, cho dù là Tỉnh trưởng Từ Bái muốn ủng hộ tiếp tục đàm phán hợp
tác giữa Nguyên Dã và Bắc Phương, e rằng cũng phải cân nhắc hết lần này đến lần
khác?
Tưởng Ích Bân còn nghĩ rằng Triệu Mạt Thạch lấy tư cách là
khách quý của Tỉnh trưởng Từ Bái, dù sao cũng có thể khiến Thẩm Hoài có chút
kiêng nể, nhưng mà tình huống giao phong trước mắt giữa Triệu Mạt Thạch và Thẩm
Hoài, y mới chính thức cảm nhận được sức ảnh hưởng của Triệu Mạt Thạch ở tỉnh
đúng là không thể so với Thẩm Hoài được.
Tuy rằng Tưởng Ích Bân thực sự không muốn thừa nhận điều này,
nhưng sự thật sờ sờ trước mắt khiến y khó có thể phủ nhận.
Triệu Mạt Thạch không thể trở mặt với Thẩm Hoài, chán nản ngồi
ở đây cũng chẳng thú vị gì, uống hai chén rượu rồi đi ra ngoài. Tưởng Ích Bân
và Đinh Kiến Quốc cũng chẳng còn hứng thú ngồi lại uống rượu, nghĩ nên sớm cáo
từ mà rời đi, có lẽ nên đi tới nơi khác uống tăng hai.
Ngay lúc Tưởng Ích Bân muốn đứng dậy rời khỏi, Tào Chính
Giang lại gọi điện tới:
- Ích Bân, Thẩm Hoài đang ở cùng anh à?
- Ừ, tối nay Thị trưởng Lý có mời chúng tôi cùng nhau gặp mặt,
tôi và Chủ nhiệm Đinh, Chủ nhiệm Thẩm đều ở đây. Tưởng Ích Bân không biết có phải
sau khi Triệu Mạt Thạch rời khỏi đã gọi điện cho Tỉnh trưởng Từ không, ngoài việc
Tào Chính Giang thay mặt cho Từ Bái, đương nhiên cũng không vô duyên vô cớ mà gọi
điện tới đây.
- Vừa rồi Chu Đại Niên của tập đoàn công nghiệp ô tô Nguyên
Dã gọi điện tới, nói muốn tìm Tỉnh trưởng Từ báo cáo về hạng mục hợp tác cùng Bắc
Phương, Phổ Thành. Tỉnh trưởng Từ không đồng ý cho y tới đây. Trước hết Tỉnh
trưởng Từ muốn tìm Thẩm Hoài giải quyết chút chuyện đã. Tào Chính Giang nói qua
điện thoại.
Rất có thể Từ Bái đang ở ngay bên cạng Tào Chính Giang, dừng
lại trong chốc lát, y nói thêm: - Nếu Thị trưởng Lý và Chủ nhiệm Đinh Kiến Quốc
cũng ở đó, Tỉnh trưởng Từ muốn gọi tất cả mọi người đến một chuyến.
Nghe Tào Chính Giang nói trong điện thoại như vậy, Tưởng Ích
Bân có thể xác định được Tỉnh trưởng Từ và Triệu Mạt Thạch của Phổ Thành và
Nguyên Dã hẳn là không có ký kết ngầm gì, bằng không Tỉnh trưởng Từ không thể
không có nói bóng gió gì đó trước khi Triệu Mạt Thạch hành động hung hăng như vậy,
cũng không thể sau khi Triệu Mạt Thạch bị Thẩm Hoài đánh tan nhuệ khí mới có động
tác.
Khóe mắt Triệu Mạt Thạch liếc qua thầm đánh giá Thẩm Hoài một
chút. Gần ba tháng qua, gần như ở công ủy Thầm Hoài không có hành động gì, khiến
một số người nghĩ lầm hắn thật sự lương thiện, mà thật ra là một người vô cùng
lợi hại. Nhớ lúc hắn ở Đông Hoa đã ép Đàm Khải Bình phải rời khỏi, lại cạnh
tranh cùng với Trần Bảo Tề và Quách Thành Trạch, cũng không phải là không có
nguyên do.
Tào Chính Giang nói Tỉnh trưởng Từ Bái gọi bọn họ tới, đương
nhiên Tưởng Ích Bân mở miệng đáp ứng, tóm tắt lại tình huống vừa rồi cho Lý Cốc,
Thẩm Hoài và Đinh Kiến Quốc một lần:
- Chu Đại Niên gọi điện muốn tìm Tỉnh trưởng Từ báo cáo về
chuyện hợp tác với Phổ Thành, Bắc Phương, bảo Tỉnh trưởng Từ ngăn cản. Bây giờ
Tỉnh trưởng Từ muốn chúng ta đến nhà ông ấy, báo cáo tình hình liên quan một
chút. Cũng mời cả Thị trưởng Lý đi một chuyến
Nếu Tỉnh trưởng Từ Bái đã không muốn gặp mặt Chu Đại Niên, vậy
có thể nói Phó giám đốc sở Chu Đại Niên này đã chẳng còn giá trị gì trong mắt Tỉnh
trưởng Từ Bái nữa. Ở trước mặt Thẩm Hoài và Lý Cốc, Tưởng Ích Bân cũng không
quá lưu tâm đến ông ta, nghĩ đến sau này sẽ đá ông ta đến một góc rác rưởi nào
đó cho tự mình yên tĩnh.
Thẩm Hoài nhìn Lý Cốc, thấy ông khẽ cau mày, trong lòng biết
ông cũng muốn xác minh rõ ràng thứ tự trước sau của sự việc xảy ra tối nay.
Năm trước Từ Bái thị sát tập đoàn công nghiệp ô tô Nguyên Dã,
vốn không có đả động cái gì, càng không có ra hiệu, ám chỉ gì đó, vậy hôm nay
chỉ có thể là hành động của Chu Đại Niên, tuy nhiên nghĩ muốn đến trước mặt Từ
Bái tố cáo anh, nghĩ sẽ đem sự tình này lên "chọc lên trời" khiến cho
sự việc chấn động, nhưng đáng tiếc Từ Bái lại không đồng ý với ông ta, gần như
bóp chết tia hi vọng cuối cùng của ông ta.
Kỳ thật đã đến bước này, Từ Bái không đồng ý cho Chu Đại Niên
gặp mặt báo cáo, cho dù là Từ Bái không bày tỏ thái độ gì, nhưng cũng rõ ràng
đem chuyện này giao hoàn toàn cho Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước xử
lý, bản thân ông ta không có ý định trực tiếp khuấy chuyện này thêm hỗn độn.
Triệu Mạt Thạch thấy không thể ảnh hưởng đến Từ Bái, lại
không muốn từ bỏ ý đồ này, lần phô trương thanh thế vừa rồi chỉ là muốn đánh cược
mạo hiểm một lần, đánh cược có thể hù dọa Thẩm Hoài và Lý Cốc, nếu thua cược
cũng không có tổn thất gì.
Nhưng Triệu Mạt Thạch phô trương thanh thế hoàn toàn không có
tác dụng với Thẩm Hoài, có khả năng Triệu Mạt Thạch có qua lại với Tào Chính
Giang, vậy y sẽ nghĩ cách để thu dọn tàn cục rồi, y cũng không muốn cho cục diện
phát triển đến nỗi không thể khống chế được.
Đến thời điểm này Từ Bái nói muốn gặp bọn họ, hẳn là Tào
Chính Giang đã đã lộ phong thanh cho Từ Bái, sự việc từng bước như vậy, cũng đã
đến lục phải kết thúc rồi.
Tại thời điểm thúc đẩy phát triển trung tâm thương mại Chử
Nam, Thẩm Hoài và Tào Chính Giang hợp tác với nhau cũng coi như vui vẻ, không
có Tào Chính Giang khinh địch lên thuyền hải tặc của Triệu Mạt Thạch như vậy,
đây cũng là chuyện mà Thẩm Hoài có thể hiểu được.
Nhìn thời gian cũng không còn sớm, Thẩm Hoài không thể đi đến
nhà Từ Bái bằng xe của Đông Sư được, liền gọi tài xế lái xe đi trước, đám người
Đường Bảo Thành, Diêu Viễn cũng không qua lại với Tỉnh trưởng Từ Bái quá mấy lần,
Thẩm Hoài liền cho bọn họ đi về trước, anh ngồi vào xe của Lý Cốc. Hôm nay Tưởng
Ích Bân, Đinh Kiến Quốc đều dùng xe chuyên dụng đi dự tiệc nên tự ngồi xe đi
theo sau.
Khi sắp đến đường Yến Kinh, Lý Cốc mới nói với Thẩm Hoài một
chuyện:
- Con gái của Trưởng ban thư ký Tào là Tào Mẫn, có thể cậu
chưa từng gặp, năm trước cô ta đến Mĩ du học, có nói đến chuyện yêu đương với
con trai lớn của Triệu Mạt Thạch là Triệu Phong, đính hôn trong tháng giêng.
Thẩm Hoài chép miệng tặc lưỡi, giang tay ra, không nói gì
thêm. Tào Chính Giang và Triệu Mạt Thạch là thông gia với nhau, lần này khó
trách giúp đỡ hết sức như vậy, trong lòng anh chắc nghĩ Từ Bái có đứa con gái
đã trưởng thành, nhưng trong lòng của Từ Bái chắc gì đã coi trọng Triệu Mạt Thạch
và hai đứa con trai kia của y?
Lúc xe sắp rẽ vào đường Yến Kinh, sắp sửa đến đại viện gia
thuộc Tỉnh ủy, xa xa Thẩm Hoài thấy Tạ Đường đi xe đạp rẽ vào trong ngõ nhỏ.
Tạ Đường nhìn thấy có mấy chiếc ô tô đang đi từ phía sau tới,
thấy đường nhỏ hẹp, cô sợ cản trở, trước hết đem xe đạp đỗ qua một bên, muốn chờ
cho ô tô phía sau đi trước.
Chiếc xe đầu tiên đi đến rồi dừng lại, ánh đèn đường chiếu xuống,
Tạ Đường thấy Thẩm Hoài ngồi trong xe, kinh ngạc hỏi: - Anh cũng tới rồi, em
còn tưởng rằng Tựu Thành Giang, Hồng Kỳ, Hồng Quân ở lại nhà của chúng em đấy?
- Tôi theo Thị trưởng Lý đến nhà của Tỉnh trưởng Từ, tại sao
em bây giờ mới về nhà? Thẩm Hoài xấu hổ sờ mũi, mới nhớ tới hôm nay là tết
nguyên tiêu, mấy ngày nay Tống Hồng Quan ở Từ Thành, đòi đến nhà anh ăn cơm,
anh cũng thấy lạ vì sao Tạ Đường muộn như vậy mới về nhà.
- Trong trường có khóa học tối. Tạ Đường nói.
Tưởng Ích Bân, Đinh Kiến Quốc đương nhiên biết quan hệ của Thẩm
Hoài và Phó Tỉnh trưởng Tống Bính Sinh, bọn họ ngồi ở trong xe nhìn thấy phía
trước có một cô gái đang giữ xe đạp đứng ở ven đường, nói chuyện với Thẩm Hoài ở
trong xe, trong lòng nghĩ cô chắc là con gái thứ của Phó Tỉnh trưởng Tống Bính
Sinh.
Lý Cốc khách khí để cho Tạ Đường đạp xe phía trước, cười hỏi
Thẩm Hoài: - Tống Hồng Quân, Tống Hồng Kỳ đều ở Từ Thành à, lần này Đông Sư và
Nguyên Dã hợp tác, Hồng Cơ sẽ tham gia không?
- Trần Vĩ Lập ở Đông Hoa đề xuất phương án phát triển công
nghiệp sắt thép thành nền công nghiệp ưu thế trăm tỉ, đây cũng chẳng phải ý kiến
sáng giá gì, cũng chẳng có sức hấp dẫn. Thẩm Hoài cười nói: - Nhưng nói là phát
triển công nghiệp ô tô thành nền công nghiệp ưu thế trăm tỉ, anh cảm thấy sức hấp
dẫn thế nào?
Lý Cốc cười. Năm nay sản lượng sắt thép toàn tỉnh phải vượt
qua 60 tỉ, cho nên Trần Vĩ Lập nói đến khái niệm nền công nghiệp ưu thế trăm tỉ
chỉ coi là trộm công mưu lợi, cuối cũng cũng không có ai trả lời gã. Nhưng hiện
tại cả năm giá trị sản lượng công nghiệp ô tô cũng đến ba bốn mươi triệu, nếu
muốn phát triển đến quy mô trăm tỉ thì phải tăng trưởng lên ba bốn mươi lần,
khái niệm này hoàn toàn khác biệt rồi.
Tuy nhiên công nghiệp ô tô trong tỉnh muốn đạt đến trình độ
này, không thể thiếu chỗ cho nguồn tài nguyên của Mai thép hệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận