Phong Khí Quan Trường

Đó là đã quá khứ, bị gió thổi bay, quá khứ và hồi ức không tồn tại nữa.Chương 724.1: Thăng liền ba cấp


Đó là đã quá khứ, bị gió thổi bay, quá khứ và hồi ức không tồn tại nữa.Chương
724.1: Thăng liền ba cấp
Vì ngăn ngừa những ảnh hưởng không cần thiết, xe chạy đến đầu
đường huyện, Thẩm Hoài liền ra hiệu lái xe dừng xe để Chu Thiến xuống xe.
Chu Thiến tâm trạng xấu còn chưa bình thường lại được, lòng dạ
bối rối bước xuống xe, nhìn chiếc xe Santa màu đen có rèm che có vẻ có chút cũ
nát kia chạy đi xa, trong lòng cảm thấy mất mát, cũng trống rỗng, dọc theo đường
hàng cây đi về phía trường học...
Đường hàng cây hai bên đều là cây thuỷ sam cao lớn, rậm rạp
mát mẻ, Chu Thiến đi trong đó, cơ thể cảm thấy có chút lạnh, lòng cũng có chút
lạnh.
Chu Thiến về tới trường học, đẩy cửa bước vào trong phòng làm
việc, giáo viên văn phòng liền nói vớicô:
- Chu Thiến, chị của cô vừa mới gọi điện thoại tới đây, nói
là đã đặt xong vé máy bay thứ tư tuần tới trở về...
Nghe thấy người chị đã lâu không gặp mặt tuần sau sẽ về nước,
tâm trạng buồn phiền của Chu Thiến khá hơn một chút. Cho dù tuần sau có thể gặp
mặt, Chu Thiến lúc này lại bức thiết muốn gọi điện thoại cho chị, lại nói đồng
nghiệp giúp đỡ chuyển lời, cũng không hỏi rõ ràng một số việc, thứ tư tuần sau
là thứ tư tuần sau giờ quốc gia, hay là thứ tư tuần sau của Thái Bình Dương bờ
đối diện, lệch mất một ngày.
Chỉ có điều điện thoại trong phòng làm việc bất kể là đường
dài quốc tế, hay đường dài trong nước cũng không thể dùng.
Chu Thiến nghĩ buổi chiều cũng không có giờ dạy của cô, định
lấy túi đi bưu điện gọi điện thoại, cả buổi mệt mỏi, thay đổi tâm tình, xoay
người mới phát hiện cô không hề mang túi về văn phòng, trố mắt nghĩ một lát, mới
chắc chắn rằng cô để túi xách trên xe tân Huyện trưởng rồi.
Chu Thiến lập tức cảm thấy đau đầu, vừa định lấy điện thoại
văn phòng gọi điện thoại cho Vương Vệ Thành, điện thoại trong phòng làm việc vừa
khéo lúc này vang lên, khiến cho Chu Thiến giật mình.
Điện thoại là do Vương Vệ Thành gọi tới:
- Nhìn thấy túi của cô rơi trên xe, cô vào trường học. Cô cứ ở
trường đi, lát nữa tôi phải đi Bắc Sơn gặp khách, thuận đường đưa tới cho cô.
Cô ở trường học chờ đi.
Chu Thiến nghĩ bụng Thẩm Hoài, Vương Vệ Thành nhìn thấy túi của
cô rơi trong xe, không quay lại đây, nhưng không chê phiền toái để Vương Vệ
Thành mang đến, có lẽ cũng là vì tránh bị nghi ngờ? Ngẫm lại cũng đúng, thật sự
để giáo viên của trường học biết rằng cô vừa mới ngồi trên xe Huyện trường về
trường, không chừng sẽ có tin đồn gì đó truyền đi.
Chu Thiến đối với xã hội này cũng không phải là hoàn toàn
không có nhận thức, nghĩ thầm Huyện trưởng cố ý tránh bị nghi ngờ như vậy, hẳn
là không hề có ý đặc biệt gì với mình. Lại nghĩ đến Từ Chí hiểu lầm, trong lòng
cô cũng chỉ có thể mệt mỏi thở dài, cảm xúc rối loạn tới cực độ đều tích tụ
trong lòng, cảm giác rất khổ sở.
Chu Thiến nghĩ cô còn phải đi bưu điện gọi điện thoại cho chị,
liền hẹn Vương Vệ Thành gặp mặt ở đầu đường trường học.
Đi tới đầu đường, đứng xa thấy Vương Vệ Thành chạy chiếc xe
màu đen Santana hơi có vẻ cũ nát kia theo đường cái đối diện chạy đến. Chu Thiến
vẫy tay ra hiệu cô phải qua đường cái, không cần Vương Vệ Thành đặc biệt quay đầu
xe, chỉ có điều khi cô vừa mới xuyên qua đường cái, lại thấy Từ Chí sắc mặt khó
coi đứng ở dưới bóng cây đầu phố.
Chu Thiến vừa rồi chỉ chú ý đợi Vương Vệ Thành qua đây, cũng
không chú ý Từ Chí đứng dưới hàng cây cách mình không xa, lúc này trong lòng thấp
thỏm một chút, biết Từ Chí chứng kiến tình hình này, dám chắc vừa lại nghĩ lung
tung.
Vương Vệ Thành cũng nhìn thấy Từ Chí, nghĩ chắc Từ Chí ở chỗ
hai người cãi vã đi đến đây, đầu óc đã ơi thoải mái một chút, chạy tới trường học
tìm Chu Thiến làm hòa. Không nghĩ tới có đôi khi sự việc lại trùng hợp như thế,
thấy tình huống anh lái xe qua đây đưa túi cho Chu Thiến, nghĩ hẳn anh ta chắc
chắn sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt này rồi.
Vương Vệ Thành cũng không muốn rước họa vào thân, nếu khiến
cho nhà người khác nội bộ mâu thuẫn, vậy thì thật là có lý cũng không nói rõ được,
cách cửa kính xe đưa túi cho Chu Thiến, liền lái xe chạy như một làn khói.
Chu Thiến lấy được túi, thấy Từ Chí sắc mặt khó coi xoay người
bỏ đi, bèn giẫm giày cao gót, xuyên qua đường cái đuổi theo, suýt nữa va vào một
chiếc xe, cũng bất chấp tiếng mắng khó coi của lái xe và nghĩ lại mà sợ, đuổi
theoTừ Chí, nói: - Anh có thể nghe em giải thích hay không...
- Còn có gì giải thích sao? Khuôn mặt anh tuấn của Từ Chí méo
mó nhìn Chu Thiến, trong lòng bực bội nói không nên lời, lạnh nhạt chất vấn.
- Em ngồi xe Vương Vệ Thành về trường học, túi xách rơi trong
xe của anh ta, anh ta lại trả lại cho em. Anh có thể không nghĩ theo hướng khác
được không? Gây ra hiểu lầm như vậy, trong lòng Chú Thiến cũng không thoải mái,
nhưng ngẫm lại tình cảm hơn hai năm không dễ dàng, nói tiếp: - Vương Vệ Thành
là bạn học của chị em, anh rể em. Em biết anh ta cũng hơn mười năm rồi, anh sẽ
không nghi ngờ em Vương Vệ Thành có cái gì chứ?
Chu Thiến sợ Từ Chí nghĩ theo hướng khác, cũng không dám nói
là Huyện trưởng và Vương Vệ Thành cùng đưa cô về trường học.
Trong lòng Từ Chí sinh ra cảm xúc chán ghét, ánh mắt lạnh như
băng nhìn chằm chằm mặt Chu Thiến, dường như từ khuôn mặt xinh đẹp kia thấy sự
hư vinh khiến anh ta chán ghét, lúc này vạch trần lời nói dối của cô, nói: -
Còn cần phải nói dối sao? Mấy người trong lòng không có quỷ, Vương Vệ Thành vì
sao đem túi cho cô, lập tức lái xe đi ngay? Chẳng lẽ tôi ngay cả tư cách để anh
ta dừng xe chào hỏi đều không có sao?
Chu Thiến cũng không biết Vương Vệ Thành, Thẩm Hoài đã sớm
nghe được bọn họ ở sảnh lớn tầng dưới cao ốc Chử Giang cãi vã, thấy Từ Chí nghi
ngờ như vậy, cũng nghẹn lời, không biết phải giải thích thế nào mới tốt.
Hơn nữa vừa rồi cô sợ Từ Chí hiểu lầm, cố ý nói là ngồi xe
Vương Vệ Thành về trường học, lúc này muốn nói Thẩm Hoài vì sợ bị nghi ngờ mới
bảo Vương Vệ Thành lái xe đưa túi xách tới thì cũng muộn rồi. Cô chỉ có thể
nhìn vẻ mặt xa lạ của Từ Chí bất lực giải thích, lòng trầm xuống.
Thấy Chu Thiến không hề giải thích cái gì, Từ Chí cho rằng
suy đoán của anh ta không sai, trong lòng càng căm giận, cũng không quay đầu lại
đi về phía trạm xe buýt, nhìn thấy xe buýt tới, cũng mặc kệ xe nào, mở cửa xe,
đi lên.
Chu Thiến ôm túi xách ngồi xổm ở ven đường, buồn tới mức muốn
khóc lớn một trận...
Từ Thịnh không thấy cảnh Chu Thiến và Từ Chí cãi vã, chỉ thấy
cô ngồi xổm ở ven đường, ra hiệu lái xe dừng xe qua, thò đầu ra hỏi: - Cô Chu,
có phải có chỗ nào khó chịu hay không?
- Dạ... Chu Thiến ngẩng đầu nhìn Từ Thịnh, một hồi lâu mới phản
ứng, lắc đầu nói: - Không có gì, chỉ là nghỉ một lát ở ven đường, không muốn vội
về trường học.
Từ Thịnh nghe Chu Thiến nói không muốn về trường học, trong
lòng vui vẻ, vội mở cửa xe, cười hì hì nói:
- Cô không có môn lên lớp à? Vậy cũng không cần trở về. Đúng
rồi, đợi lát nữa lão Thành mời khách ăn cơm, bàn chuyện sáp nhập trương hoc. Cô
Chu cũng là thành viên tổ chuẩn bị Tập đoàn giáo dục, cũng tới tham gia đi...
Trong lòng Chu Thiến trống trải, cảm giác không có chỗ để đi,
chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này, vô tri vô giác liền lên xe Từ Thịnh, hồn
bay phách lạc cũng không có chú ý tới trong mắt lái xe hàng trước phản chiếu
ánh nhìn kỳ lạ từ kính chiếu hậu phản chiếu lại, mà ánh mắt của Từ Thịnh lại
tham lam quan sát đường cong duyên dáng trên thân thể cô...
Từ Chí nén cơn giận, ngồi xe buýt trở về thành phố, cũng
không về Viện thiết kế mà về thẳng nhà.
Thời năm 1970 xây dựng nhà ngang, tường ngoài đều không dùng
xi măng quét vôi, viên gạch trực tiếp lộ ra bên ngoài đều có dấu vết xói mòn rõ
ràng, lan can cũng rỉ sét loang lổ. Tủ bếp và đồ gia dung đặt tại hành lang làm
cho cửa các nhà chật ních, bước vào lầu có thể ngửi được mùi hôi chua trộn lẫn
mùi tã, không phải đặc biệt rõ rệt, nhưng lại thực sự có thật. Hành lang đi vào
đều được tận dụng hết, cũng khiến chung quanh các hộ gia đình đủ loại than tròn
các loại rác, chỉ còn chừa lại một không gian cực nhỏ đến người ta lên lầu xuống
lầu.
Từ Chí về đến nhà, ném cặp vào góc tường, đẩy cửa bước vào
phòng, bực bội đóng sầm cửa lại, cơ thể nằm lỳ ở trên giường giống như chết rồi
vậy, không kìm nổi sẽ nghĩ đến cảnh Chu Thiến trần truồng phục vụ dưới thân người
đàn ông khác, lòng đố kị nổi lên, khiến anh ta muốn đập nát hết đồ vật trong
phòng.
Chỉ có điều phòng của anh ta cũng không có thứ gì có thể đập,
một chiếc giường nhỏ đến mức xoay người cũng có thể lăn xuống đất, không gian
còn lại ngay cả bàn học cũng không có chỗ để, dùng tấm ván gỗ để ngang giữa hai
bức tường, để làm bàn làm việc.
Cửa bị đẩy ra, Từ Chí không cần nhìn cũng biết là mẹ anh ta ở
bên ngoài thấy anh ta về nhà nên qua.
- Không phải con nói có công việc phải đi Hà Phổ, nhân tiện gặp
Chu Thiến, sao sớm như vậy đã về rồi hả? Cãi nhau với Chu Thiến hả? Mẹ nói các
con cũng nên suy nghĩ chuyện kết hôn rồi. Hai đưa đều hai mươi bảy rồi, ở trong
nhà không tiên, đơn vị không phân phòng ở, mẹ thấy các con mua trước một phòng
thương phẩm kết hôn cũng rất tốt. Con không phải đã nói tiền lương mỗi tháng của
Chu Thiến cũng tăng 1500 sao, vậy tiền lương hai người các con cộng lại cũng
2500 - 2600 rồi, mẹ tìm mấy cậu của con gom chút tiền, chị gái, anh rể của chu
Thiến ở nước ngoài, mượn 30000 - 50000 cũng dễ dàng. Trước tiên tới Nam Uyển
mua phòng ở cho các con kết hôn, tiền lương của các con cao như vây, về sau trả
nợ cũng nhanh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận