Phong Khí Quan Trường

Chương 808: Dạy con không hiền


Chương 808: Dạy con không hiền
Lưu Hãn Thanh là nhân vật số ba của Thành ủy, đến nhà hỏi
thăm, cho dù quan hệ bình thường có thế nào thì cả nhà Hùng Văn Bân cũng phải mở
cửa nghênh đón.
Thẩm Hoài đi cùng cả nhà Hùng Văn Bân ra khỏi nhà ăn, đứng dưới
mái hiên nhìn xuống, thấy Lưu Chính Thụy đi cùng ba gã, Phó bí thư Thành ủy
Nghi Thành Lưu Hãn Thanh đi vào trong viện, tay đút túi quần, cười hỏi: - Chỉ
chút chuyện nhỏ như vậy, cháu Lưu còn đích thân tới nhà xin lỗi, tôi thật sự
không nhận nổi nha!
Sau khi Lưu Chính Thụy rời bến xe cũng không còn tâm tư đi
chơi nữa, liền bảo tài xế lái xe đưa gã về nhà, vừa hay cha gã Lưu Hãn Thanh
cũng ở nhà, liền nói chuyện ở bến xe ra.
Lưu Chính Thụy cũng không thể nói ra chuyện gã trêu ghẹo dây
dưa với chị em họ Hùng, có điều gã cũng có thể cảm nhận được sự bất thiện và địch
ý của Hùng Văn Bân đối với nhà gã từ trong ngữ khí của Thẩm Hoài, liền thêm mắm
dặm muối nói ra chuyện này với cha gã.
Hùng Văn Bân được điều đến Nghi Thành, hai người Lưu Hãn
Thanh và Nhạc Thu Hùng đều cảm thấy bị uy hiếp sâu sắc.
Trong Ủy ban trung ương, số lượng ủy viên chính thức và ủy
viên dự khuyết sai kém nhau khoảng hai trăm người, mà tình hình Tỉnh ủy lại
hoàn toàn khác.
Ủy biên Tỉnh ủy Hoài Hải liên tục ba kỳ đều duy trì bảy mươi
người, mà Ủy viên dự khuyết lại ít hơn nhiều, thường chỉ có khoảng mười người
mà trong một kỳ, Ủy viên Tỉnh ủy về hưu thường nằm trong khoảng mười thậm chí
hai ba mươi người, việc này làm cho chuyện Ủy viên dự khuyết được bổ nhiệm làm Ủy
viên chính thức trong nhiệm kỳ gần như là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Nếu Hùng Văn Bân được bổ nhiệm làm Ủy viên chính thức mà
không điều đến Nghi Thành, thì thành phố Nghi Thành phải cho ông ta một chức vụ
xứng với Ủy viên Tỉnh ủy. Khả năng Hùng Văn Bân một bước muốn đảm nhiệm Bí thư
Thành ủy quá nhỏ bé, còn Nhạc Thu Hùng trước tiên lui về tuyến hai, Hùng Văn
Bân đảm nhiệm Thị trưởng, Lưu Hãn Thanh tiếp tục làm "lão tam vạn
năm" ở Nghi Thành, lại là kết cục có thể nhất.
Xét theo đạo lý, cái mà Hùng Văn Bân chú ý hẳn là chiếc ghế
Thị trưởng của Nhạc Thu Hùng, sẽ không biểu lộ địch ý quá mạnh đối với Lưu Hãn
Thanh. Có điều, Lưu Hãn Thanh nghe con trai Lưu Chính Thụy nói đến chuyện ở bến
xe cũng cảm thấy kỳ quái.
Tuổi của Nhạc Thu Hùng cũng sắp đến hạn rồi, cho dù lùi về
tuyến hai trước một năm nửa năm, chỉ cần phía tỉnh còn đáp ứng có sự sắp xếp có
tính bồi thường, ví dụ như lùi về sẽ giải quyết biên chế Phó Tỉnh, cũng không
phải không thể chấp nhận được, vậy thì lúc này Hùng Văn Bân phòng bị Lưu Hãn
Thanh ông ta có thể không cam tâm, có thể phá hoại chuyện tốt ông ta đảm nhiệm
Thị trưởng thì cũng nói thông rồi.
Lưu Hãn Thanh không phải là người bị động ngồi xem tình thế,
nghe thấy con trai nói người của Hùng Văn Bân để lộ địch ý mạnh mẽ đối với nhà
ông ta, thì lập tức quyết định đến nhà thử dò ý. Mà đối với Lưu Chính Thụy mà
nói, gã cổ vũ cha gã đến nhà thăm hỏi chính là vì lửa giận tích trong bụng gã
chưa trút ra hết, muốn biết xem cái tên hung hăng hò hét kia rốt cuộc có lai lịch
gì.
Trong lòng Lưu Chính Thụy nghĩ muốn nói một số câu xin lỗi để
mở đầu câu chuyện, nhưng không ngờ, gã và cha gã vừa vào trong viên thì tên
thanh niên cuồng vọng không chịu nổi kia đã tay đút túi quần đứng dưới mái hiên
mở miệng đợi gã xin lỗi, thậm chí không chút kính trọng với cha gã, gã giận đến
méo mũi:
"Tên nhóc con chết tiệt này cũng quá cuồng vọng lớn lối
mà!"
Lưu Hãn Thanh làm Phó bí thư Thành ủy Nghi Thành, chức vụ
chính thức còn cao hơn Thẩm Hoài một chút, lại vì phân công công tác khác nhau,
nên cơ hội hai người chạm mặt trong các cuộc họp ở tỉnh không nhiều, nhưng trước
đó cũng chạm mặt một hai lần.
Ánh đèn nhu hòa trong viên chiếu lên gương mặt Thẩm Hoài,
không đặc biệt sáng ngời, Lưu Hãn Thanh nhìn thấy mặt Thẩm Hoài thì cảm thấy
quen quen, nhất thời lại nghĩ không ra, nhưng nghe thấy anh trực tiếp nói thẳng
với Chính Thụy thì ông ta cũng hơi chần chừ quay đầu nhìn Chính Thụy, nghĩ bụng
thằng con mình hẳn không có nói chuyện xảy ra ở bến xe cho mình biết.
Thẩm Hoài nhìn thấy gương mặt Lưu Chính Thụy vặn vẹo thì mặt
nở nụ cười hỏi thêm một câu: - Sao vậy, câu xin lỗi khiến anh Lưu khó mở miệng
đến thế sao?
Lưu Hãn Thanh dù sao cũng là người từng trải, kéo con trai lại,
cười nói: - Chính Thụy tuổi trẻ xung động, lời nói việc làm đều chưa thành thục,
thường khiến người ta tức giận. Chỉ vào Thẩm Hoài hỏi Hùng Văn Bân: - Thị trưởng
Hùng, vị khách quý này là ai?
- Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài thản nhiên nói: - Tôi còn tưởng Phó bí thư Lưu nhận
ra tôi chứ.
Sau ót Lưu Hãn Thanh giống như bị cái gì đó quất mạnh một
cái, nhưng ông ta chỉ ngây ra một lúc thế thôi, rèn luyện lăn lộn quan trường
nhiều khiến ông ta nhanh chóng khôi phục như thường, cười nói:
- Ha ha, tôi đã nói vừa rồi sao lại nhìn thấy nhà Thị trưởng
Hùng có hỉ thước kêu mà, hóa ra thật sự có khách quý ghé thăm. Tôi thật sự mắt
kém mà, lại không nhận ra Huyện trưởng Thẩm, hôm nay Chính Thụy có chỗ nào
không chu đáo với Huyện trưởng Thẩm ở bến xe, tôi thay mặt nó xin lỗi Huyện trưởng
Thẩm
Lưu Hãn Thanh chú ý đến thay đổi quan trường Đông Hoa, nói
cho cùng thì ông ta lên đến vị trí này, đồng thời Hùng Văn Bân đến thật sự có
uy hiếp đối với ông ta, bị bức phải đi nghiên cứu bối cảnh và lý lịch của Hùng
Văn Bân. Còn đối với Lưu Chính Thụy mà nói, một quan viên trẻ tuổi vừa xuất hiện
trong quan trường, đang tích lũy kinh nghiệm ở cấp trung thì thường sẽ không đặc
biệt nhạy cảm với tranh đấu quan trường ở những địa phương xung quanh.
Hơn nữa, bản thân gã đang chìm đắm trong cảm xúc tức giận bị
Thẩm Hoài khơi dậy, đầu óc làm sao mà nhanh chóng làm rõ tình hình chứ?
Ánh mắt Thẩm Hoài lạnh lùng quét sang Lưu Chính Thụy, lại
xoay mặt nhìn Lưu Hãn Thanh, rồi nở nụ cười nói:
- Phó bí thư Lưu xin lỗi thì không cần thiết. Có điều, tôi
cũng xin nói với Phó bí thư Lưu ông một câu: "Có con không ngoan, dẫn đến
tai họa". Nói thật ra, tôi lớn chừng này rồi, còn chưa bị ai chỉ vào mũi mắng
mẹ đâu. Có điều, tin rằng trong lòng anh Lưu cũng đang uất ức, đại khái anh ta ở
Nghi Thành chỉ mũi mắng mỏ người khác cũng chưa từng khó chịu như hôm nay vậy
Sắc mặt Lưu Hãn Thanh thay đổi, âm trầm bất định quét mắt
nhìn Hùng Văn Bân, nhưng thấy sắc mặt Hùng Văn Bân cũng lạnh lùng, ngoài dự liệu
của mọi người, ông ta xoay người đạp đứa con còn chưa rõ tình hình một cước, đạp
lên bắp vế của gã, lớn tiếng quát mắng: - Cái thằng khốn kiếp, về nhà còn tránh
nặng tìm nhẹ mà gạt tao, nói gì mà nói chuyện đắc tội nhỏ thôi, người khác chỉ
vào mũi mày mắng mỏ mà gọi là tội nhỏ? Cút cho tao! Về nhà tao thu thập mày!
Liên tục đá đẩy con trai ra khỏi viện.
Hai chị em Hùng Đại Ny, Hùng Đại Linh thấy cảnh trước mắt
cũng xem thế là đủ.
Mặc kệ Lưu Chính Thụy có khởi binh vấn tội hay không, nhưng
thấy dáng vẻ vừa nãy của Lưu Hãn Thanh, không chút ý muốn xin lỗi gì, mà sau
khi nghe thấy câu nói đó của Thẩm Hoài mới đột nhiên phát tác với con trai ông
ta.
Hai chị em Hùng gia không hiểu, phản ứng của con người sao lại
đột ngộ trong thời gian ngắn như thế chứ, mà tất cả đều không để lại vết tích
trên người ông ta?
- Phó bí thư Lưu, ông làm như vậy khiến tôi cũng rất ngại
nha, giống như tôi thật sự là loại tiểu nhân bị trừng mắt cũng báo thù nữa, người
khác chỉ đắc tội tôi một chút thì tôi muốn báo thù đến chết rồi. Thẩm Hoài híp
mắt, cười hì hì nói.
- Ôi. Lưu Hãn Thanh thở dài nói:
- Nói ra cũng do tôi không biết dạy con, mấy năm nay không quản
thúc gì, khiến thằng ranh này cho rằng có thể coi trời bằng vung ở Nghi Thành
này. Cũng may mà Huyện trưởng Thẩm không tính toán, hôm nay giáo huấn nó cũng tốt,
bằng không thằng ranh này còn không biết trời cao đất dày
- Tôi đang uống rượu với Huyện trưởng Thẩm, Bí thư Lưu cũng
vào uống một ly? Hùng Văn Bân mời.
- Không được, thằng ranh con nhà tôi kia về nhà nói với tôi gặp
được hai khuê nữ của Thị trưởng Hùng trên đường, ban đầu không nhận ra, nói
chuyện không thận trọng, còn nói có chút mâu thuẫn nhỏ với Huyện trưởng Thẩm,
tôi muốn dẫn nó đến nhà xin lỗi, không ngờ thằng ranh đó lại tránh nặng tìm nhẹ,
cũng thật là coi trời bằng không mà, trở về tôi còn phải hung hăn dạy dỗ nó!
Lưu Hãn Thanh từ chối lời mời của Hùng Văn Bân, cáo từ ra về.
Nhìn Lưu Hãn Thanh đi ra ngoài, Hùng Đại Linh vẫn còn kinh ngạc,
hỏi Thẩm Hoài: - Đây là quan à?
Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân nhìn nhau cười, lại nói với Hùng Đại
Linh: - Đúng, đây là quan.
Lưu Chính Thụy bị cha gã liên tục đạp đuổi ra khỏi nhà Hùng
gia, tâm tình buồn bực cực điểm về nhà, một lát sau lại nghe thấy cửa lớn nhà
trước mở ra, đi đến lan can nhìn thấy cha gã theo sau đi về, không hiểu còn có
chút uất ức nói:
- Anh ta bấm kèn inh ỏi sau lưng bọn con, tài xế Tiểu Mã nghe
thấy thì nóng nảy, không nhịn được mắng mẹ nó. Anh ta nói năng linh tinh, đội
bô lên đầu con, anh ta là cái đinh gì!
- Đủ rồi! Lưu Hãn Thanh trừng mắt nhìn con trai cứng đầu đứng
trên lan can, quát mắng: - Mày còn muốn hét lên để thiên hạ đều biết chuyện xấu
này à!
Lưu Chính Thụy nóng giận chạy xuống lầu, nhìn thấy cha gã đi
vào, kéo lấy tài xế Tiểu Mã đang ngồi đợi trên sô pha phòng khách qua, nói: -
Ba, nếu ba không tin con, ba tự hỏi Tiểu Mã đi, rốt cuộc là ai mắng? Cũng do thằng
nhãi đó tự chuốc mắng mỏ, không trách tiểu Mã được
Lưu Chính Thụy còn đang nổi nóng, còn muốn nói thêm mấy câu
khó nghe nữa, thì thấy mặt cha gã đầy vẻ giận dữ, đưa tay muốn tát, lập tức hoảng
sợ ngậm miệng lại.
Bốp một tiếng, một bạt tai xẹt qua trước mắt Lưu Chính Thụy,
rơi xuống má phải tài xế Tiểu Mã. Trong thời gian hai ba giây, Lưu Chính Thụy
nhìn thấy nữa mặt của tài xế Tiểu Mã sưng vù lên, khóe miệng có vết máu chảy
ra.
Thình lình một tát giáng xuống, lập tức đánh cho tài xế Tiểu
Mãi mơ hồ, lảo đảo lùi lại hai bước, ôm lấy gương mặt sưng vù, đau rát bỏng,
ngay cả "tại sao" cũng không dám hỏi. Người làm đi đến cửa nhìn thấy
tình hình như vậy, cũng nhanh chóng lùi lại, sợ vô tội bị tai bay vạ gió.
- Chính Thụy coi cậu là bạn bè, cậu lại kéo nó vào hố lửa. Lần
sau nếu còn có chuyện này nữa thì cẩn thận tôi xử lý cậu, để cậu không biết chết
thế nào.
Lưu Hãn Thanh lạnh lùng nhìn tài xế Tiểu Mã chằm chằm, đè thấp
giọng hung hăng giáo huấn, sau đó phun ra một chữ "cút" đuổi cậu ta
đi.
Bạt tai hung ác này tuy rằng đánh lên mặt người khác, nhưng
cũng khiến Lưu Chính Thụy tỉnh táo hơn, ngập ngừng giải thích: - Vốn không phải
chuyện lớn gì, Tiểu Mã cũng không có ý xấu
- Tao bảo mày học khôn một chút, khoảng thời gian này biểu hiện
của mày cũng không tệ, nhưng rốt cuộc mày có nghe lọt lời của tao vào trong
xương cốt không hả? Lưu Hãn Thanh sầm mặt, hỏi: - Tao không hỏi mày chuyện bến
xe, tao không tin, không có sự dung túng của mày, Tiểu Mã dám làm xằng làm bậy?
Dám tự ý bắt người mắng mỏ trên đường? Mày ngẫm nghĩ kỹ mà xem, rốt cuộc có
nghe thấy cái tên "Thẩm Hoài" này chưa? Lẽ nào chuyện gì cũng phải để
tao cầm tay dạy mày, thì mày mới biết hả?
- Vừa nãy mới nghe tên này, con còn chưa nghĩ ra, bây giờ con
nghĩ ra rồi, chỉ là anh ta có thể hoành hành ngang ngược ở Đông Hoa, lẽ nào còn
có thể oai phong đùa giỡn đến tận Nghi Thành? Lưu Chính Thụy khó hiểu hỏi.
- Ngu xuẩn. Lưu Hãn Thanh mắng: - Mày không cho nó cơ hội, nó
dĩ nhiên không thể tùy tiện oai phong đùa giỡn, mày lại dâng đến tận cửa cho
người ta cơ hội trở mặt, màu bảo tao nói mày thế nào đây hả?
- Trở mặt thì trở mặt, còn có thể làm gì chứ, hậu trường của
anh ta có vững chắc hơn nữa thì có thể trị phía tỉnh đến dễ bảo sao? Lưu Chính
Thụy bị mắng đầy đầu cũng hồ đồ, vẫn không phục mà tranh cãi.
- Ngu xuẩn. Trở mặt rồi nó có thể trị cha mày đến chết, cha
mày lại không thể trị nó đến chết. Lưu Hãn Thanh mắng: - Mày có biết không là tại
sao không hả, đó chính là khác biệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận