Phong Khí Quan Trường

Chương 335: Gian tình


Chương 335: Gian tình
Thấy Hùng Đại Linh ngước mắt nhìn sang, tâm can Chu Dụ thiếu
chút nhảy ra khỏi ngực, may mà lúc xe taxi dừng, đầu xe hơi lệch sang một bên,
ánh đèn chủ yếu chiếu lên bờ tường ven đường, bên này mới hơi an toàn chút.
Tuy Hùng Đại Linh có hơi chần chừ, nhưng hình như chị gái
nàng có chuyện gấp, lôi em gái đi về phía tòa nhà mặt trước… Chỉ có tay tài xế
taxi là quan sát thấy tình hình bên này, trước khi quay đầu xe còn nhấp nháy
đèn xi nhan một cái, nhưng cũng không có ý quấy nhiễu đôi uyên ương bận rộn.
“Nếu con gái Hùng Văn Bân mà
sang đây nhìn thì chắc em chết mất, sớm biết đi cùng anh thế này không có chuyện
tốt lành gì mà…” Chu Dụ xoa xoa nhẹ lên ngực, lòng còn sợ hãi nói: “Hù chết em,
tim tạng sắp nhảy ra ngoài rồi đây này.” Nàng nửa đứng nửa ngồi trong xe, đem
quần trong, quần bông, áo da… từng kiện từng kiện nhấc lên, chợt mò đến vũng nước
dưới mông, hơi sững sờ… Thẩm Hoài ý còn chưa tận, nước này tất nhiên là do nàng
mà ra, trước nay nàng chưa từng nghĩ đến mình sẽ ra nhiều thế này, lại ngượng
không dám rướn người lấy khăn giấy trước mặt lau đi, đành cố vờ hồ đồ đặt mông
ngồi lên.
“Sợ cái gì, con bé ấy mà
không biết chết sống, dám qua đây, chúng ta giết người diệt khẩu.” Thẩm Hoài
không để ý thấy phản ứng của Chu Dụ, vươn tay án lên ngực nàng, nói: “Để anh kiểm
tra xem nào?”
Nghe Thẩm Hoài nói muốn kiểm tra xem tim đập có nhanh không,
tay lại vò chặt thỏ ngọc, còn ngắt hai cái, vừa tức mình vừa buồn cười, gạt tay
hắn ra: “Cái đồ không tim không phổi nhà anh, chuyện mà lộ ra, anh nhấc quần
dài là đẩy sạch trách nhiệm, em thì chỉ có nước nhảy sông Mai Khê.” Lại nhìn
cái cọc dưới thân dưới của Thẩm Hoài, không ngờ còn dựng cứng lên, không bị dọa
mềm, nhịn không nổi cười khúc khích, tay chỉ chỉ, nói: “”Nó” cũng là đứa lớn
gan thật!”
“Ai lớn gan? Nó cũng bị dọa đến
tim đập chân run, không tin em sờ thử xem.” Thẩm Hoài nói, còn nửa đùa nửa thật
giứ giứ lên trước mặt nàng.
“Muốn chết à, nhanh mặc lại
quần áo đi!”
Thẩm Hoài biết bị dọa một lần thế này, Chu Dụ “mật nhỏ như
chuột” khẳng định sẽ không để hắn được như ý nữa, đành trước chỉnh sửa lại quần
áo, lại luồn lên ghế trước, dựng ghế lên.
Nhìn đây đó không còn sơ hở nào nữa, tâm thần Chu Dụ mới hơi
an an, xoay vô lăng, đi ra khỏi góc tối, lại nhịn không nổi nghi hoặc, hỏi Thẩm
Hoài: “Nửa đêm nửa hôm sao hai cô con gái nhà Hùng Văn Bân còn chạy đến đây làm
gì?”
“Anh biết sao được, có phải
sâu trong bụng các nàng đâu? Chỉ cần không phải đến bắt gian chúng ta là được.”
Lúc này tiểu huynh đệ dưới đũng quần Thẩm Hoài đã an phận rồi, có điều ý vẫn
chưa tận, trong lòng như có một ổ lửa không cách nào diệt sạch, lại không thể
kiến nghị Chu Dụ theo mình đổi một chiến trường khác, quản hai chị em nhà họ
Hùng đến đây làm cái khỉ ho gì.
“Hai chị em nhà kia xinh đẹp
thế, em không tin anh không có ý làm giun trong bụng người ta? Đúng rồi, nhà
con gái lớn Hùng Văn Bân không phải ở đây à?” Tẩy sạch hết sơ hở, không sợ bị
người bắt gian nữa, Chu Dụ lại bắt đầu phát huy sức tưởng tượng, đem xe dừng lại
trước tòa nhà mà lúc nãy chị em nhà kia đi vào, cũng không gấp rời đi, ngược lại
muốn xem xem vì sao chị em nhà kia lại đột nhiên dừng xe taxi ở đây.
“Nhà Chu Minh ở Tân Giai Uyển
mới đúng? Đây làm gì phải Tân Giai Uyển.” Thẩm Hoài nói, vừa rồi hắn gấp gáp
tìm chỗ âm ám để trộm tình với Chu Dụ, không chắc chắn đây là tiểu khu nào,
nhưng có thể khẳng định không phải là Tân Giai Uyển.
Nói đến bắt gian, tâm thần Thẩm Hoài hơi động, nghi hoặc ngước
mắt nhìn ra ngoài cửa xe.
Hành lang tối om không có đèn, các căn hộ sáng đèn trong tòa
nhà cũng không nhiều, lúc Thẩm Hoài và Chu Dụ đang đoán xem chị em Hùng Đại
Linh sẽ đi vào nhà nào, chợt nghe thấy “ầm” một tiếng nổ vang, một thứ gì đó
đen sì nện vỡ cửa sổ tầng bốn, rớt thẳng xuống đất.
Đêm đen yên tĩnh thình lình bị đánh phá, tiếp đó chỉ nghe thấy
tiếng khóc, tiếng mắng như khùng như điên của Hùng Đại Ny: “Chu Minh, thằng súc
sinh, tôi làm gì có lỗi với anh, cả ngày bụng mang dạ chửa ở trong nhà, đây là
tạp chủng nhà anh a, anh lòng dạ nào lại nằm lên bụng con đĩ này? Đồ lang tâm cẩu
phế, tôi làm gì có lỗi với anh…”
Thẩm Hoài và Chu Dụ đối mặt nhìn nhau, không ngờ buổi tối nay
lại có một màn hay ho thế này, càng không ngờ hắn một câu thành sấm, hai chị em
nhà kia đúng là đi bắt gian?
Tiếp đó chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa cái rầm, rồi một chuỗi
tiếng bước chân thùng thùng đi xuống cầu thang, may mà Chu Dụ phản ứng nhanh, kịp
thời lùi xe lại, đứng xa xa quan sát Hùng Đại Linh dìu chị gái xuống tầng.
Chu Minh lật dật đuổi theo, trên người mặc một chiếc áo
khoác, nhưng nhìn bàn chân trần trùng trục, đủ biết bên trong hắn không mặc gì
cả; trên mặt còn có mấy vết cào, lấm tấm rỉ máu.
“Đại Ny, em nghe anh giải
thích…” Gian tình bị bắt, hắn lại vẫn miệng không lựa lời thanh minh.
“Được, tôi nghe anh giải
thích, vừa rồi những gì tôi và Đại Linh nhìn thấy toàn là ảo giác cả, đúng
không?” Hùng Đại Ny phẫn nộ dừng chân, ưỡn bụng giận trừng Chu Minh, nước mắt
không kìm được chảy xuôi: “Anh có cần chọc mù mắt tôi và Đại Linh bây giờ
không?”
Nhìn nàng khóc thảm thương, Chu Dụ cũng bất nhẫn, oán thán với
Thẩm Hoài: “Đàn ông các anh đúng là chẳng phải thứ tốt đẹp gì!”
Thẩm Hoài oan uổng nín thing ngồi một bên, sợ Chu Dụ “hối ngộ”,
khiến về sau hắn không xơ múi được gì.
Thấy Chu Minh không nói, Hùng Đại Ny tuyệt tình mà phẫn nộ
quay đầu rời đi; Hùng Đại Linh cũng chán ghét nhìn Chu Minh một cái, vội đuổi
theo chị gái.
Chu Minh trong tâm có thẹn, không dám đuổi theo nữa, đứng
ngây ra bên đường không biết xoay xở, lúc này một người trên tầng hai ló đầu
qua cửa sổ hỏi han: “Huynh đệ, bị lão bà bắt gian?”
Chu Minh đứng đó, Chu Dụ không dám lái xe qua, sợ bị hắn thấy
được nàng và Thẩm Hoài trốn ở một bên nhìn trò cười.
Tiếp theo lại thấy Hà Nguyệt Liên ăn mặc chỉnh tề lôi kéo Chu
Minh lên tầng, có điều mặt nàng cũng bị sưng tấy lên, có lẽ là vừa rồi bị Hùng
Đại Ny nện thứ gì đó lên mặt.
“Là cô ta?” Chu Dụ kinh ngạc
nhìn sang Thẩm Hoài, hỏi: “Anh với cô ta không dính dáng gì chứ?”
“Em khinh thường anh vừa
thôi, tưởng anh là cái loại cứ thấy đàn bà là phát tình à?” Thẩm Hoài đẩy nhẹ
Chu Dụ một cái, nói: “Anh thích em mới….”
“Quỷ mới tin, đàn ông các anh
toàn miệng lưỡi ba hoa; người anh thích có mà lấy rổ đựng cũng không hết.”
Ngoài mồm nói thế nhưng trong lòng lại ngọt ngào, chuẩn bị khởi động xe rời khỏi
cái chốn thị phi này, coi như chưa thấy gì cả.
Đối với chuyện hai người Chu Minh và Hà Nguyệt Liên quấn vào
nhau Thẩm Hoài vừa kinh ngạc, lại cũng cảm thấy bình thường, không phải Hà Nguyệt
Liên muốn bám vào Chu Minh để phát tài ư?
Lúc lái xe đến cửa tiểu khu, thấy chị em Hùng Đại Linh đi ở mặt
trước. Chu Dụ sợ bị nhận ra, không dám vượt qua, chậm rãi đi theo xa xa… Chợt
thấy Hùng Đại Ny sẩy chân một cái, ôm bụng ngồi bệt xuống đất ngay giữa cổng tiểu
khu, Hùng Đại Linh nôn nóng cúi xuống định đỡ chị gái dậy.
Thẩm Hoài cả kinh, nghĩ thầm Hùng Đại Ny có mang đã sắp chín
tháng rồi, đột nhiên gặp phải chuyện này, tâm lý bị kích động mạnh, sinh non là
điều bình thường, bèn nói với Chu Dụ: “Em lái xe về trước….” Nói rồi kéo mở cửa
xe định đi xuống.
« Anh lái xe, em bắt xe về được rồi! » Chu Dụ nói, tuy nàng
cũng quan tâm Hùng Đại Ny, nhưng đêm khuya nàng và Thẩm Hoài đi với nhau thế
này, không thể để lộ vết tích gì với người ngoài, lựa chọn duy nhất là đưa xe
cho hắn, để hắn lái xe chở Hùng Đại Ny lên bệnh viện, có thêm nàng đi theo cũng
không giúp được gì nhiều.
Chu Dụ đẩy cửa xuống xe, đi ngược vào trong tiểu khu, muốn ra
từ cửa nam, tránh miễn đụng mắt chị em nhà kia.
Lúc này Hùng Đại Linh nôn nóng kêu lớn về phía cổng tiểu khu:
“Chị gái tôi có mang, khả năng sinh non, có ai giúp đỡ không, nhờ gọi giùm xe cứu
hộ…” lại thấy đằng sau đỗ một chiếc xe, một người phụ nữ đi xuống chạy vào
trong tiểu khu, song phía ghế lái phụ vẫn còn ngồi một người, bèn chạy tới, vỗ
lên kính xe, kêu lớn: “Tiên sinh, tiên sinh, xin anh, có thể chở chị em tôi lên
bệnh viện được không?” Cửa kính xe hạ xuống, mặt Thẩm Hoài lộ ra, nàng cả kinh,
mừng rỡ nói: “Thẩm Hoài, anh ở đây thì hay quá, chị em khả năng sinh non…”
Chuyện gấp ngay trước mặt, Hùng Đại Linh cũng không nghĩ nhiều,
vội kéo Thẩm Hoài xuống xe, chạy lại chỗ chị gái đang ôm bụng ngồi.
Thẩm Hoài thấy Hùng Đại Ny đã đau đến mặt nhăn như túi rách,
mắt nhắm tịt, lại vẫn không quên dặn em gái: “Đừng có gọi Chu Minh, chị có chết
cũng không muốn gặp lại súc sinh kia…” Thẩm Hoài cúi xuống nâng nàng lên, nàng
còn đập mãnh, giãy ra: “Không cần súc sinh anh giúp tôi!”
Thẩm Hoài thấy dưới đũng váy Hùng Đại Ny đã tẩm đầy máu, hắn
không hiểu sản khoa, song cũng biết đây là dấu hiệu sinh non, lại không tin tưởng
hiệu suất cứu hộ của bệnh viện, bèn không chút dây dưa, vội bế Hùng Đại Ny nhẹ
nhàng đưa lên xe, trực tiếp chạy thẳng đến bệnh viện gần nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận