Phong Khí Quan Trường

Chương 518: Cùng ngắm mặt trời lặn


Chương 518: Cùng ngắm mặt trời lặn
Hùng Đại Ny suy nghĩ lại, cô ta chạy qua đây cũng không có đạo
lý, nhìn Thẩm Hoài một cái, thấy hắn quay đầu lại, chuyên tâm lái xe, dường như
không có nghĩ thêm gì, khiến cô ta thở phào nhẹ nhõm, những sợi tóc bị gió thổi
qua vén vào tai, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nói với giọng có lỗi:
- Nghĩ lại từng là bạn học của nhau, sự việc dẫn đến không thể
ngăn lại, thật ra cũng rất khó coi. Cũng may đang trong giờ tan tầm, nhận được
điện thoại của Trần Yến, tôi cũng phát sợ, liền ngồi xe chạy qua đây. Việc này
anh nhất định không thể cho ba tôi biết, ông ấy sẽ mắng tôi một trận, ba tôi
ghét nhất những chuyện bạn bè, đồng nghiệp nhờ vã gì đó.
- Đúng rồi, lúc cô cầu xin ai, ánh mắt có thể không nhìn chỗ
khác không?
Thẩm Hoài cười hỏi.
Gương mặt của Hùng Đại Ny hơi đỏ ửng, quay sang liếc Thẩm
Hoài một cái, nói:
- Tôi đâu có cầu xin anh. Anh thật đúng là tiểu nhân, tôi
cũng không còn cách nào; không thì tôi bị ba mắng một trận, dù sao ông ta ngoài
việc cằn nhằn, cũng không có cách nào để đối phó tôi và Đại Linh.
- Lão Hùng ở nhà, là một cụ già hay cằn nhằn sao?
Thẩm Hoài cười hỏi,
- Về điểm này bình thường đúng thật không nhìn ra. Nghe Triệu
Đông họ bảo, trước đó lão Hùng ở Thị cương, tính tình cũng rất khó chịu, từ
khi điều về thành phố, tính khí dịu lại, không biết hiện giờ ba của cô là Ủy
viên thường vụ, tính tình có trở nên tệ hơn không.
- Công nhân trong xưởng đều phức tạp, đôi lúc không thể nào
nói lý lẽ, tức giận lên mà hù dọa, so với bất kỳ những thủ đoạn khác đều hữu dụng
—— đương nhiên, điều này là do ba tôi nói với tôi, dù sao ông ta không dám tùy
tiện nổi nóng ở nhà, khi tức giận lên, tôi, Đại Linh, còn có mẹ tôi, hiện giờ
cộng thêm Thất Thất nữa, đều không ai quan tâm đến ông ấy.
- Ừm, chỉ cần nói lý lẽ với người hiểu biết, những lời này
không hề giả dối.
Thẩm Hoài cười nói, chỉ là không ai ngờ hắn lại quen biết với
Hùng Văn Bân, thậm chí hơn cả cô con gái Hùng Đại Ni; hắn nhìn thấy Hùng Đại
Ni vẫn chưa thắt dây an toàn, quay lưng lại, giúp cô ấy thắt dây an toàn
Hồng Đại Ni bất ngờ, nhìn thấy thân thể của Thẩm Hoài tiến đến
gần, cứ ngỡ hắn muốn ôm lấy, thân thể của cô ta liền đông cứng lại, không biết
nên xử sự thế nào, ý thức được liền quay đầu lại, vì sợ nhóm người của Trần Yến
nhìn thấy Thẩm Hoài ôm lấy cô ta.
Đến khi ý thức được Thẩm Hoài chỉ muốn giúp cô ta thắt dây an
toàn, gương mặt của Hùng Đại Ni liền đỏ ửng lên, cô ta cảm thấy nóng bừng lên,
ánh mắt không dám nhìn vào Thẩm Hoài.
- Sao rồi, đằng sau xảy ra chuyện gì à?
Thẩm Hoài giả vờ quay đầu nhìn lại phía sau, nhóm người Từ
Phúc Lâm, Từ Kiện Trung, Trần Yến vẫn chưa hồi phục từ đả kích do hắn giáng xuống,
chỉ là nhìn họ rời khỏi, cười nói:
- Đều rất bình thường. Chiếc này của tôi không biết trước đây
do ai sử dùng, cửa sổ hai bên và phía sau đều có dán keo xe, người bên ngoài đều
không nhìn được bên trong.
- Anh!
Hùng Đại Ni liền hiểu được trước khi Thẩm Hoài giúp cô ta thắt
dây an toàn hẳn sẽ biết được cô ấy sẽ hiểu nhầm, cắn răng trừng mắt nhìn Thẩm
Hoài, đưa tay muốn véo hắn, trong lòng nghĩ có trường hợp nào mà tên khốn này
chưa từng trải, mà bản thân cứ ngỡ hắn là tình cờ.
- Thật sự anh không cố ý.
Thẩm Hoài ngồi trong xe không còn cách để né tránh, bờ vai bị
Hùng Đại Ni véo, chỉ còn biết cầu xin, nói:
- Chỉ là tôi quen thắt dây an toàn, nhìn thấy người khác ngồi
xe mà lại không thắt dây an toàn...
- Ma quỷ mới tin lời của anh.
Hùng Đại Ni xoay người lại, nhìn hướng về phía trước, trong
lòng nghĩ gương mặt của mình, ắt hẳn còn đỏ ửng hơn. Cũng thầm tự nguyền rủa bản
thân không biết xấu hổ, không ngờ lại hiểu lầm Thẩm Hoài muốn ôm lấy mình, né
tránh mới đúng, vậy mà phản ứng đầu tiên không ngờ lại lo sợ người khác nhìn thấy,
chẳng lẽ người khác không trông thấy là được sao?
Khuôn mặt trắng hồng của Hùng Đại Ni, dưới ánh nắng chiếu rọi,
phảng phất như một bức tượng điêu khắc, với ánh mắt thật sáng; ánh mắt cô ấy
nhìn về phía mặt trời, hàng mi cong vuốt, sống mũi cao, dường như những tia nắng
rất chói mắt, đôi môi căng mộng đầy mê hoặc, trông giống như những trái dâu
chín trong sương mai, khiến người khác không khỏi muốn có hành động cắn một
cái.
- Tống Hồng Quân cùng với Trương Lực Thăng của ngân hàng Nghiệp
Tín, đều đợi tôi tại khách sạn Bắc Sơn, cô đã nghĩ ra cái cớ gì chưa
Thẩm Hoài hỏi Hùng Đại Ni.
- Hay nên nói thẳng là đến giúp bạn học?
- Không, anh đưa tôi ra bến xe.
Hùng Đại Ni nói, cô ấy không muốn gặp Tống Hồng Quân bọn họ,
cái cớ tốt nhất, cũng không ngăn được suy nghĩ của người khác, hơn nữa vốn
dĩ cô ấy còn hơi chột dạ.
Lúc này điện thoại đặt trên tay lái của Thẩm Hoài vang lên, nhìn
thấy là Tống Hồng Quân gọi đến, lấy tai nghe đặt vào tai, cười hỏi:
- Sao rồi, Tổng giám đốc Tống bận rộn như thế vẫn có hứng thú
quan tâm đến công việc của tôi sao?
- Ai lại quan tâm đến anh.
Tống Hồng Quân nói trong đầu dây bên kia.
- Không biết khi nào anh có thể thoát ra khỏi cái mớ hỗn đỗn,
tôi với lão Trương về thành phố tìm người khác uống rượu trước, tối một chút
anh vào thành phố.
Thẩm Hoài cúp máy điện thoại, nói với Hùng Đại Ni:
- Tôi thật sự đã hủy hết những việc khác, muốn nhanh chóng đến
khách sạn gặp họ, vậy mà họ lại quẳng tôi sang một bên.
Hùng Đại Ni cười không trả lời.
- Thời gian cũng không sớm nữa, không thì tôi tìm một nơi mời
em dùng cơm.
Thẩm Hoài hỏi.
- Dùng cơm xong mới quay về thành phố? Tống Hồng Quân bọn họ ắt
hẳn sẽ tìm được người cùng uống rượu, cũng không thiếu một người như tôi.
Hùng Đại Ni hơi bĩu môi, chớp mắt nhìn đối phương, im lặng hồi
lâu, mới lên tiếng:
- Thật ra đôi lúc muốn tìm một người để trò chuyện, hoặc một
bờ vai dựa dẫm cũng được, vì đôi khi dù có ba mẹ bên cạnh, Thất Thất ở bên cạnh,
cũng sẽ cô đơn —— nhưng cũng chỉ có chút cô đơn mà thôi, không hề suy nghĩ lung
tung như những người khác.
- Sao không tìm cho Thất Thất một người cha mới?
Thẩm Hoài thẳng thắn hỏi.
- Điều kém cỏi nhất trong cuộc đời của tôi, chính là không có
mắt lựa chọn đàn ông.
Hùng Đại Ni nói.
- Đã đổ bể qua một lần, thì không còn muốn lần nữa, tôi nghĩ
chung quy Hải Văn cũng không mong muốn tôi tiếp tục như vậy, sau đó khiến cuộc
sống rối tung lên, khiến cuộc sống của Thất Thất cũng rối lên; anh cảm thấy
sao?
Nhìn vào ánh mắt của Hùng Đại Ni, trong lòng Thẩm Hoài có
chút hối tiếc, dù biết được Hùng Đại Ni vì khí chất của Tôn Hải Văn trên người
hắn mà bị lôi cuốn, trong chuyện tình cảm hắn không kiên trì và dứt khoát
ngay từ ban đầu —— hắn cho xe ra khỏi đường Bắc Sơn, rẽ ra từ đường chính, dừng
lại bên bờ sông Bắc Đường, nhìn những bãi lau đang phấp phới.
Phần đê tương đối hẹp, chếc xe chỉ hướng về phía Nam Bắc, muốn
xem cảnh mặt trời lặn, phải ngồi xoay lưng lại.
Hùng Đại Ni cởi giày ra, đôi chân đặt trên ghế, quay sang hỏi
Thẩm Hoài:
- Cho tôi dựa tí, được không?
Thẩm Hoài cũng xoay người lại, cởi giày ra, cho Hùng Đại Ni dựa
vào.
Ánh mắt của Hùng Đại Ni quay sang nhìn Thẩm Hoài, nói:
- Anh với anh ấy thật giống nhau, ngày xưa có lần tôi làm
nũng, nói mệt không còn đi được nữa, nhất định phải tìm một nơi dừng chân, anh ấy
cũng đặt chân như vậy cho tôi dựa vào...
Thẩm Hoài cười, thân thể của Hùng Đại Ni dựa vào thật sự mềm
mỏng, khiến cho người ta cảm thấy trong lòng cô ấy không tạp niệm, hắn đưa tay
đặt lên gương mặt trắng hồng của cô ta, nhè nhẹ vuốt lấy, thỉnh thoảng như vậy,
cũng đủ rồi.
Hai người yên lặng ngồi ngắm mặt trời lặn, ở phía xa chính là
sân trong huyện, có một nhóm học sinh đang đá banh trong sân chơi. Thẩm Hoài
nghĩ đến hồi trong khuôn viên trường đại học, từng nói với Cẩn Hinh, sẽ đưa cô ấy
qua đây ngồi ngắm mặt trời lặn, nói với cô ấy rằng nơi này nhìn được mặt trời lặn
đẹp nhất Hoài Hải, ai ngờ giờ ngồi tại đây ngắm mặt trời lặn, không ngờ lại xảy
ra tình hình như vậy.
Hùng Đại Ni ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoài, nhìn thấy ánh mắt của
hắn nhìn về phía mặt trời xa xôi, cũng không có tạp niệm, trong lòng liền dậy
lên hơi ấm, cô ta không ngăn được lôi cuốn của Thẩm Hoài đối với mình, nhưng đồng
thời lo lắng cuối cùng Thẩm Hoài chỉ đùa giỡn với thân thể của mình, cô ta càng
mong muốn lúc này Thẩm Hoài có thể mang đến cảm giác bình yên cho mình.
Thân thể Hùng Đại Ni hơi cử động, khiến cho mình ngồi được
thoải mái hơn, hưởng thụ thời khắc hiếm có này.
Cũng không biết bao lâu, từ phía xa nhìn thấy một người phụ nữ
trong trang phục áo sơ mi và quần tây.
Tuy khoảng cách rất xa, không nhìn rõ gương mặt, nhưng với
ngoại hình và cách đi uyển chuyển của người phụ nữ, dường như khiến người ta cảm
nhận được đối phương là một mỹ nhân —— Hùng Đại Ni có chút do dự, biết được cơ
hội gặp mặt người quen là rất hiếm, nhưng cũng không biết phải ngồi vào vị trí
phía sau trên xe, tránh gặp phải, trong lòng nghĩ:
- Sau này Thẩm Hoài thường xuyên xuất hiện trên truyền thông
Hà Phổ, chẳng lẽ để người dân bách tính trông thấy hắn đơn độc ngồi bên bờ hồ
với người phụ nữ lạ, cũng không ổn.
- Móa, uống ngụm nước lạnh cũng nhét được kẽ răng...
Thẩm Hoài mắng một tiếng, không ngờ trong khu ngoại ô này lại
gặp phải người đàn bà này.
Hắn quay đầu lại xem có đường để chạy ra không, tránh người
đàn bà này bắt gặp hắn đi chung với Hùng Đại Ni.
- Cô ấy là ai?
Hùng Đại Ni hỏi.
- Thích Tịnh Dao, Phó trưởng ban mới đến của Ban tổ chức
tuyên truyền Thành ủy.
Thẩm Hoài nói.
Con đường để chạy xuống, chính là phương hướng mà Thích Tịnh
Dao đang đi tới, hơn nữa Thích Tịnh Dao đã chú ý đến xe của hắn, đang nhanh
chân bước đến.
Thẩm Hoài hơi chau mày, vỗ vào đùi một cái, nói với Hùng
Đại Ni:
- Không thì tôi cho cô mượn chỗ này làm gối?
Hùng Đại Ni từng nghe nói qua Thích Tịnh Dao, nhưng chưa thấy
người, cũng biết cô ấy đơn độc đi chung với Thẩm Hoài không nên để Thích Tịnh Dao
gặp phải, cô ta cúi lưng xuống nằm trên chân của Thẩm Hoài, không muốn người
khác nhìn thấy.
Thích Tịnh Dao bước đến, nhìn thấy trong xe quả nhiên là Thẩm
Hoài, nhưng người phụ nữ ngồi bên cạnh đã được che giấu mặt, cô ta không thể đập
xe mà vào, nên không trông thấy là ai. Cô ta tiến về phía bên hông, lộ ra nụ cười
tít mắt, hỏi:
- Bí thư Thẩm cùng ai đến ngắm mặt trời lặn vậy, sao không thể
cho người khác thấy?
- Trưởng ban Thích, cô nói tôi lén lút hẹn hò với người tình,
không muốn cho ai trông thấy nhất, cô còn hỏi nữa?
Thẩm Hoài nhìn về phía Thích Tịnh Dao, không bị cô ta đả
kích, chỉ là phần hông bị Hùng Đại Ni véo rất đau, híp mắt quay sang nhìn cô
ta.
- Trưởng ban Thích trông như là hồn ma vậy, trời sắp tối rồi
còn chạy đến đây nữa?
Thích Tịnh Dao đứng bên cửa sổ xe, Thẩm Hoài kéo cửa sổ xuống
một tí để tiện cho mọi người không cần gào thét lên —— Thẩm Hoài không hồi hộp,
cô ta càng không hồi hộp, tựa trên cửa sổ xe cũng không rời khỏi, giống như gặp
phải người quen trò chuyện ven đường vậy:
- Bạn học đại học của tôi từng học tại trường cấp ba đối diện,
anh ta từng nói với tôi, cả Hoa Đông nơi này ngắm mặt trời lặn là đẹp nhất,
chính ở ven bờ hồ, nên tôi qua đây xem thử, có phải như anh ấy từng nói —— đúng
rồi, người bạn học đại học của tôi cũng có quan hệ với Bí thư Thẩm đấy. Nói thật,
tôi cũng không ngờ bạn học thời đại học của tôi lại có một người chị dâu xinh đẹp
như vậy, cũng chả trách sau khi anh ta tốt nghiệp lâu như vậy vẫn chưa kết hôn.
Thẩm Hoài cảm nhận được thân thể của Hùng Đại Ni đông cứng lại,
trong lòng nghĩ có lẽ cô ấy đã biết Thích Tịnh Dao là ai.
Hắn thấy Thích Tịnh Dao tuy xinh đẹp nhưng lại có cái nhìn vô
cùng sắc bén, nói:
- Nói thật, Trần Đan cũng chưa từng nghĩ Tôn Hải Văn lại có một
bạn học nữ xinh đẹp như cô, cũng hơi tò mò sao Tôn Hải Văn tốt nghiệp lâu rồi vẫn
chưa kết hôn, phải chăng có liên quan đến Trưởng ban Thích. Nghe giọng điệu của
Trưởng ban Thích, dường như Tôn Hải Văn là một người rất hay, khi nào thì Trưởng
ban Thích có hứng thú cùng tôi ôn lại kỷ niệm...
Thích Tịnh Dao nhìn vào Thẩm Hoài được hai giây, không biết rốt
cuộc Thẩm Hoài biết được bao nhiêu chuyện thời đại học của cô ta, nhưng cũng
không dễ dàng bị Thẩm Hoài phản kích rút lui, bĩu môi, lộ ra nụ cười thơ ngây,
nói:
- Thì ra người bên trong không thể thấy không phải là chị
dâu của Tôn Hải Văn, vậy nhất định là thiên kim của Chủ tịch thành phố họ Hùng
rồi...
Thẩm Hoài đặt tay lên người của Hùng Đại Ni, cho cô ấy đừng
bị Thích Tịnh Dao đả kích, cười nói với Thích Tịnh Dao:
- Trưởng ban Thích cũng lo lắng cho tôi nhỉ, thế nào, phải
chăng có hứng thú với tôi? Tôi thì không từ chối. Trưởng ban Thích xinh đẹp như
vậy, sao tôi có thể chỉ vì cô là người phụ nữ của Hồ Lâm, thì kiềm chế rung động
chứ? Trưởng ban Thích, không thì hãy cho tôi một cơ hội?
Bạn cần đăng nhập để bình luận